Cơ Hạo tùy ý biến ảo phương hướng, thu liễm khí tức, liên tục chạy đi một ngày hai đêm mới dừng bước. Ở cạnh một tòa thành lớn của dân bản xứ, hắn tìm một ngọn núi lớn thưa thớt dấu chân người, ở giữa vách núi hoang mở một cái động phủ nho nhỏ ở lại.
Ngọn lửa năm màu thong dong thiêu đốt, lẳng lặng bao lấy đỉnh tròn ở chính giữa.
Viêm Long Kiếm và Cửu Long Mâu đều bị đỉnh tròn nuốt vào. Hư ảnh lơ lửng ở cạnh đỉnh tròn, hai tay không ngừng biến hóa thủ ấn, khi chậm khi nhanh đem từng thủ ấn đánh vào trong đỉnh tròn.
Cơ Hạo ngồi cạnh hư ảnh, nhìn kỹ hắn làm.
Cẩn thận quan sát, thủ ấn luyện khí hư ảnh sử dụng có khoảng ba thành đến từ luyện khí bí pháp A Bảo truyền thụ, nhưng bảy phần thủ ấn còn lại thì mang theo một tia ý nhị phong cách cổ xưa khó có thể hình dung, hiển nhiên là hư ảnh tự tìm hiểu ra diệu pháp.
Lúc hư ảnh biến hóa thủ ấn, ở bên người hắn mơ hồ có địa thủy hỏa phong, sông núi các loại dị tượng như ẩn như hiện, thủ ấn của hắn kéo theo các đạo vận huyền bí không thể nói bằng lời, khiến toàn bộ tâm thần của Cơ Hạo đều đắm chìm trong đó khó có thể tự kềm chế.
Bởi vì thủ ấn của hư ảnh dẫn dắt, càng có loại khí tức đạo vận khó có thể hình dung đó giúp, Cơ Hạo lĩnh ngộ đối với bí pháp luyện khí của A Bảo tiến triển cực nhanh, mỗi giờ mỗi khắc đều có vô số nan đề bị đột phá, mỗi giờ mỗi khắc trong lòng hắn đều sẽ trào lên các loại linh cảm kỳ diệu.
Qua ba ngày ba đêm, hư ảnh rốt cuộc kết thúc toàn bộ thủ ấn, hai tay vẽ một vòng tròn, chậm rãi thu về trước ngực, hai dòng khí đục từ trong tay hắn phun ra, hóa thành một đạo cuồng phong chạy ra khỏi hang núi nho nhỏ.
Cơ Hạo nhìn thấy hư ảnh kết thúc công việc, nhất thời cũng từ trong cảnh giới lĩnh ngộ huyền diệu kia thức tỉnh. Hắn nhìn hư ảnh, tán thưởng từ đáy lòng: “Không ngờ được, thủ pháp luyện khí của ngươi so với A Bảo sư huynh còn mạnh hơn rất nhiều, trước kia cũng không biết ngươi còn có bản lĩnh này.”
Hư ảnh lắc đầu, lẳng lặng ngồi ở cạnh đỉnh tròn.
Trong con ngươi của hắn lóe ra thần quang màu lam đậm. Qua một lúc lâu, hắn mới nhìn Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Trước kia, ta thực sự không biết luyện khí. Lúc ngươi học luyện khí, ta mới bắt đầu con đường nhỏ này. Chẳng qua, ngươi ta trụ cột khác nhau, khi cho nên ngươi còn chưa học được bao nhiêu thứ, ta đã ở trên trụ cột của A Bảo đạo nhân kia, diễn sinh ra một bộ luyện khí chi đạo của riêng ta.”
Cơ Hạo ngơ ngác nhìn hư ảnh, ngây người một lúc lâu mới lắc lắc mạnh đầu, theo bản năng kinh hô: “Luyện khí chi đạo của ngươi đã vượt qua A Bảo sư huynh? Lúc này mới vài năm thời gian?”
Hư ảnh dang hai tay, ôn hòa nói: “Ta nói, ngươi ta trụ cột khác nhau, kiến thức khác nhau, cho nên ở một số phương diện, ngươi không bằng ta. Nhưng rất nhiều phương diện, ta cũng không bằng ngươi.”
Cơ Hạo méo mồm, lão gia hỏa này nói được, hắn có gì không bằng mình?
Ngón tay nhẹ nhàng búng đỉnh tròn lơ lửng trước mặt, mấy viên đan hoàn màu tím nhạt bay ra, hư ảnh đem những đan hoàn đó nuốt vào, bóng người mông lung lại rõ ràng thêm chút. Hắn nhìn nhìn Kim Ô Liệt Diễm Bào trên người Cơ Hạo, đột nhiên cười nói: “Cái áo bào này cũng không tệ, nhưng dù sao tiên thiên căn cơ quá kém. Tìm đúng cơ hội đánh cướp thêm vài kẻ gọi là tổ linh, cướp được đủ tài liệu, ta giúp ngươi đem bảo vật toàn thân đều luyện lại một phen.”
Nheo nheo mắt, hư ảnh ngẩng đầu nhìn nhìn nóc hang, lại cúi đầu nhìn nhìn mặt đất, có chút khó hiểu lẩm bẩm: “Bàn Hi là ngã xuống rồi, nhưng bản mạng trọng bảo của nàng đâu? Giấu ở nơi nào rồi?”
Mắt Cơ Hạo chợt sáng ngời, bản mạng trọng bảo của Bàn Hi?
Suy nghĩ một lúc, Cơ Hạo cười nói: “Có thể hủy diệt rồi?”
Hư ảnh lắc đầu, trầm giọng nói: “Sẽ không, ta cảm giác bản mạng chi bảo của nàng chưa sụp đổ. Nếu có thể tìm được, tận khả năng kiếm lấy đi. Nếu cũng theo thế giới này, bị Bàn Cổ thế giới phản bản quy nguyên cắn nuốt toàn bộ, thì quá đáng tiếc.”
Cơ Hạo ngẩn ngơ, sau đó bất đắc dĩ dang hai tay, hư ảnh nói rất có đạo lý, nhưng muốn tìm được bản mạng trọng bảo của Bàn Hi, đó là chuyện khó khăn cỡ nào?
Hư ảnh không nói chuyện nữa, Cơ Hạo cũng chỉ đành trơ mắt nhìn đỉnh tròn bọc trong ngũ sắc thần viêm.
Thời gian trôi qua từng ngày một, qua thêm hơn bốn mươi ngày, chợt nghe trong đỉnh tròn vang lên một tiếng ầm ầm trầm thấp, cái nắp không tiếng động bay lên, bảo bối do Cửu Long Mâu và Viêm Long Kiếm luyện lại mà thành phun lửa bay ra.
Đây là một thanh trường mâu toàn thân màu vàng ròng sắc gần như trong suốt, một dòng lũ màu vàng mãnh liệt chảy lui tới, trong dòng lũ chín quầng sáng mãnh liệt màu vàng như mặt trời cấp tốc quay cuồng bay múa, không ngừng phóng ra các tia sáng vàng chói mắt người ta.
Trường mâu dài một trượng tám thước, chỉ cần đầu thương đã khoảng sáu thước, đầu thương rộng mà bẹp, càng giống nửa thanh bảo kiếm nối liền ở trên cán thương.
Hai bên đầu trường mâu, có hai cây Nguyệt Nha sắc bén dị thường nhô lên, hai cái Nguyệt Nha dài hơn một thước này có thể bổ chém, có thể đâm, có thể móc, một luồng thái dương tinh lực của Cơ Hạo đánh vào trường mâu, hai cây Nguyệt Nha nhô lên đó thế mà lại ‘keng’ một tiếng bắn nhanh ra, hóa thành hai luồng lửa màu vàng xuyên thủng vách hang, đem thân núi dày tới nghìn trượng một đòn đánh ra hai cái lỗ thủng trong suốt to bằng miệng cát.
“Thay hình đổi dạng một phen, hơn nữa dung nhập thái dương đại đạo của Bàn Cổ thế giới.” Hư ảnh không phải không đắc ý nhìn trường mâu trong tay Cơ Hạo: “Tên là gì tùy ngươi, dùng nó cho tốt, đây là lần đầu tiên luyện khí của đời ta, ta đã tốn không ít sức lực.”
Đắc ý thở ra một hơi, hư ảnh vung tay, đỉnh tròn hóa thành một luồng sáng quay về bụng Cơ Hạo, chính hắn thì độn trở về thần hồn không gian của Cơ Hạo, hóa thành một tia sương mù màu xám biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cơ Hạo cầm lấy trường mâu vung vài cái. Khi luyện chế trường mâu này, hư ảnh từ trong cơ thể Cơ Hạo rút ra hơn phân nửa tinh huyết dung nhập trong đó, cho nên trường mâu này hắn thi triển linh động theo ý muốn, khống chế linh hoạt giống như tứ chi mình.
“Tên sao. Xem bộ dáng ngươi… Như thương như qua, lại có chín quầng sáng vàng như mặt trời nhô lên cao, gọi ngươi Cửu Dương Qua đi.” Cơ Hạo cười vui, tùy ý lấy cái tên cho thần binh này, hai tay nắm nó bước ra khỏi hang núi đã ẩn thân hơn một tháng.
Sau khi rời hang núi, Cơ Hạo tùy tay đem Cửu Dương Qua ném lên trời, liền nhìn thấy một ánh lửa màu vàng phóng lên cao, sau đó cắm đầu lao xuống, chợt hóa thành chín quầng sáng vàng đường kính trăm trượng quay quanh ngọn núi lớn cao nghìn trượng phạm vi gần trăm dặm này xoay tròn.
‘Xẹt’ một tiếng, ngọn núi lớn này ở trong ánh sáng vàng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Hoa cỏ cây cối cùng tất cả đá bùn cát trên núi, đều bị nhiệt độ cao đáng sợ nháy mắt bốc hơi lên, ngay cả một làn khói cũng không lưu lại.
Ở tại chỗ xuất hiện một mảnh đất bằng phạm vi gần trăm dặm, vô số chim bay cá nhảy cùng sâu bọ trong đất… nhỏ yếu ‘phốc phốc’ rơi xuống đầy đất, một đám hoảng sợ muốn chết cuộn thân thể mình không dám nhúc nhích.
Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’, dần dần ngửa mặt lên trời cười lên điên cuồng.
Cây Cửu Dương Qua này uy lực tuyệt đại không đề cập tới, càng khống chế tinh diệu, thoải mái phá hủy một ngọn núi lớn, lại không thương tổn bất cứ sinh linh nào trong núi, lúc này mới coi như bản mạng trọng bảo khống chế theo ý nghĩ.
Thu hồi Cửu Dương Qua, Cơ Hạo vẫn đứng ở giữa không trung cười không ngừng, xa xa lại có một thanh âm lạnh lùng truyền tới:
“Nghiêu Bá cười thật vui vẻ, có chuyện gì hay, để chúng ta cũng cùng nhau cao hứng một chút?”
Rất xa một đám mây lướt qua không trung, Diệu Âm, hai thầy trò Thanh Mai mang theo mấy chục đồng môn khoác áo sam dài, cuồn cuộn hướng bên này bay nhanh đến.