Cửa thành dày nặng trước sau có ba tầng, mỗi một tầng cửa thành đều lấy thần thiết đúc thành, toàn thân dùng hoa văn lôi vân trang trí, chính giữa cửa thành dày tới ba trượng sáu thước điêu khắc một gương mặt ma thần dữ tợn, trong miệng ma thần nhe răng trợn mắt răng nhọn dày đặc, như muốn cắn nuốt tất cả người có gan xâm chiếm. ¤
Sau khi vào thành, phía sau cửa thành là một mảnh đất trống mấy trăm mẫu, đủ để chứa mấy vạn sĩ tốt ở đây chuẩn bị chiến tranh chờ lệnh.
Quanh đất trống hình vuông là từng tòa đại viện tường cao, toàn bộ tường sân đều cao như tường thành, bên trên cũng là thần văn dâng trào, nhộn nhạo tường quang thụy khí khó có thể nói bằng lời. Những bức tường sân đó liên miên một thể, tường đồng vách sắt đem mảnh đất trống sau cửa thành bao vây rất chặt chẽ, chỉ còn lại có một con đường lớn nối thẳng trong thành.
Có tư cách theo Cơ Hạo vào thành, là đám sĩ tốt Chúc Long bộ và Chúc Dung thị cùng người nhà bọn họ, là đệ tử đàn tràng Cơ Hạo mấy năm qua thu nhận cùng người nhà học đồ Vu Điện, là một bộ phận tộc nhân thân cận dưới trướng môn nhân La Sơn của A Bảo.
Nghiêu Sơn thành đủ để chứa mấy ngàn vạn người, nhưng hiện tại có tư cách ở lại trong Nghiêu Sơn thành, chỉ có tổng cộng hơn trăm vạn dân cư này.
Mọi người đều than thở không thôi đối với tòa thành trì thiên thần kiến tạo này, bọn họ theo sát ở phía sau Cơ Hạo đi vào trong thành, tò mò đánh giá phong cảnh bốn phía. Vô luận nam nữ già trẻ, bên hông bọn họ đều treo ngọc phù A Bảo trước đó luyện chế, một đạo thanh quang mênh mông lóe ra, giúp bọn họ đem linh khí cùng tinh lực quá mức nồng đậm trong thành xua tan ra.
Linh khí cùng tinh lực trong thành đã nồng đậm như nước, đi ở trên đường cái cũng có một loại cảm giác bị nước lớn dày nặng ngâm, khi đi lại thậm chí có thể cảm nhận được lực cản cường đại của linh khí cùng tinh lực như nước.
Nếu không phải có linh phù A Bảo luyện chế trợ giúp, các tộc nhân bình thường thực lực nhỏ yếu kia thậm chí ở trong thành nửa bước khó đi, đã sớm bị linh khí cùng tinh lực nồng đậm ‘dìm chết đuối tươi’.
Đám người Cơ Hạo thực lực đủ cường hãn thì tận tình hít thở ngụm lớn, tựa như về tới lòng mẫu thân, linh khí cùng tinh lực nồng đậm xung quanh không cần hao phí bất cứ linh khí nào đã hoan hô ùa vào thân thể, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt.
Theo đường lớn đi về phía trước một lúc, Cơ Hạo bắt đầu hướng bốn phía chỉ điểm.
“Bốn phía cửa thành, đều phải có tinh binh cường tướng đóng quân. Chúc Dung thị phụ trách phòng ngự tường thành nam bắc, Chúc Long bộ phụ trách phòng thủ hai tường thành đông tây, tộc nhân hai bộ tộc thì phân biệt đóng ở trong nhà cửa phụ cận bốn cửa thành đông tây nam bắc.”
“La Sơn!” Cơ Hạo lại gọi một tiếng.
“Sư thúc!” La Sơn bước đến bên người Cơ Hạo, mang theo một tia kinh hỉ không được che dấu hướng Cơ Hạo hành một lễ.
Một tòa thành trì hùng vĩ như vậy, ở Trung Lục thế giới nghe cũng chưa từng nghe nói. Chưa từng có một tộc trưởng nào của nhân tộc sẽ chịu bỏ khí lực, kiến thiết một tòa thành trì như vậy. Tộc trưởng các bộ tộc kia, các ‘Hậu, bá’ kia, bọn họ nếu tích góp của cải, sẽ đem những của cải đó dùng để hưởng lạc, hoặc là mua quân giới giáp trụ võ trang tộc nhân, căn bản sẽ không giống Cơ Hạo thành lập một tòa thành trì như vậy.
La Sơn âm thầm hồi tưởng một phen tòa thành trại tổ tiên xây dựng trên lãnh địa nhà mình, lại đối chiếu với Nghiêu Sơn thành một phen, da mặt không khỏi cũng có chút đỏ lên. Tòa thành trại đó của nhà mình, chỉ có thể xem như một cái chuồng đất, Nghiêu Sơn thành đại thành như vậy, mới xứng với ‘Thành trì’ từ này.
Tộc nhân ở trong thành trì như vậy, rốt cuộc không cần lo lắng độc trùng mãnh thú quấy nhiễu nữa, cho dù có kẻ thù bên ngoài xâm nhập…
Đầu La Sơn có chút mê muội, A Bảo hướng hắn giải thích uy lực của Thiên Địa Đại Trận, hắn khó có thể tưởng tượng cần bao nhiêu kẻ địch mới có thể tạo thành một tia uy hiếp đối với Nghiêu Sơn thành. Cho dù đến mười mấy Vu Đế liên thủ, cũng không công phá được phòng thủ của Nghiêu Sơn thành nhỉ?
Cho nên sau khi Cơ Hạo phân phối nhân tuyển đóng ở bốn phía tường thành, nghe được triệu hồi hắn liền vội vàng ghé lên.
“Trong tộc nhân của ngươi, chọn lựa một trăm vạn người thân cận nhất với ngươi vào ở Nghiêu Sơn thành đi. Ừm, ngay tại phía đông phủ đệ Nghiêu Bá, chọn lựa đủ nhà đem bọn họ an trí.”
Các tộc nhân Chúc Dung thị và Chúc Long bộ đưa tới thực lực cường hãn, cho nên Cơ Hạo để bọn họ bảo vệ xung quanh tường thành, đóng ở cửa thành. Nhưng tộc nhân La Sơn sao, bộ tộc Dĩ Bá cũng không cường đại là bao, những người này sắp đặt ở bên cạnh phủ đệ Nghiêu Bá, cũng có thể tăng một chút nhân khí cho phủ đệ.
Bằng không đại thành dài rộng mấy trăm dặm, trong thành liếc một cái lại không thấy bóng người, loại giác này đó cũng chẳng ra làm sao.
La Sơn cười vui cung kính đồng ý, âm thầm vui cho tộc nhân của mình. Có thể ở phụ cận phủ đệ Nghiêu Bá, cái này chứng minh Cơ Hạo đối với tộc nhân của La Sơn là thân cận, là tín nhiệm; có thể ở cách vách Cơ Hạo, điều này cũng vô hình trung khiến tộc nhân của La Sơn ở trên thân phận tương đối cao hơn nhiều.
“Cơ Thiên, Cơ Địa!” Cơ Hạo lại gọi một tiếng.
Cơ Thiên, Cơ Địa theo sát ở phía sau Cơ Hạo vội vàng đi lên, mặt đầy nét cười lên tiếng.
“Đem cha mẹ các ngươi, còn có thân quyến đám sư đệ sư muội của các ngươi, đều an trí ở phía tây phủ đệ Nghiêu Bá.” Cơ Hạo do dự một phen, sau khi tính toán một phen nhân số đệ tử đàn tràng nhà mình cùng học đồ Vu Điện, lại hạ lệnh: “Quan hệ huyết thống trong vòng ba đời, để bọn họ đều vào ở trong thành.”
Khi nói chuyện, đám người Cơ Hạo đi qua từng con đường lớn rộng chừng trăm trượng, đi qua từng tòa nhà huy hoàng trang nghiêm.
Đám người Khoa Nga thị rất bỏ công sức, ở cạnh đường, ở trong nhà cửa, bọn họ thế mà lại dùng thần thuật nuôi trồng lượng lớn hoa mộc. Bọn họ ở lúc thành trì làm xong rải xuống hạt giống hoa mộc, sau đó dùng thần thuật đề cao, nay trong thành những cây to đều to mấy người ôm, nhìn qua như sinh trưởng mấy ngàn năm.
Nhìn những cây to xanh ngắt cao ngất kia, cùng với trăm hoa nở rộ dưới tàng cây, Cơ Hạo cười nói: “Cơ Huyền, Cơ Hoàng, các ngươi đi trong các nô bộc vi sư mua, chọn lựa ba ngàn người thông minh nhanh nhẹn, làm người hầu ở trong phủ đệ Nghiêu Bá. Bằng không một tòa phủ đệ lớn như vậy, người quá ít thì kỳ cục.”
Cơ Huyền, Cơ Hoàng cũng dạ một tiếng.
Một đường đi tới, ở dưới trưởng lão bộ tộc mình dẫn dắt, dòng người phía sau Cơ Hạo dần dần phân tán, dựa theo Cơ Hạo phân phó hướng bốn phía tản ra. Cuối cùng chỉ có đám người Cơ Hạo, Thiếu Ti, Man Man, mang theo một đám tộc nhân tinh anh Chúc Long bộ, Chúc Dung thị tới phủ đệ Nghiêu Bá.
“Chúc Long Viêm, Chúc Dung long!” Cơ Hạo lại gọi một tiếng hai người cầm đầu trong tổng cộng mười hai vị Vu Đế của Chúc Long bộ, Chúc Dung thị.
Hai đại Vu Đế cũng mặt đầy sự ngạc nhiên, bị khí tượng huy hoàng trong Nghiêu Sơn thành làm ngẩn ngơ sửng sốt. Nghe xong Cơ Hạo gọi, bọn họ cấp bước lên phía trước một bước.
“Các ngươi mười hai Vu Đế, thì ở quanh phủ đệ Nghiêu Bá chọn lựa nhà cửa gần nhất ở lại đi. Người hầu kẻ hạ cần có, các ngươi đi ngoài thành tùy ý chọn lựa!” Cơ Hạo chỉ chỉ mấy chục tòa nhà rõ ràng đặc biệt đường hoàng hoa lệ quanh phủ đệ Nghiêu Bá, hướng hai người phân phó một tiếng.
Ra lệnh một tiếng, kẻ đáp theo như mây, ở dưới mệnh lệnh của Cơ Hạo, tộc nhân các bộ tộc có tư cách vào ở Nghiêu Sơn thành ùn ùn hành động, nhanh chóng an trí ở trong thành. Trong phòng kho trong thành cũng bắt đầu cất giữ lương thực, thịt thú và vật tư sinh hoạt khác, chỉ dùng ngắn ngủn vài ngày thời gian, Nghiêu Sơn thành đã bước lên quỹ đạo.
Một ngày này, Cơ Hạo tới bên một linh hồ kia, đem hạt sen Vũ Dư đạo nhân ban cho ném vào linh hồ.