Vu Thần Kỷ

Chương 64: Gọi hồn




“Tước nhi của ta!” Thân thể Thanh Ảnh khẽ run, rất đau lòng nhìn Cơ Hạo: “Không có cách nào thông báo a ba ngươi. Hạo, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Ngoan ngoãn chờ!” Cơ Hạo kéo một cây bụi gai kịch độc, cầm trên tay tùy ý thưởng thức: “Ta là mồi câu, a ba chính là con cá đó. Ngoan ngoãn chờ, xem bọn hắn rốt cuộc còn có thủ đoạn gì đi.”

“Tước nhi của ta!” Thanh Ảnh mặt âm trầm, một mảng gió xoáy màu xanh phía sau cấp tốc xoay tròn lên. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó còn là tước nhi lúc ta vừa hiểu chuyện, a mỗ giúp ta bắt, ta đem nó coi là huynh đệ!”

Luồng sáng màu xanh không ngừng rót vào trường cung trong tay, trên trường cung trên tay Thanh Ảnh từng cái phù văn không ngừng sáng lên, trong chớp mắt trên cánh cung ước chừng sáng lên hơn một trăm cái phù văn màu xanh.

Cơ Hạo kinh hãi nhìn trường cung của Thanh Ảnh, hơn một trăm cái vu pháp phù văn, trường cung này là vu khí mạnh nhất Cơ Hạo đời này trừ Toại Nhân Trượng từng gặp. So sánh với trường cung này, Sinh Tử Thứ và Mộc Sinh Châu hai kiện truyền thừa vu bảo này của Thanh Phục quả thực không thể yếu hơn nữa.

“Thực bất công!” Cơ Hạo hàm hồ lẩm bẩm.

“A tỷ gả cho Hỏa Nha bộ, chung quy không thể đem truyền thừa vu bảo tốt nhất của Thanh Di bộ mang đi chứ?” Thanh Ảnh hừ một tiếng: “Cái cung này của ta, mới là truyền thừa vu bảo mạnh nhất Thanh Di bộ chúng ta… Ừm, hiện tại là mạnh nhất của Thanh Di bộ chúng ta.”

Ba mũi tên đặt lên dây cung, Thanh Ảnh kéo trường cung, tập trung đại hán khôi vĩ bờ sông đối diện đang lớn tiếng khiêu khích.

Tráng hán cao hơn ba trượng, đỉnh đầu rậm rạp mọc đầy sừng nhỏ bén nhọn, khuôn mặt vặn vẹo như quỷ, trên thân hình loã lồ rậm rạp đồ đằng mặt quỷ vung cọc gỗ đen sì, hướng tới vách núi nhảy nhót khiêu khích.

“Này, bọn Hỏa Nha bộ nhu nhược, đến, chiến đấu! Ta là Mãnh Quỷ bộ Xích Giác, các ngươi ai dám chiến đấu với ta?”

‘Vù’!

Tiếng gió vang lên rất nhỏ, tựa như thiếu nữ trong khuê phòng khẽ than thở, ba mũi tên dài lặng yên biến mất.

Trong nháy mắt tiếp theo, mũi tên đột ngột xuất hiện ở trước mặt Xích Giác. Xích Giác thân hình khôi ngô, cường tráng, nhưng động tác tránh không được cồng kềnh mất linh hoạt hú lên quái dị, hai con mắt to bằng đấu gạo bị mũi tên xuyên thủng, một mũi tên khác thì từ trong mồm hắn lướt vào, mũi tên cấp tốc xoay tròn, xuyên thấu sau gáy hắn chui ra.

Mảng lớn máu tươi màu đen phun ra, trong mắt Xích Giác không ngừng phun ra máu tươi, hắn đau đến mức khàn giọng tức giận mắng, đưa tay bắt lấy mũi tên, hung hăng đem mũi tên rút ra.

Mảng lớn khí đen từ trong cơ thể Xích Giác trào ra, thân thể hắn thong thả biến thành dạng bán trong suốt. Sau khi lóe lên một trận, thân thể Xích Giác một lần nữa ngưng tụ thành thực thể, nhưng toàn bộ thương thế đều đã biến mất không dấu vết, ngay cả con mắt bị xuyên thấu cũng khôi phục như lúc ban đầu.

“Cạc cạc, loại công kích này, đối với dũng sĩ Mãnh Quỷ bộ là vô dụng!” Xích Giác giơ lên cao cao cọc gỗ, hướng tới vách núi hét lớn: “Chẳng lẽ chiến sĩ Hỏa Nha bộ đều là kẻ nhu nhược sao? Đến một người, để ta đập vỡ đầu hắn!”

Trong rừng rậm truyền ra tiếng hoan hô càng thêm xôn xao, dần dần có đại đội chiến sĩ lao ra khỏi rừng rậm, bọn họ tung người nhảy lên, nhảy vọt qua sông nhỏ, cẩn thận hướng vách núi xâm nhập.

Chiến sĩ lao qua dòng sông nhỏ ước chừng có vài ngàn người, trong đó xen lẫn mấy chục chiến sĩ Mãnh Quỷ bộ dáng người cao hơn hai trượng. Những chiến sĩ này khuôn mặt mỗi người vặn vẹo dữ tợn giống như lệ quỷ, mỗi một bước đạp trên đất, đều chấn động làm mặt đất mơ hồ run rẩy.

“Hạo!” Thanh Ảnh quay đầu nhìn Cơ Hạo một cái.

“Chờ!” Cơ Hạo thản nhiên nói: “Chờ, xem bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì.”

Dùng sức vò vò một chút cái to nhỏ của gấu béo, Cơ Hạo dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất, hoàn toàn không đem kẻ địch càng lúc càng gần để trong lòng.

Sâu trong rừng rậm, cách chỗ Hỏa Báo bộ đại khái hai mươi dặm, một mảnh đất trống nho nhỏ đường kính mười trượng sức người mở ra, Khương Dao mặc một cái áo choàng tơ lụa cực kỳ hoa lệ, đẹp đẽ quý giá, vênh váo tự đắc đứng ở bên cạnh đất trống.

Khương Tuyết trước đó vài ngày bị Hắc Thủy Quy bắt đi cũng mặc hoa phục, mang theo hận ý khắc cốt minh tâm, nghiến răng nghiến lợi đứng ở bên người Khương Dao, liên miên cằn nhằn nguyền rủa: “A cô, nhất định phải khiến Cơ Hạo chết, ta muốn cắt từng miếng thịt của hắn, đem thịt hắn cho sâu bọ ăn!”

Khương Dao khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nhẵn nhụi của Khương Tuyết: “Hắn là nhất định sẽ chết… Ừm, con của Cơ Hồng, ngươi cảm thấy thế nào? Tuy không bằng A Võ, nhưng ngươi gả cho hắn, a cô cũng sẽ đối đãi ngươi giống đối đãi con gái ruột thịt!”

“Chỉ cần Cơ Hạo chết!” Trong con ngươi Khương Tuyết lóe ra hung quang, cắn răng thấp giọng nói.

“Vậy thì khiến hắn chết!” Gương mặt trắng trẻo của Khương Dao cũng bắt đầu vặn vẹo nho nhỏ: “Nếu không phải hắn, A Võ cũng sẽ không chết… Nếu không phải hắn, ngươi cũng sẽ không rơi vào trên tay Hắc Thủy Quylão quỷ này, hại ta trả giá nhiều như vậy, mới đem ngươi đổi về được!”

Trong rừng rậm, một con Độc Giác Huyền Xà cực lớn chậm rãi trườn ra, Hắc Thủy Ô Giao ngồi ở đỉnh đầu huyền xà, ánh mắt tham lam nhìn từ trên xuống dưới thân hình nóng bỏng của Khương Dao: “Khương Dao, lời không thể nói như vậy. Ít nhất chúng ta bây giờ có cùng mục tiêu, có phải không? Nhưng nói rồi, hai cái đầu của cha con Cơ Hạ, là của ta.”

Hít sâu một hơi, Hắc Thủy Ô Giao đắc ý nói: “Thánh địa tộc ta treo giải thưởng, chỉ cần ta đem đầu Cơ Hạ hiến cho tổ linh, ta có thể nhận được một món truyền thừa vu bảo tộc ta. Nhưng nếu có thêm đầu của Cơ Hạo, Vu Đế nhất mạch của Hỏa Nha bộ, Cơ Hạ một mũi huyết mạch này sẽ triệt để đoạn tuyệt, ta có thể được thưởng thêm bao nhiêu đây?”

‘Hư’!

Trên đất trống, trước một tòa tế đàn dùng xương người khô lâu màu đen dựng lên, một lão vu tế khô quắt thấp bé, cả người da bọc xương đen sì nhẹ nhàng ‘Suỵt’ một tiếng. Hắn xoay người, thấp giọng lẩm bẩm: “Im lặng! Thuật gọi hồn của Võng Lượng bộ ta uy lực cường đại, nhưng… Nhất định phải im lặng! Nếu các ngươi quấy nhiễu tổ linh tộc ta, các ngươi nếu có gì nguy hiểm, chớ có trách ta!”

Khương Dao, Khương Tuyết ngậm chặt mồm.

Hắc Thủy Ô Giao nhìn chằm chằm lão vu tế, trong con ngươi hiện lên một mảng tham lam cùng hung tàn khó có thể ngăn chặn.

Lão nhân lấy ra một cây gậy xương màu đen, hoa chân múa tay vòng quanh tế đàn nhảy nhót. Hắn thấp giọng niệm tụng chú ngữ, thỉnh thoảng ở trong chú ngữ bật ra cái tên ‘Cơ Hạo’.

Trên tế đàn, bên hông một người tí hon dùng da người chế thành, một sợi tóc màu đen theo gió nhẹ nhàng lay động.

Khương Dao nhìn một lọn tóc đó, không khỏi mỉm cười, tiêu phí khí lực lớn như vậy, từ trong nhà Cơ Hạ ở Kim Ô lĩnh, khó khăn tìm được mấy sợi tóc này của Cơ Hạo, tất cả cố gắng hiện tại xem ra đều là đáng giá.

Chỉ cần tinh huyết Cơ Hạ và Cơ Hạo rơi vào trong tay nàng… Ha ha!

Người tí hon da người trên tế đàn đột nhiên nhảy dựng lên, tựa như người sống theo động tác của lão vu tế bắt đầu nhảy múa.

Một làn khói đen từ trong tế đàn bay ra, chậm rãi ở trên tế đàn phác họa ra một gương mặt vặn vẹo không có ngũ quan.

“Cơ Hạo à ~~~ “

Gương mặt này đột nhiên phát ra một tiếng kêu bén nhọn, vô số sâu bọ, chim chóc trong rừng rậm xung quanh đồng thời phát nổ thân thể.

Phía sau chỗ Hỏa Báo bộ, trên vách núi, thân thể Cơ Hạo đột nhiên cứng đờ, trước mắt một mảng huyết quang lóe lên, thân thể Cơ Hạo giống như điện giật chợt nhảy lên.

Ở trong ánh mắt hoảng sợ của Thanh Ảnh, thân thể Cơ Hạo không chịu khống chế sải bước, theo đường nhỏ gập ghềnh giữa bụi gai kịch độc chạy như điên ra ngoài, trong vài hơi thở đã sắp thoát ly phạm vi bụi gai che chở.