Vu Thần Kỷ

Chương 617: Thi đạo nhân đánh lén




Rất hiển nhiên, Diệu Âm, Thanh Mai cùng một đám đồng môn phía sau vẫn bị Bàn Hi thế giới áp chế, tốc độ độn quang của họ rất chậm, trong nháy mắt chỉ hơn trăm dặm, so với lúc Cơ Hạo vừa mới tiến vào Bàn Hi thế giới nhanh hơn chút, nhưng vẫn có thể xưng là ‘Thong thả’.

Mạnh mẽ đoạt lấy thái dương đại đạo của thế giới này, Cơ Hạo có thể hóa thân thái dương kim quang bay đi, thái dương lưu quang độn pháp trong nháy mắt gian là trăm vạn dặm. Nếu là ở ban ngày độn đi, sau khi được lực lượng ba vầng mặt trời trên trời thêm vào, tốc độ Cơ Hạo sẽ càng lúc càng nhanh, từ trong nháy mắt trăm vạn dặm có thể dần dần tăng đến trong nháy mắt ức vạn dặm.

Ở trên tốc độ chiếm ưu thế tuyệt đối, Cơ Hạo không chút úy kỵ Diệu Âm, Thanh Mai cùng hơn trăm đồng môn của họ.

Chắp tay sau lưng, mang theo nụ cười, Cơ Hạo vui vẻ ‘ha ha’ nhìn đám người Diệu Âm, Thanh Mai, từng luồng nhiệt lực không ngừng hướng bốn phía phun ra, thiêu đốt trăm trượng hư không bên người sóng nhiệt sôi trào —— cái này cũng là Cơ Hạo làm chuẩn bị trước, sợ Diệu Âm, Thanh Mai dùng các loại mê – hương, kỳ độc ám toán, nhưng có thái dương tinh hỏa phong tỏa hư không, dược vật gì đối với hắn cũng mất đi tác dụng.

Đợi ước chừng nửa khắc đồng hồ, đám người Diệu Âm, Thanh Mai mới bay đến trước mặt Cơ Hạo.

Vừa chạy tới, hơn trăm nam nữ mặc trường bào vải thô đã tản ra chung quanh, bày ra một tòa đại trận đem Cơ Hạo vây quanh ở chính giữa. Bọn họ phóng ra các loại kỳ môn pháp bảo phong tỏa hư không, nhất thời hư ảnh một bông hoa sen phạm vi khoảng mười dặm chợt lóe, Cơ Hạo liền cảm thấy thân thể chợt trở nên nặng nề dị thường, như bị một ngọn núi lớn đè.

“Hai vị đạo hữu, đây là ý gì?” Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn Diệu Âm và Thanh Mai: “Chúng ta cùng đi giới này, dân bản xứ thế giới này có rất nhiều chỗ không tầm thường, chúng ta đang nên đồng lòng hợp sức liên thủ đối địch mới phải. Chớ quên, còn có mấy tháng, bọn ác quỷ Ngu tộc kia sẽ xâm nhập giới này.”

Nhìn Cơ Hạo nghiêm trang, Diệu Âm đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Đồng lòng hợp sức, liên thủ đối địch? Lời này nói thì dễ. Nghiêu Bá, nếu muốn chúng ta đồng lòng hợp sức, liên thủ đối địch, hiện đem Đãng Hồn Chung của ta trả về!”

Cơ Hạo ngẩn ngơ, ở mi tâm một đạo thanh quang lao ra, chuông cổ đồng xanh hình tam giác ngày đó ở vịnh Ác Long từ trên tay Diệu Âm đoạt lấy phát ra tiếng nổ vang thấp giọng lơ lửng trước mặt hắn. Một trận gió núi thổi qua, chuông đồng nhẹ nhàng chớp lên, một tầng thanh quang cổ sơ chậm rãi lưu động ở mặt chuông đồng, nhất thời tỏ ra thần dị phi thường.

Sự tức giận chợt lóe qua trên mặt Diệu Âm, nàng cười hướng Cơ Hạo chắp tay, bày ra một bộ dáng kẻ sĩ có đạo nên có ôn hòa nói: “Nghiêu Bá, bảo bối này vốn là vật của bần đạo.”

Cơ Hạo cười cười, ngón tay búng Đãng Hồn Chung, cũng bày ra một bộ dáng kẻ sĩ có đạo tiêu dao xuất trần cười nói: “Sai rồi, bảo vật này có duyên với bần đạo, cho nên cái này nên là bảo bối của bần đạo. Các vị đạo hữu nghĩ thế nào?”

Diệu Âm, Thanh Mai và một đám đồng môn của bọn họ mặt giật giật, nụ cười ban đầu không còn sót lại chút gì, đồng thời trở nên khó coi tới cực điểm.

Thanh âm Diệu Âm trở nên vừa chói tai vừa bé, tay chỉ Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Cơ Hạo, đừng có cho mặt mũi mà không biết điều. Hôm nay ngươi không chỉ có phải đem Đãng Hồn Chung giao ra, ngày đó ngươi nhục nhã ta như thế nào, ngươi nhất định phải trả giá đắt. Sư tôn kia của ngươi, hôm nay không giúp được ngươi đâu!”

Rít một tiếng, Diệu Âm vỗ hai tay, một ánh vàng mỏng như cánh ve mang theo mùi đàn hương thoang thoảng lan ra vài dặm, nhằm vào đầu Cơ Hạo vỗ xuống.

Cơ Hạo chỉ cảm thấy quanh thân căng thẳng, làn gió thơm thoang thoảng ập vào mặt, toàn thân ấp áp một phen, thích ý cùng thoải mái khó có thể hình dung từ trong kẽ xương trào ra, chỉ khiến hắn như mùa xuân tháng ba ở ngoại ô đạp thanh, gió xuân phả vào mặt, toàn thân thoải mái sảng khoái, hận không thể cắm đầu ngã xuống đất ngủ một giấc thoải mái.

“Có chút ý tứ!” Cơ Hạo cắn chót lưỡi, đau đớn khiến tinh thần hắn chợt rung lên. Hít sâu một hơi, hắn siết hai nắm tay, nện mạnh ở trên Đãng Hồn Chung. Một tiếng chuông ngân phóng lên cao, gợn sóng màu xanh thổi quét trăm dặm, hoa văn màu xanh nhỏ bé dày đặc tràn ngập hư không, nhất là phụ cận đôi tai đám người Diệu Âm, Thanh Mai, gợn sóng màu xanh hầu như trở nên dày đặc tựa sóng nước.

Trên người Diệu Âm, Thanh Mai cùng một đám đồng môn đồng thời có ánh sáng lành màu vàng dập dờn, hương thơm bốc lên, khí lành quấn quanh, trên hộ thân kim quang của đoàn người đạo văn dập dờn, cả mảng lớn đạo văn như hoa sen tỏa sáng vạn trượng, đem toàn thân bọn họ bọc chặt bên trong.

Nhưng Đãng Hồn Chung uy lực cực lớn, nay đạo hạnh pháp lực của Cơ Hạo lại tiến triển cực nhanh, ở dưới pháp lực cường đại của hắn thúc dục, tiếng Đãng Hồn Chung cuồn cuộn như sấm, chấn động khiến thân thể hai người Diệu Âm, Thanh Mai run rẩy, mắt nổ đom đóm, lục phủ ngũ tạng quay cuồng từng đợt, thiếu chút nữa nôn ra.

Hơn trăm môn nhân họ mang đến càng không chịu nổi, tiếng Đãng Hồn Chung vừa mới xâm nhập lỗ tai bọn họ, đã chấn động khiến hộ thân kim quang của bọn họ sụp đổ, mỗi người tay chân cứng ngắc như cương thi từ giữa không trung rơi xuống, chật vật vô cùng cắm đầu xuống đất không thể động đậy.

Không đợi Diệu Âm và Thanh Mai từ trong mê muội thức tỉnh, hai tay Cơ Hạo ôm Đãng Hồn Chung, cười lớn ‘Ha ha’ lao tới trước mặt hai người, vung lên chuông cổ coi như đại chuỳ, hung hăng nện ở trên thân hai người.

Tiếng chuông ‘Ting ting’ càng thêm cao vút, hai nàng bị chấn đến mức nổ đom đóm mắt, hai mắt trắng dã quay tròn, còn chưa chờ họ thi triển thần thông khác, đã bị Cơ Hạo mạnh mẽ đánh vỡ hộ thân kim quang, chật vật dị thường ngã xuống đất ngất đi.

Hai tay ôm Đãng Hồn Chung, Cơ Hạo đứng giữa không trung nhìn Diệu Âm, Thanh Mai cười to: “Nhìn đến trên phần mọi người đến từ cùng thế giới, chúng ta cũng không có oán thù gì lớn, hôm nay ta sẽ không…”

Lời còn chưa dứt, một mảng ánh sáng mờ mịt xám trắng từ phía sau Cơ Hạo lao tới, hai bàn tay khô gầy như củi, trong suốt lặng lẽ không tiếng động hung hăng ấn ở lưng Cơ Hạo. Nổ vang một tiếng, Kim Ô Liệt Diễm Bào phun ra vạn đốm lửa, trường bào không tổn hao gì, nhưng sau lưng Cơ Hạo lõm xuống, thật sự bị đánh cho sau lưng dán vào trước ngực, há mồm một ngụm máu giống như suối phun phun ra xa vài dặm.

Chật vật quay đầu, Cơ Hạo nhìn thấy Thi đạo nhân lơ lửng ở phía sau hắn, mang theo nụ cười cổ quái hướng hắn chắp tay làm lễ: “Nghiêu Bá, bần đạo Thi đạo nhân lần này có lễ. Nghiêu Bá và bổn môn có duyên, mời Nghiêu Bá bái bần đạo làm thầy, vào môn ta tự có tạo hóa.”

Dừng chút, Thi đạo nhân cười lạnh nói: “Nếu Nghiêu Bá không quy thuận, vậy không trách được bần đạo ra tay độc ác, hôm nay chắc chắn đem Nghiêu Bá đánh cho hồn phi phách tán mới thôi.”

Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, thân thể chợt nhoáng lên một cái hóa thành một điểm sáng vàng xé rách hư không, trong chớp mắt đã tới ngoài một dải mây bay chân trời.

Gương mặt khô gầy của Thi đạo nhân chợt nhảy dựng, theo bản năng kinh hô một tiếng: “Nhanh quá!”

Khẽ cắn môi, Thi đạo nhân hừ lạnh một tiếng, dưới chân có thêm một cái bồ đoàn xám xịt, một đạo cuồng phong màu xám bỗng nổi lên, cuốn hắn theo sát Cơ Hạo. Bồ đoàn này cũng không biết là bảo vật gì, Thi đạo nhân rõ ràng bị thế giới này áp chế, nhưng bồ đoàn thoạt nhìn rất bình thường này lại mạnh mẽ mang theo hắn đuổi sát ở phía sau Cơ Hạo, thoạt nhìn tốc độ tựa như cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, vô lực, trong lồng ngực một lực lượng tử vong, héo rũ đáng sợ triền miên không đi, như giòi trong xương điên cuồng cắn nuốt máu thịt tinh khí của hắn.

Run rẩy lấy ra hồ lô thuốc, lấy ra mấy viên đan hoàn màu vàng nhét vào trong mồm, tinh thần Cơ Hạo run lên, khung xương ngực vang thanh thúy một phen, mắt thấy thương thế đã sắp khỏi hẳn, phía trước đột nhiên một ánh sáng chói lóa hiện lên, một thiếu niên dân bản xứ mặc áo trắng bỗng chợt xuất hiện chắn trước mặt Cơ Hạo.