Vu Thần Kỷ

Chương 572: Tử vong uy hiếp




Phía tây Bồ Phản, một doanh địa quy mô khổng lồ nhanh chóng dựng lên.

Đại điện đá tảng phong cách cổ xưa dày nặng, cung điện lầu các đẹp đẽ hoa lệ, nhà gỗ nhà tranh thô lậu thuần khiết, da thú lều trại dã man thô lỗ, kiến trúc hỗn tạp cùng một chỗ, phác họa ra một bức hoạ cuộn tròn hỗn loạn.

Hơn ngàn vạn tinh anh nhân tộc mấy vạn bộ tộc lựa chọn kỹ càng ra, chuẩn bị tham gia sinh tử đổ đấu, cùng với hộ vệ cùng chiến sĩ đi theo bọn họ chuẩn bị mang vào tiểu thế giới đổ đấu, lộn xộn mấy ức người tụ tập ở đây, doanh địa thật lớn thoạt nhìn không thấy giới hạn.

Con em thế gia ăn mặc hoa mỹ rêu rao khắp nơi, chiến sĩ man tộc thân khoác da thú hô to gọi nhỏ, hán tử khôi ngô khoác trọng giáp phồng má trừng mắt, cao tầng bộ tộc lão thành ổn trọng bôn tẩu chung quanh. Trong doanh địa tiếng người ồn ào, chim bay cá nhảy các loại tọa kỵ ngửa mặt lên trời thét dài, càng có vu tế các tộc nuôi dưỡng độc trùng độc xà bò lung tung khắp mặt đất, doanh địa to như vậy chướng khí mù mịt làm người ta hầu như muốn sụp đổ ngay tại chỗ.

Nếu không phải Đế Thuấn xuất động quân cận vệ nhà mình đàn áp chung quanh, các tinh anh nhân tộc tụ tập ở Bồ Phản làm không tốt đã sớm đánh nhau to, còn chưa tham gia sinh tử đổ đấu đã nháo tai nạn chết người.

Cơ Hạo theo Tự Văn Mệnh bước vào doanh địa không bao lâu, đã tận mắt thấy hơn một ngàn trường hợp khiêu khích ước chiến lẫn nhau.

Mấy vạn bộ tộc lớn nhỏ, đó ân oán quấn quýt lẫn nhau không biết bao nhiêu năm, có thể đến nơi đây đều là con em tinh anh các tộc, ai cũng tâm cao khí ngạo ai cũng không phục ai, mỗi người ước gì ầm ĩ có chút chuyện để khoe khoang vũ lực, trở nên nổi bật.

Cơ Hạo một đường đi tới, chỉ cảm thấy trong không khí tràn ngập một luồng khí hung hăng nồng đậm, nhiều người trong ánh mắt đều mang theo dao.

Thật không dễ gì đi tới vị trí chính giữa doanh địa, nơi này để lại một mảng lớn đất trống, trưởng lão dẫn đội của các bộ tộc, còn có những cao tầng nhân tộc có thân phận bá hậu tụ tập ở đây, cao hứng bàn luận với nhau, bình phẩm thực lực người xuất chiến của mỗi bộ tộc.

Lần này sinh tử đổ đấu là đại sự nhân tộc, càng là đại sự của các bộ tộc.

Đế Thuấn định ra quy tắc, trong lần sinh tử đổ đấu này, ba người lập công lao đứng hàng đầu có tư cách tranh đoạt vị trí nhân vương, điều này làm các đại bộ tộc đều đem con em ưu tú nhất nhà mình phái ra.

Ngắn ngủn vài ngày, cao tầng nhân tộc ở đây đối với tinh anh các bộ tộc đều có cân nhắc đại khái, ít nhiều cũng ở trong lòng chế định cho bọn họ một cái xếp hạng. Ví dụ như nói Hoa Tư bộ, Liệt Sơn bộ, Hữu Hùng thị, Chúc Long bộ đại bộ tộc như vậy, ‘Đế tử’ của bọn họ xếp hạng cũng rất cao.

Về phần nói Cơ Hạo, tuy hắn ở một trận chiến Xích Phản sơn biểu hiện rất xuất sắc, nhưng tu vi cá nhân hắn quá thấp, thực lực ‘chỉ mới bước vào Vu Vương’, hắn ở trong hơn ngàn vạn nhân tộc tinh anh tham chiến, ngay cả trăm vạn người đứng đầu cũng chưa xếp vào được.

Phải biết, các đại bộ tộc xuất động đế tử thuần một sắc đều là tu vi cấp Vu Đế, ví dụ như nói Nghệ Thần, ví dụ như nói Liệt Sơn Húc, ví dụ như nói Công Tôn Nguyên, đó đều là cao thủ cấp Vu Đế. Tinh anh các tộc khác tuy chưa đột phá Vu Đế, nhưng cũng đều là cao thủ Vu Vương lâu năm, sức chiến đấu nào phải Cơ Hạo một tiểu gia hỏa mới bước vào Vu Vương chỉ một năm như vậy có thể so sánh?

Có cao tầng bộ tộc hiếu chuyện ở góc quảng trường dựng sạp, mở bàn cược. Bọn họ mở rất nhiều cửa, có cược người chiến công nhiều nhất là ai, cũng có cược ba vị đứng đầu đến trăm vị đừng đầu quân công thuộc về ai. Cũng có cược các tinh anh các đại bộ tộc ai sẽ chết trận đầu tiên, ai có thể sống đến cuối cùng.

Cao tầng một số bộ tộc ùn ùn đặt cược, đem cửa lớn đặt ở trên thân người trẻ tuổi bộ tộc nhà mình.

Trên quảng trường chợt nghe thấy vu tinh cùng ngọc tệ va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang thanh thúy. Càng có người hô to gọi nhỏ trào phúng công kích lẫn nhau, nguyền rủa người trẻ tuổi bộ tộc đối phương xuất chiến khẳng định chết đầu tiên.

Cơ Hạo đi vào quảng trường, có cao tầng bộ tộc quen biết đều hướng hắn phất tay thăm hỏi.

Cơ Hạo vội vàng hoàn lễ, ở đây đầu người nhấp nhô, người ân cần thăm hỏi lẫn nhau lại nhiều, Cơ Hạo trong lúc nhất thời bận đến sứt đầu mẻ trán.

Chợt một lực lượng to lớn ập tới, mấy trưởng lão bộ tộc trước mặt Cơ Hạo đang chào nhau với hắn bị lực lượng to lớn đẩy ra, Nghệ Thần toàn thân nhuệ khí bắn ra bốn phía ở dưới một đám cao thủ Thập Nhật quốc vây quanh tách ra đám người đi tới.

Thập Nhật quốc thế lực rất mạnh, trưởng lão các bộ lạc bị Nghệ Thần bạo lực đẩy ra rất tức giận, nhưng kiêng kị thế lực Thập Nhật quốc, bọn họ hướng Cơ Hạo xa xa cười khổ một tiếng, vội vàng rời khỏi nơi thị phi.

“Nghiêu Bá đắc tội Vô Chi Kỳ thì thôi, chẳng lẽ hắn cũng có thù hận cùng Nghệ Thần thái tử?”

“Ai biết? Nhưng Nghiêu Bá cũng không cần sợ hãi Thập Nhật quốc, con rể Chúc Dung thị sẽ sợ ai?”

“Hì hì, cũng không phải sao? Nguy rồi, đi mau, Chúc Dung Man Man nhìn tới rồi, đừng bị nàng đặt trong lòng.”

Trong đám người tiếng khe khẽ nói nhỏ không dứt, Cơ Hạo lại không có tâm tư quan tâm những người này. Hắn nhìn Nghệ Thần, thản nhiên cười nói: “Nghệ Thần thái tử? Ngươi tìm ta có việc?”

Nghệ Thần chỉ tay, một khối ngọc phù màu tím từ đầu ngón tay hắn nhảy ra. Các tia điện quang quấn quanh trên ngọc phù, sau đó ngọc phù chợt hướng Phong Hành phía sau Cơ Hạo bay đi, chậm rãi quay quanh Phong Hành bắt đầu xoay tròn.

“Không chạy thoát được đâu. Nghệ Phong!” Nghệ Thần cười lên ‘ha ha’. Hắn nheo mắt nhìn Phong Hành, lạnh giọng cười nói: “Nghệ Thanh Điểu ở Xích Phản sơn đột nhiên mất tích, là bị các ngươi giết à?”

Phong Hành không hé răng. Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, vung tay phải, một ngọn lửa màu vàng bao lấy ngọc phù kia, nháy mắt đem nó đốt thành một làn khói: “Nghệ Thần, ngươi nói gì, ta sao lại nghe không hiểu? Nghệ Thanh Điểu? Đó là ai?”

Nghệ Thần chăm chú nhìn Cơ Hạo, nói từng chữ một: “Ngọc phù như vậy trên người ta có rất nhiều, nó đã nhớ khí tức Nghệ Phong, hắn chạy không thoát. Nghiêu Bá, đem người giao ra, món nợ Doanh Vân Bằng, chúng ta xóa bỏ.”

Cơ Hạo tiến lên một bước, ngực hắn đội ở trên ngực Nghệ Thần, chóp mũi hai người gắt gao va vào nhau. Cơ Hạo cười lạnh nói: “Ngươi nói cái gì? Phiền ngươi lặp lại lần nữa?”

Ngực Nghệ Thần hung hăng đẩy về phía trước.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, mặt đất dưới chân Cơ Hạo cùng Nghệ Thần đột nhiên nứt ra vết nứt dài hơn trăm trượng, rộng khoảng ba thước, khoảng cách giữa hai người cũng liền kéo giãn ra hơn ba thước, thân thể Nghệ Thần không chút sứt mẻ, Cơ Hạo thì ngực đau xót, không tự chủ được lui về phía sau chín bước.

Tiếng ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, Cơ Hạo lui ra phía sau mỗi một bước, đều đem một lực lượng khổng lồ đập vào sâu trong lòng đất, mặt đất phạm vi mấy chục dặm mơ hồ run run, xuất hiện vô số vết nứt.

Rất hiển nhiên, lực lượng thân thể Nghệ Thần vượt qua Cơ Hạo, hiện tại Cơ Hạo còn xa mới đủ để đối kháng với Nghệ Thần.

Một đội chiến sĩ quân cận vệ của Đế Thuấn nhanh chóng chạy lại, một gã thần tử cận vệ của Đế Thuấn lớn tiếng quát: “Trung Lục thế giới, nghiêm cấm đánh nhau lung tung. Muốn chém giết giải quyết ân oán, lên trời cao đi.”

Nghệ Thần cười lạnh một tiếng, dang hai tay hướng cận vệ thần tử đó áy náy cười, sau đó trước mặt cao tầng vô số bộ tộc bốn phía, vô số tinh anh bộ tộc tham gia đổ đấu, hắn nói từng chữ một: “Tốt lắm… Cơ Hạo, còn có Nghệ Phong, các ngươi lần này chết chắc rồi! Trong đổ đấu tràng, sinh tử chớ oán, đây là quyết định trưởng lão toàn bộ bộ tộc liên thủ làm ra, các ngươi chết chắc rồi!”

Cơ Hạo vươn ngón tay chỉ vào Nghệ Thần nhẹ nhàng cười: “Thật không? Ai chết ai sống, còn chưa nhất định đâu.”