Vu Thần Kỷ

Chương 630: Một mảng hỗn loạn




Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn, Áp Dữ các hung thú, lúc hồng hoang thái cổ từng hoành hành đại địa. Bọn nó tộc đàn khổng lồ, chiến lực mạnh mẽ, thậm chí lực áp long phượng hai tộc mới sinh, quấy thiên địa một mảng hỗn loạn.

Về sau nhân tộc quật khởi, những hung thú từng lấy nhân tộc làm thức ăn kia hầu như bị tộc diệt, chỉ có cực ít tộc nhân trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc nhất của Tây Hoang kéo dài hơi tàn. Vùng Tây Hoang vâng chịu tiên thiên canh kim chi khí mà sinh, sinh linh hiếu chiến như cuồng, ngay cả nhân tộc sinh sản lớn mạnh ở nơi Tây Hoang cũng dính khí tức bực này, ai cũng trở nên hung ác bạo lực.

Các hung thú hầu như huyết mạch diệt sạch đó đã dựa vào nhân tộc Tây Hoang, dần dần khôi phục một tia nguyên khí, may mắn có số rất ít hung thú thuần chủng kéo dài đến nay. Mà các bộ tộc Tây Hoang kế thừa hệ thống lực lượng hung thú, cũng trở thành tộc đàn hiếu chiến nhất, sức chiến đấu mạnh nhất trong nhân tộc, là lực lượng chủ yếu của quân đội liên minh bộ lạc nhân tộc.

Hung thú xâm nhập Bàn Hi thánh địa cũng chỉ mười mấy loài, tổng số chỉ ba trăm con, nhưng các hung thú vâng chịu thiên địa hung sát khí mà sinh ra, bọn nó con nào cũng giết chóc vô số, quanh thân sát khí ngập trời, vẻn vẹn hơn hai trăm con hung thú khí tức trên người đã thành khí đen ngập trời tràn ngập mấy vạn dặm, khí thế thế mà so với khí tức của hơn một ngàn tộc nhân long phượng còn cường đại hung ác hơn rất nhiều.

Đặc biệt Cùng Kỳ, Đào Ngột các hung thú này con nào cũng bộ dạng dữ tợn đáng ghê tởm, hầu như chỉ có trong ác mộng mới có thể nhìn thấy các sinh linh xấu xí không cách nào hình dung đó. Bọn nó lắc đầu quẫy đuôi, phun nước dãi xâm nhập Bàn Hi thánh địa, nhất thời dọa vô số dân bản xứ khàn giọng kêu rên.

Không đề cập tới các thị nữ, hộ vệ bình thường kia của Bàn Hi thánh địa, ngay cả nhiều thánh linh, tổ linh dân bản xứ sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ trải qua chém giết tanh máu cũng bị đám hung thú cùng hung cực ác đó dọa tay chân như nhũn ra, một đám run rẩy cả người.

Chiến sĩ nhân tộc theo sát các hung thú đó xung phong vào lấy hàng chục vạn để tính, bọn họ tất cả đều là chiến sĩ mạnh nhất, hiếu sát nhất của bộ tộc Tây Hoang, ai cũng khoác trọng giáp, chân đạp chiến xa do các loại xương thú chế thành, trên xe cắm đầy chiến kỳ dùng da thú, xương thú chế thành. Trên mặt cờ đầy phù văn máu chảy đầm đìa phun huyết quang.

Thoạt nhìn, đám chiến sĩ nhân tộc này nào phải người? Rõ ràng đều là một đám ác quỷ trong địa ngục lao ra.

Hơn nữa các chiến sĩ này phía sau ai cũng là sương mù máu quay cuồng, trong sương mù máu tự có Cùng Kỳ, Đào Ngột… các loại hung thú ảo giác như ẩn như hiện, sát khí ngập trời bức người, sát ý cuồn cuộn như thủy triều hướng bốn phía quay cuồng khuếch tán ra, các thánh linh dân bản xứ vừa mới kết trận trận cước đại loạn, mấy bộ tộc bị tách ra khỏi trận doanh, chật vật vô cùng tránh ra một mảng không gian lớn.

Một Vu Đế Cùng Kỳ bộ khoác trọng giáp, cầm trường kích ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một tiếng: “Ông đây lại giết trở về rồi! Ha ha, còn nhớ chuyện lần trước ông đây thiếu chút nữa bị các ngươi dùng đại trận vây giết không? Ông đây đã tìm được huynh đệ đồng tộc, lại giết trở về rồi!”

Hơn mười vạn chiến sĩ Tây Hoang hung thú bộ tộc cùng hung cực ác đồng loạt giơ binh khí ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, hơn hai trăm con thái cổ hung thú phun ánh lửa sương mù máu, một đám nhe răng trợn mắt dương dương đắc ý gào rống, bọn họ không chỉ có không đem dân bản xứ Bàn Hi thánh địa để vào mắt, càng hoàn toàn đoạt đi uy phong cùng thế của long phượng hai tộc.

Ngao Lễ tức giận đến mức đôi mắt xám ngắt, hắn lớn tiếng quát: “Kim Từ(tu). Ngươi đem ta để vào mắt hay không?”

Vu Đế Cùng Kỳ bộ Kim Từcầm trường kích ngoáy mũi, quay đầu hướng Ngao Lễ nhìn nhìn, chẳng hề để ý nói: “A, Ngao Lễ thái tử, ngươi khổ người lớn như vậy, mắt ta nhỏ như vậy, không có cách nào đem ngươi bỏ vào trong mắt!”

Ngao Lễ nổi trận lôi đình: “Ngươi nhớ rõ, ở bên ngoài lúc kết minh nói thế nào không? Ba phe chúng ta liên thủ xâm nhập thánh địa của dân bản xứ. Chúng ta…”

Kim Từ gãi gãi đầu, ‘hàm hậu’ cười nói: “Ta không trái với lời nói khi kết minh mà. Huynh đệ chúng ta đã đáp ứng ngươi cùng cô bé phượng hoàng tộc, các ngươi cướp người, chúng ta cướp đồ. Hắc hắc, ta còn chưa động thủ, ngươi kêu cái rắm à?”

Ngao Lễ tức giận đến nhảy dựng lên, hắn chỉ vào Kim Từ quát: “Ta là nói. Các ngươi phải nghe…”

Kim Từ móc móc lỗ tai, vung trường kích, chỉ vào Bàn Hi thánh địa phía dưới lớn tiếng quát: “Các vị lão tổ tông, xông lên, cướp đi. Tây Hoang chúng ta cằn cỗi, ngay cả lương thực cũng không mọc được bao nhiêu! Nhìn xem đất nơi này màu mỡ bao nhiêu? Lần trước người của chúng ta tới không đủ, thứ tốt không cướp được một món nào, lần này phải cướp cho thống khoái!”

Hơn hai trăm con Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn, Áp Dữ… các hung thú đồng loạt há mồm, từng cột khí đen, khói xanh lục, lửa lam, băng tím mang theo tiếng ầm ầm đáng sợ từ trong mồm bọn nó phun ra, như các dòng sông lớn tràn bờ đánh về phía mặt đất.

Vừa rồi đại khổng tước dưới trướng Phượng Cầm Tâm một đòn phá hủy đại trận do mấy ngàn thánh linh dân bản xứ bày ra, nàng là dùng thuật ngũ hành sinh khắc để phá trận, đại trận bị phá hủy, nhưng cành hoa ngọn cỏ trong đại trận cũng chưa bị phá hư.

Nhưng các hung thú đó nào quản cái gì kỹ xảo phá trận, bọn nó thuần túy dùng nguyên thủy nhất, thô lỗ bạo lực nhất, dùng lực lượng lớn nhất của mình phát động công kích, hơn hai trăm luồng mây khói, ánh lửa từ trên trời giáng xuống, nơi đi qua, từng tòa đại trận bị đánh vỡ, từng gian cung điện lầu các bị chấn đến mức nát bét, càng có cả mảng lớn dãy núi bị đánh thành mảnh nhỏ, lộ ra các loại trân bảo mạch khoáng hào quang chói mắt dưới tầng đá thật dày.

Phượng Cầm Tâm có chút trợn tròn mắt, nàng bịt cái miệng nhỏ nhắn, hơi tức giận thét chói tai: “Kim Từ, các ngươi sao lại không nghe sai sử?”

Kim Từ chỉ vào Phượng Cầm Tâm quát: “Con nhỏ nhà phượng hoàng, ta không phải nô bộc của các ngươi, chúng ta là chiến hữu kết minh, là chiến hữu đó! Ta cần gì nghe các ngươi sai sử?”

Ngao Lễ khàn giọng thét chói tai: “Kim Từ, ta mới là thủ lĩnh ba phe kết minh, ta mới là thủ lĩnh! Ngươi phải nghe ta, nghe ta!”

Kim Từ lại chỉ vào Phượng Cầm Tâm quát: “Nghe lời ngươi? Ngươi hỏi con nhỏ nhà phượng hoàng một phen có nghe ngươi hay không?”

Phượng Cầm Tâm ngẩn ngơ, hung tợn xoay người chỉ vào Ngao Lễ quát: “Ngao Lễ, ngươi nói cái gì? Ngươi là thủ lĩnh? Ta phải nghe ngươi? Ngươi tin ta tìm a mỗ ngươi cáo trạng, cho a mỗ ngươi hung hăng đánh ngươi một trận hay không?”

Ngao Lễ mở to mắt nhìn, khuôn mặt tuấn lãng hoàn toàn vặn vẹo.

Kim Từ thì vui sướng tru lên: “Xông lên, cướp đi! Các huynh đệ, cướp tiền, cướp lương… Ai, nhìn thấy con nhỏ vừa ý, cũng buông tay cướp đi! Tây Hoang chúng ta cằn cỗi, một ngọn cỏ cũng không được bỏ qua!”

Hắn nhảy dựng lên quát: “Xuống tay cướp, chúng ta chỉ để ý cướp đồ, để bọn mềm yếu long phượng hai tộc chắn đao cho chúng ta!”

Hơn hai trăm con hung thú ngao ngao tru lên, một đám điên cuồng hít hơi, đem thân thể cực lực bành trướng đến lớn nhất. Đám hung thú đó đều là hồng hoang huyết mạch, một khi phóng to vóc người, thân thể ít nhất cũng khoảng trăm dặm, trong đó Hỗn Độn hung thú sau khi buông ra toàn bộ hình thể, một con nhỏ nhất từ đầu tới đuôi cũng dài ba ngàn dặm, quả thực như một đại lục loại nhỏ nặng trịch hướng Bàn Hi thánh địa đập xuống.

Ở bên cạnh những hung thú này, hơn mười vạn chiến sĩ Tây Hoang bộ tộc cùng hung cực ác ngao ngao tru lên, như một đàn sói hoang cực đói, đạp mây máu hướng phía dưới lao vút đi đánh phá mãnh liệt.

Một ít thị vệ dân bản xứ trong cung điện lầu các miễn cưỡng lao tới muốn ngăn cản đám chiến sĩ Tây Hoang đó, kết quả chỉ một cái xung phong, đám thị vệ đó đã bị đánh cho không hội được thành quân.

Thiên Cơ trưởng lão hổn hển hét lên một tiếng, chỉ vào Ngao Lễ tức giận quát lớn: “Dừng tay, dừng tay cho lão phu!”

Ngao Lễ ngây người một lúc lâu, đột nhiên nhảy dựng lên kêu: “Không nhiều lời, buông tay cướp cho ta! Xuống tay quá muộn, lông cũng không còn sót lại một cái!”

Long phượng hai tộc nhất thời nghe tin lập tức hành động, lộn xộn hướng về phía thánh linh dân bản xứ xung quanh xuống tay độc ác.