Giữa dãy núi kéo dài, từng miệng núi lửa phun lửa nóng, nham thạch nóng chảy thay thế con sông, ở trong khe rãnh giữa ngọn núi tùy ý tràn ra.
Trên đất cao giữa núi lửa có lượng lớn thung lũng, từng tòa nhà nham thạch màu đen đứng sừng sững ở giữa thung lũng, giữa thung lũng cùng thung lũng có đường núi gập ghềnh nối liền.
Vũ Mục đầu đội cái nồi sắt lớn, kêu ‘Ngao ngao’ từ trên một ngọn núi lửa nhảy xuống. Hắn thân hình to mọng, lúc chạy nhảy như một viên thịt lớn, trên người sóng thịt phập phồng, da thịt va chạm lẫn nhau không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’, đi một bước vang vài tiếng, tình hình như thế có thể xưng là kỳ cảnh.
Mấy chục tên dân bản xứ cao lớn cường tráng cầm các loại binh khí, hổn hển lớn tiếng mắng, ở phía sau Vũ Mục đuổi theo không tha. Nhưng Vũ Mục nhìn như mập mạp, tốc độ chạy không chậm chút nào, mặc cho đám tráng hán dân bản xứ rống to, lại như thế nào cũng không thể đuổi kịp hắn.
Chợt, một đại hán dân bản xứ giơ lên một cái ống sắt trong tay, trên ống sắt dài hơn sáu thước to bằng nắm tay mấy trăm cái phù văn màu đỏ chợt lóe, một ánh lửa từ trong ống sắt phun ra, ba cây đoản mâu sắc bén dài khoảng một thước liền từ trong ống sắt bắn nhanh ra, tàn nhẫn vô cùng bắn về phía chỗ yếu hại sau lưng Vũ Mục.
“Ngoan ngoãn, xuống tay thật ác!” Vũ Mục rít lên một tiếng, cái nồi sắt trên đầu đột nhiên bay lên, trên cái nồi sắt đen sì vô số phù văn lóe lên, như mai rùa chắn phía sau hắn. Ba cây đoản mâu bắn nhanh đến hung hăng giã ở trên nồi sắt, chỉ nghe một tiếng nổ vang, đoản mâu nổ tung.
Cả mảng lớn ánh lửa bao trùm phạm vi cả dặm, thân thể to mọng cao lớn của Vũ Mục bị nổ bay lên, cả người mang theo mùi khói lửa gay mũi bay ra một đường cong, vắt ngang qua sơn cốc sâu không lường được giữa hai ngọn núi lửa, nặng nề nện ở trên ngọn núi đối diện.
“Có chim thì đuổi theo ta đi?” Vũ Mục linh hoạt từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xoay người lại chỉ vào dân bản xứ đối diện sơn cốc lớn tiếng khiêu khích. Hắn thỉnh thoảng vặn vẹo thân thể vỗ mông mình, hoặc là hướng tới đối phương kích thích hạ thân mình, các loại động tác dơ bẩn ùn ùn.
Tuy Vũ Mục chưa học được ngôn ngữ của dân bản xứ thế giới này, nhưng động tác có tính vũ nhục đó của hắn lại là người sáng mắt đều có thể liếc một cái nhìn ra được.
Một đám đại hán dân bản xứ tức giận đến mức kêu lên ‘Ngao ngao’, đột nhiên có một người giơ lên ống sắt trong tay, một ánh lửa lao ra, một viên đạn màu đỏ to bằng nắm tay xông lên trên cao cách mặt đất trăm dặm, sau đó nổ tung ra.
Một mảng ánh lửa phạm vi nghìn trượng ở không trung nở rộ ra, như một đóa hoa đẹp nở rộ.
Bốn phương tám hướng, phụ cận mấy trăm ngọn núi lửa to nhỏ, vô số dân bản xứ từ trong các nơi thung lũng chen chúc mà ra, theo đường nhỏ giữa núi dốc gập ghềnh hướng bên này chạy như điên. Đứng ở phía Vũ Mục liếc một cái, nơi tầm mắt có thể đạt được tất cả đều là dân bản xứ hò hét vây kín.
“Ô ô, thật dọa người!” Trong con ngươi Vũ Mục hung quang lạnh lẽo chợt lóe, tay trái một mảng khí đen quấn quanh, đang chuẩn bị phóng thích vu độc cho đám dân bản xứ kia biết tay một chút, nhưng bỗng dưng vài tiếng tru lên cao vút vang lên, ba luồng khí tức đáng sợ từ xa xa dâng trào đến.
Vũ Mục không rên một tiếng xoay người bỏ đi, chỉ nhìn thấy trong một miệng núi lửa xa xa, ba bóng người to lớn cao mười trượng, toàn thân ánh lửa quấn quanh, còn đang không ngừng nhỏ xuống nham thạch nóng chảy bay lên trời, mang theo sóng nhiệt đáng điên cuồng hướng phía Vũ Mục chạy như bay đến.
Thánh linh buông xuống, ba vị thánh linh buông xuống mạnh mẽ đồng thời tập trung Vũ Mục, rống giận ‘Ngao ngao’ hướng Vũ Mục đuổi giết.
Vô số đại hán dân bản xứ ở bốn phương tám hướng đồng thời giơ lên binh khí trên tay nhảy nhót hoan hô, mỗi người như gà chọi hướng tới Vũ Mục đuổi theo không tha. Vũ Mục giống như một miếng thịt thú tản mát ra mùi thơm mê người, bị vô số chó săn bám sát theo sau.
Vũ Mục thở phì phò sải bước chân chạy như điên.
Bởi vì thế giới chi lực áp chế, Vũ Mục không thể bay lên. Nhưng tố chất thân thể cường hãn của hắn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ở giữa dãy núi chằng chịt, hắn như một con bọ chó mập mạp nhảy nhót loạn khắp nơi, tốc độ chạy trốn rất nhanh.
Dân bản xứ vây kín bốn bề căn bản không có cách nào làm gì được Vũ Mục, Vũ Mục có thể ở giữa hai ngọn núi nhảy nhót lui tới, nhưng những ngọn núi này đối với đám dân bản xứ bình thường mà nói lại là lạch trời, trừ số rất ít cao thủ, căn bản không ai có thể đuổi kịp Vũ Mục.
Ba vị thánh linh buông xuống bay lượn trên không, không ngừng há mồm phun ra từng cột lửa tấn công Vũ Mục. Nhưng cái nồi sắt lớn trên đỉnh đầu Vũ Mục lực phòng ngự rất mạnh, mặc cho cột lửa đánh, cái nồi sắt to chỉ là nhiệt độ tăng lên một chút, thánh linh buông xuống phun ánh lửa ngay cả lông của Vũ Mục cũng chưa đốt được một sợi.
Một đường kêu quái dị ‘Ngao ngao’ chạy loạn, qua ước chừng non nửa canh giờ, Vũ Mục đem ba vị thánh linh buông xuống dẫn tới ngoài hơn ngàn dặm, về phần đám chiến sĩ dân bản xứ bình thường kia đã sớm bị hắn bỏ lại không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ba vị thánh linh buông xuống hổn hển chỉ vào Vũ Mục chửi ầm lên, chưa hề chú ý tới bọn họ đã bị dẫn ra khỏi vùng núi, đi tới một mảng đồi gò. Bọn họ càng chưa chú ý tới, ở trong vùng đồi gò, một tòa huyết trận hiến tế đơn sơ đang tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm.
Chúc Long Viêm đứng ở cạnh huyết trận hiến tế, mang theo một tia cười dữ tợn quái dị nhìn ba vị thánh linh giáng lâm xé gió bay tới: “Không nên coi thường chiến sĩ Chúc Long bộ chúng ta, chúng ta ít nhiều cũng biết một ít vu chú bí pháp. Tuy không bằng hai vị đệ tử của thái thượng trưởng lão, nhưng chúng ta cũng không yếu đâu!”
Cười ‘Khặc khặc’ vài tiếng, Chúc Long Viêm rút ra một thanh hắc ngọc khảm đao, hung tợn đem một cái chân của mình chặt đứt tận gốc ném vào huyết trận.
Trên bầu trời chớp giật sấm rền một phen, mây đen lôi kiếp gào thét từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, trong kiếp vân điện chớp sấm rền, một tia sét to bằng vại nước hung hăng bổ về phía Chúc Long Viêm.
“Phá vỡ cho ta!” Chúc Long Diễm đứng ở bên người huynh đệ nhà mình, cười lớn ‘hắc hắc’ giơ lên trường đao trong tay hung hăng bổ, mạnh mẽ đem sấm sét phá thành phấn. Sau đó hắn lao lên trời cao, đại đao điên cuồng vung, chiến đấu với lôi kiếp mây đen càng lúc càng nồng đậm.
“Phân thần ký linh bí pháp… Để chiến sĩ Chúc Long bộ chúng ta hảo hảo dạy dỗ các ngươi, tuyệt đối đừng ở trước mặt chiến sĩ Chúc Long bộ chúng ta chơi những thủ đoạn phân thần ký linh này!” Chúc Long Viêm thấp giọng cười dữ tợn, hai tay kết thành vu ấn cấp tốc niệm tụng chú ngữ.
‘Sát sát sát’ ba tiếng vang thanh thúy truyền đến, ba đạo huyết quang từ trong huyết trận hiến tế bắn nhanh ra, hung hăng rơi ở trên thân ba vị thánh linh giáng lâm.
Ba vị thánh linh giáng lâm cùng cất tiếng gào thét, ánh lửa trên người chợt ảm đạm xuống, bọn họ không nói một lời xoay người bỏ đi. Nhưng bọn họ vừa mới xoay người sang chỗ khác, ngoài mười mấy dặm Phong Hành nhảy ra, trường cung trong tay bộc phát ra một đạo thần quang chói mắt, ba mũi tên ánh sáng bắn nhanh đến đem thể hình thánh linh giáng lâm đánh vỡ nát.
“Hừ, hao phí vài ngày, cuối cùng đem ba thằng cha khó chơi này từ miệng núi lửa dẫn ra, đã không có những ngọn núi lửa đó, thân thể bất tử của bọn hắn cũng dễ đối phó!” Vũ Mục khoái hoạt rống to: “Mấy ngày nay bị bọn hắn làm cho chật vật, nhanh chóng giết về, xem xem có bảo bối gì tốt!”
Chúc Long Viêm hít sâu một hơi, cái chân bị chém đứt cấp tốc mọc lại.
Loáng cái đem huyết trận hiến tế triệt để phá hỏng, Vũ Mục, Phong Hành, Chúc Long Viêm, Chúc Long Diễm bốn người ngửa mặt lên trời cười to, đằng đằng sát khí hướng về vùng núi lửa đám dân bản xứ tụ cư đánh tới.