Vu Thần Kỷ

Chương 634: Già tộc Ma Ảnh




Thính Đào các mơ hồ mang theo mùi cháy khét, Cơ Hạo ngồi ở chủ vị chính giữa, đám người Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm, Kim Từ ngồi mé trái, bên phải thì là các trưởng lão tổ linh dân bản xứ do Thiên Cơ trưởng lão cầm đầu ngồi.

Ngoài Thính Đào các rồng bay phượng múa, hung thú rít gào, bộ tộc hung thú Kim Từ cầm đầu hơn mười vạn tinh nhuệ, đang giằng co với thánh linh dân bản xứ một lần nữa bày trận chuẩn bị chiến tranh.

Số lượng thánh linh từ các nơi của Bàn Hi thánh địa hội tụ mà đến vượt qua ba mươi vạn, ngoài ra, bọn họ còn vận dụng huyết tế, mạnh mẽ từ trong đóa hoa thiên đạo đánh thức mấy trăm tổ linh tọa trấn.

Long tộc, phượng tộc, còn có các thánh linh, tổ linh dân bản xứ, thủ lãnh hai bên còn chưa lên tiếng, ai cũng vẫn an phận thủ thường, chỉ là xa xa cách trăm dặm mắt to trừng đôi mắt nhỏ hướng đối phương khiêu khích không tiếng động.

Chỉ có chiến xa bọn Kim Từngồi đều là dùng hậu duệ các loại hung thú hỗn huyết kéo. Bọn hung thú hỗn huyết đó ngay cả trong sọ não cũng tràn đầy cơ bắp, trừ giết người phóng hỏa, chỉ số thông minh so với Chu La thú còn thấp hơn mười mấy lần. Vừa rồi đang đánh giết thống khoái, bỗng dưng dừng chém giết, mấy vạn con hậu duệ hung thú hỗn huyết chính không an phận rít gào, đem xiềng xích kéo xe giãy tới mức vang lên ‘Keng keng’.

“Thương lượng cái kết cấu đi.” Cơ Hạo ngồi ở trên chủ vị, tươi cười nhìn mọi người nồng nặc mùi thuốc súng trong đại sảnh: “Thiên Cơ trưởng lão, ngài nói chút, ngài nói chút… Hắc, ngài không phải có khả năng biết trước sao? Các tổ linh trưởng lão đó đều nghe ngài, ngài nói trước đi.”

Thiên Cơ trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, quay đầu nhìn nhìn các tổ linh trưởng lão ngồi ở mé dưới mình, qua hồi lâu mới khàn cổ họng nói: “Nói đến khả năng biết trước, lão phu muốn hỏi một chút, các ngươi trước khi tiến công thánh địa, đã dùng thánh binh cường đại nào che chắn thiên cơ phải không?”

Bưng chén trà, muốn uống một ngụm trà, nhưng thời gian dài trầm mặc, nước trà đã trở nên lạnh ngắt. Thiên Cơ trưởng lão cau mày đem chén trà hung hăng đặt ở trên bàn trà nhỏ, nhìn Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm lạnh lùng nói: “Bằng không, lão phu sao lại hoàn toàn không biết gì cả đối với các ngươi tiến công?”

Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm nhìn nhau một cái, đồng thời mờ mịt lắc đầu.

Hai người bọn họ chỉ là ở bên ngoài vừa mới chạm mặt, hai tộc long phượng có chút giao tình, dứt khoát liên thủ triệu tập tộc nhân càn quét thế lực dân bản xứ xung quanh. Sau đó bỗng dưng, bọn họ đụng phải Kim Từtừ Bàn Hi thánh địa trụi lông mà về, đang tức giận tụ tập chiến sĩ Tây Hoang bộ tộc chuẩn bị lại tiến công thánh địa.

Thủ lãnh ba phe đều có tính cách thừa tự tin, sợ sự tình không đủ náo nhiệt, trao đổi một chút tin tức về Bàn Hi thánh địa, Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm nhất thời vui mừng nhảy nhót mang theo tộc nhân cuồn cuộn đánh tới.

Đây hoàn toàn là chuyện theo tính cách mà xảy ra, trước đó không có bất cứ kế hoạch gì, không có bất cứ sự chuẩn bị gì, tự nhiên cũng không thể nói rõ nhiễu loạn chuẩn bị thiên cơ… Hơn nữa nói thật, lúc trước ở Bàn Cổ đại lục, nhân tộc và dị tộc đại chiến cũng không có khái niệm che chắn thiên cơ, cho nên Ngao Lễ cùng Phượng Cầm Tâm căn bản không có ý thức này, giờ phút này cũng không biết trả lời như thế nào.

Chỉ có Kim Từ chễm chệ cầm lên một trái linh quả đặc sản của Bàn Hi thánh địa cắn một miếng, ‘Rắc rắc rắc rắc’ ngay cả hột cứng rắn như sắt cũng nhai nát nuốt xuống. Nhìn thấy Ngao Lễ cùng Phượng Cầm Tâm không nói lời nào, hắn thoải mái cười lên: “Cái gì che chắn thiên cơ? Chúng ta đều là người thô, cầm đao chém người là nghiêm túc, nhưng… Thiên cơ cái gì, đó là trò gì?”

Long tộc, phượng tộc đều không có khái niệm gì với ‘thiên cơ’, càng không cần nói nhân tộc Đại Vu không tu nguyên thần, không hiểu đại đạo, hoàn toàn dựa vào man lực và thiên phú thần thông tác chiến. Kim Từ cười sáng lạn, hàm răng trắng rạng rỡ tỏa sáng, Thiên Cơ trưởng lão thấy hắn cười sang sảng, liền biết đại hán thẳng tính này không nói láo.

“Lão phu… thế mà mất đi cảm ứng đối với thiên cơ.” Thiên Cơ trưởng lão dị thường nghiêm túc nhìn các tổ linh trưởng lão ở đây, chậm rãi nói ra nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mình: “Nếu không phải những đứa nhỏ này làm, như vậy là ai?”

Sắc mặt một đám tổ linh trưởng lão đều trở nên cực kỳ khó coi. Không Ô Hữu đột nhiên đứng dậy, hướng Thiên Cơ trưởng lão thất kinh hỏi: “Thiên Cơ trưởng lão, mấy ngày trước đây ngài còn nói, ở… trên người Nghiêu Bá Cơ Hạo thấy được một tia sinh cơ, hiện tại lại…”

Cơ Hạo nhìn nhìn Ngao Lễ, lại nhìn nhìn Phượng Cầm Tâm, sau đó nhìn nhìn Kim Từ, trong đầu hắn hiện lên trong kinh điển đại đạo Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, tri thức về thiên cơ, về thiên đạo, về các loại thần thông bói toán. Tham khảo phong cách tác chiến nhất quán tới nay của nhân tộc, Cơ Hạo hiểu, tinh anh các bộ tộc lần này tham gia đánh cược sinh tử, nhắm chừng không một ai có hứng thú đối với nhiễu loạn thiên cơ, càng không có thủ đoạn như vậy.

Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm bọn họ tiến công, vừa vặn đụng phải tiết điểm này.

Thiên Cơ trưởng lão mất đi cảm ngộ đối với thiên cơ, vừa lúc ba phe liên thủ đánh vào, Thiên Cơ trưởng lão lúc này mới hoảng sợ phát hiện, có một số chuyện không tốt thế nào đang lặng yên xảy ra.

“Không phải việc đồng bạn của ta làm.” Cơ Hạo rất thẳng thắn hướng Thiên Cơ trưởng lão nói: “Nói thật, nhân tộc chúng ta thích đường đường chính chính triển khai trận thế chém giết tranh đấu với người ta. Chuyện kiểu nhiễu loạn thiên cơ, che chắn thiên cơ… Chúng ta quả thật không am hiểu.”

Phượng Cầm Tâm chu cái miệng nhỏ, đối với lời Cơ Hạo nói có chút không cho là đúng, trong con ngươi một mảng hàn quang tò mò chợt lóe, nàng quyết định sau khi trở về Bàn Cổ thế giới, nhất định phải cẩn thận nghiên cứu một phen cái gọi là thiên cơ là trò gì.

Ngao Lễ và Kim Từ thì hoàn toàn nghe không hiểu lời Cơ Hạo cùng Thiên Cơ trưởng lão nói, ‘thiên cơ’ cái gì, ha ha, ‘cơ quát bay qua trên trời’ sao? Loại đó có gì phải lo lắng? Hai người rất sảng khoái nâng chén trà lên uống, cầm trái cây cắn bừa, mắt to tỏa hung quang nhìn chằm chằm các tổ linh trưởng lão ở đây, tính toán có thể từ trên người bọn họ lột xuống mấy tầng da mới tốt.

Thiên Cơ trưởng lão nhìn Cơ Hạo, hắn tin lời Cơ Hạo nói.

Trầm ngâm một lát, Thiên Cơ trưởng lão hít một hơi thật sâu, sau đó Thiên Cơ La Bàn từ phía sau hắn dần dần hiện lên. Lần này Thiên Cơ La Bàn hiện ra đường kính chỉ khoảng một trượng, nhưng khí tức tản mát ra lại càng thêm nồng đậm, trầm trọng.

“Một khi đã như vậy, tạm để cho…” Thiên Cơ trưởng lão muốn nói chút gì đó, nhưng lời vừa mới nói một nửa, trên Thiên Cơ La Bàn hiện lên một bóng ma, Thiên Cơ trưởng lão đột nhiên rống giận một tiếng: “Là ai dám xâm nhập thánh địa?”

Tay phải chụp một cái, hất một cái, một luồng sáng trắng phun ra, một quầng sáng thật lớn xuất hiện ở trong đại sảnh.

Hiện lên trong quầng sáng, chính là tòa đại điện lơ lửng ở trên khiếu huyệt mi tâm Bàn Hi Cơ Hạo trước đó vài ngày từng thấy. Bởi vì quan hệ với ba phe long phượng, hung thú giằng co, tuyệt đại đa số nhân thủ trong thánh điện đều đã triệu tập lên tọa trấn, nay trong thánh điện chỉ để lại mèo lớn mèo nhỏ ba năm người mà thôi.

Giờ phút này trên quảng trường đại điện máu chảy thành sông, mấy chục thánh linh bao gồm ba tổ linh đều đã phơi thây dưới đất.

Một chiến sĩ Già tộc khoác trọng giáp, chiều cao ở trên ba trượng cầm một thanh loan đao răng cưa, đang cười dữ tợn vươn lưỡi dài, chậm rãi liếm một mảng vết máu nóng bỏng trên lưỡi đao.

Cơ Hạo thoáng cái đứng bật dậy, kinh hô: “Bọn họ không phải nói tiến vào ở sau chúng ta một năm sao? Giờ còn có mấy tháng, bọn hắn sao đã tiến vào giết người?”

Trên quảng trường, chiến sĩ Già tộc khoác trọng giáp khoảng trăm người, bọn hắn đang cười dữ tợn không thành tiếng, binh khí trong tay không lưu tình chút nào thu gặt sinh mệnh số đông người hầu cùng thị vệ bình thường trong thánh điện.