Vu Thần Kỷ

Chương 488: Vi sư




Trong u cốc, mấy tộc lão kính cẩn đứng thành một hàng.

Phía sau bọn họ đứng chỉnh tề tám trăm nam nữ đồng tử tuổi không lớn, mỗi người thật cẩn thận ngừng thở nhìn Cơ Hạo.

Trong tay một tộc lão đứng trước nhất đang bưng một cái khay gỗ, lót một tấm da thú mềm mại, bên trên đặt một viên minh châu to bằng nắm tay. Trong thân viên ngọc trong suốt, mơ hồ có vài đám mây tía lưu chuyển, phù văn thật nhỏ thỉnh thoảng lóe ra.

Đây là một hạt châu Cơ Hạo cầu A Bảo luyện chế cho hắn, tác dụng cũng không quá lớn, lại có thể đo ra cường độ linh hồn trời sinh của một người. Tám trăm nam nữ đồng tử trước mắt, là tám trăm người trong mấy trăm vạn đứa trẻ trong ngàn vạn tộc nhân trên Nghiêu Sơn lĩnh địa của Cơ Hạo, linh hồn trời sinh cường đại nhất.

“Nghiêu Bá!” Mấy tộc lão thấy Cơ Hạo, vội vàng hướng Cơ Hạo gập người hành lễ, đám trẻ con phía sau bọn họ thì ùn ùn quỳ lạy.

“Ừm!” Cơ Hạo khẽ nhấc tay, một làn gió mềm mại nâng dậy những đứa bé này. Hắn đánh giá cẩn thận một phen những đứa nhỏ này, không hổ trời sinh linh hồn cường đại, ánh mắt bọn nó linh động linh hoạt, ánh sáng trí tuệ sâu trong con ngươi cũng càng thêm thâm thúy mãnh liệt.

So sánh với ba ngàn đứa trẻ Thiếu Ti, Vũ Mục phụ trách, bọn nhỏ trước mắt thân thể không cường đại bằng bọn họ, nhưng càng thêm trí tuệ thông minh. Ba ngàn đứa bé kia thân thể cường đại, có thể dựa theo phương pháp tu luyện truyền thống của nhân tộc bồi dưỡng thành Đại Vu, mà những đứa bé thông minh nhanh trí này, vừa lúc dùng để nghiên cứu đạo pháp tinh diệu, huyền ảo của Vũ Dư đạo nhân nhất mạch.

Vũ Dư đạo nhân truyền thụ đạo pháp trọng nguyên thần, khinh thân thể, đạo pháp tinh diệu lại cần ngộ tính cường đại mới có thể nghiên cứu, mà ngộ tính thứ này rất khó đánh giá, Cơ Hạo liền thô bạo lựa chọn trẻ con linh hồn trời sinh cường đại, rất hiển nhiên xác suất ngộ tính của bọn nó tương đối cao là khá lớn.

“Về sau hàng năm, trong trẻ con từ mười tuổi trở xuống, chọn lựa ra tám trăm người linh hồn cường đại nhất đưa tới nơi này.” Cơ Hạo chỉ chỉ bảo châu trên khay gỗ, trầm giọng nói: “Chuyện này sẽ do các ngươi phụ trách.”

Mấy tộc lão bất an nhìn Cơ Hạo một cái, tộc lão bưng khay gỗ khẽ cắn môi, thật cẩn thận hỏi: “Nghiêu Bá, những đứa bé này, ngài chọn lựa bọn nó là muốn làm gì?”

Không chỉ có tộc lão này, ngay cả cha mẹ những đứa bé này cũng rất bất an. Cơ Hạo chọn lựa những đứa bé này, đều là trẻ con linh hồn cường đại, mà trong vu pháp, có một đống vu pháp bí thuật tà ác cần dùng tới linh hồn nhân loại.

Tộc lão mở miệng đặt câu hỏi ở trong bụng bơm hơi cho bản thân rất lâu, thật không dễ gì to gan hỏi một tiếng, lời mới ra khỏi mồm, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, hai chân đột nhiên mềm nhũn ‘Rầm’ một tiếng quỳ xuống đất, run run hướng Cơ Hạo liên tục dập đầu thỉnh tội: “Nghiêu Bá, tiểu lão nhân… Tiểu lão nhân…”

Cơ Hạo dở khóc dở cười nhìn tộc lão sợ tới mức hồn vía lên mây này. Nhân tộc thời đại đó, mặc dù có Liệt Sơn Húc thứ vô liêm sỉ như vậy, nhưng càng nhiều con dân, tuyệt đại đa số con dân, vẫn thuần phác, thô hào như tộc lão này.

“Ta thu bọn nó làm đồ đệ!” Hai tay Cơ Hạo cầm cánh tay lão nhân, đem hắn nâng dậy. Hắn nhìn lão nhân cười nói: “Ta sẽ tự mình truyền thụ bọn nó ‘vu pháp’, bọn nó là thân truyền đệ tử của ta, ta là sư phụ của bọn nó.”

Cơ Hạo chỉ chỉ bọn trẻ con đang hô to gọi nhỏ xem náo nhiệt trên đỉnh núi bên cạnh, mỉm cười nói: “Bọn nó đang học. Là vu pháp truyền thống Vu Điện nhất mạch truyền thừa, trọng thân thể mà khinh linh hồn. Nhưng vu pháp ta truyền thụ, chỉ có trẻ con thông minh mới có thể học tập, trời sinh linh hồn càng cường đại tương lai thành tựu càng cao. Các ngươi chẳng lẽ cho rằng, ta sẽ dùng hồn phách con dân lãnh địa nhà mình đi luyện pháp?”

Mấy tộc lão đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó đột nhiên mừng như điên!

Ba ngàn đứa nhỏ được chọn lựa ra, do Thiếu Ti, Vũ Mục tự mình dạy, cha mẹ những đứa trẻ may mắn đó đã được vô số tộc nhân hâm mộ đôi mắt đỏ ửng.

Nhưng tám trăm đứa nhỏ này, bọn nó thế mà lại may đến mức sắp được Cơ Hạo tự mình thu làm môn đồ?

Thân truyền đệ tử của Nghiêu Bá Cơ Hạo, đây chắc chắn là nhân tuyển tâm phúc đáng tin tương lai.

‘Phốc’ một tiếng, mấy tộc lão một lần nữa quỳ xuống, mừng rỡ như điên hướng Cơ Hạo liên tục dập đầu. Càng có một tộc lão quát to một tiếng, những đứa bé kia cũng đều ngây thơ quỳ gối dưới đất, hướng Cơ Hạo liên tục bái lạy.

Đứng ở một bên, phụ quan kia của Đế Thuấn cũng không khỏi nhếch miệng cảm khái. Ba ngàn đứa trẻ kia tu luyện là vu pháp truyền thống của Vu Điện, bọn nó tương lai có thể là trọng thần đại tướng dưới trướng Cơ Hạo, nhưng tám trăm đứa nhỏ này tu luyện là vu pháp bí thuật Cơ Hạo độc môn truyền thụ, bọn nó chắc chắn là tâm phúc cận thần của Cơ Hạo.

Trọng thần và cận thần, hai bên đều là thần tử, nhưng mà ý nghĩa lại khác hẳn nhau.

“Những đứa trẻ này, thật ra tạo hóa tốt.” Tên phụ quan này cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.

“Được rồi, được rồi, nhớ kỹ, về sau hàng năm đầu xuân, trong toàn bộ trẻ con mười tuổi trở xuống, lựa chọn kỹ tám trăm người đưa lên.” Cơ Hạo nhìn công trường Nghiêu Sơn thành xa xa khí thế ngất trời, tràn đầy lòng tin nói: “Về sau hàng năm, trên lãnh địa ít nhất cũng sẽ có thêm hơn trăm vạn đứa nhỏ, càng về sau, số lượng này sẽ càng ngày càng nhiều, các ngươi phải cẩn thận chọn lựa mới được.”

Mấy tộc lão hưng phấn cười, kính cẩn rời khỏi u cốc.

Cơ Hạo hướng tám trăm đứa trẻ đó vẫy tay một cái, bảo bọn nó xếp thành bốn đội ngũ chỉnh tề theo phía sau mình.

Theo u cốc đi về phía trước mười mấy dặm, phía trước phía dưới một vách núi rêu xanh ngưng thúy, A Bảo mở một cái động phủ nho nhỏ. Hắn và La Sơn ngồi xếp bằng ở dưới một giàn cây tử đằng la thật lớn trước hang, đang hướng La Sơn giảng giải vài chỗ khó trong nuốt thiên địa linh tụy, hành khí qua mạch.

Cơ Hạo mang theo tám trăm đứa trẻ đi tới. A Bảo buông kinh quyển trong tay xuống, cười nhìn tới: “Cơ Hạo, hôm nay sao lại rảnh… Nhiều trẻ con như vậy? Đệ muốn làm cái gì?”

Ánh mắt A Bảo liên tục lóe lên. Hắn đã đoán được Cơ Hạo muốn làm gì, nhưng hắn cũng không ngờ, Cơ Hạo sẽ đem sự tình biến thành lớn như vậy.

“Sư huynh, về sau bọn nó đều là môn nhân của ta. Khác với những đứa bé kia, ta chuẩn bị truyền thụ bọn nó phương pháp tu luyện.” Cơ Hạo hướng A Bảo nghiêm nghị hành một lễ: “Hôm nay còn xin sư huynh làm giám chứng, ta đem bọn nó thu làm môn nhân đệ tử, còn xin sư huynh làm chủ, ban cho bổn môn phương pháp tu luyện cơ bản.”

A Bảo ngây người một lúc lâu, đột nhiên nhảy dựng lên, vòng quanh những đứa bé Cơ Hạo chọn lựa đi nhanh vài vòng.

Qua hồi lâu, A Bảo bấm ngón tay tính toán, sau đó nghiêm nghị hướng về bầu trời chắp tay hành một lễ, lặng lẽ niệm tụng vài câu. Một cơn cuồng phong đột nhiên nổi lên từ đất bằng, hất lên áo dài trên người A Bảo. Hắn đột nhiên cất tiếng cười to, sau đó nghiêm nghị hướng Cơ Hạo gật gật đầu: “Việc này, rất tốt, lúc sư tôn thu đệ làm đồ đệ, đệ chỉ là một bình dân bé nhỏ không đáng kể trong nhân tộc… đệ muốn thu môn đồ rộng rãi, làm vinh dự bổn môn, ai cũng không bắt bẻ được điều gì.”

A Bảo tùy tay vung lên, một đạo thanh quang phun ra, trong thanh quang bóng dáng chân thân Vũ Dư đạo nhân hiện lên.

Cơ Hạo đứng ở trước hình ảnh chân thân Vũ Dư đạo nhân, đầu tiên là tự mình nghiêm nghị bái lạy Vũ Dư đạo nhân, sau đó ở dưới sự chủ trì của A Bảo, tám trăm đồng tử sau khi lễ bái tổ sư, lại đều hướng Cơ Hạo dập đầu hành lễ, chính thức trở thành đệ tử của Cơ Hạo.

Nhìn những đứa nhỏ đứng chỉnh tề ở trước mặt, A Bảo không khỏi cất tiếng cười to.

Trong tiếng cười lớn, A Bảo cũng không khỏi hướng Cơ Hạo liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy đồng môn sư huynh đệ nhà mình nhiều như vậy, nhưng một hơi thu tám trăm môn đồ, loại đại thủ bút này thật sự làm người nghe kinh sợ, cũng chỉ có Cơ Hạo làm ra nổi nhỉ?

Người tu luyện chú ý là hai chữ ‘duyên pháp’, chưa bao giờ mở rộng giáo môn thu môn đồ rộng rãi như Cơ Hạo!