Vu Thần Kỷ

Chương 469: Tranh đoạt




Trời mưa lớn hơn nữa, giọt mưa trong suốt to bằng ngón cái đổ ập xuống, đập ở trên mặt đất vang lên ‘Bốp bốp’.

Bùn lầy trên mặt đất đã dày hơn một thước, xe ngựa trong đội ngũ ở trong bùn lầy gian nan tiến lên, đại gia súc kéo xe không ngừng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, có đôi khi tiến tới hai bước, sẽ bị xe ngựa nặng nề kéo về phía sau trượt lui hơn nửa bước.

Cơ Hạo đứng ở trên nóc thùng xe, nhìn nhìn mây mưa thật dày chưa tiêu tan trên bầu trời, lại nhìn nhìn đội ngũ hãm ở trong bùn lầy tốc độ tiến lên càng thêm chậm chạp, hai tay kết ấn hướng bầu trời vung lên, một quả cầu lửa to bằng đầu người phóng lên cao, cách mặt đất vài dặm thì phát nổ.

Tiếng vang lớn truyền khắp trăm dặm, Cơ Hạo vận đủ pháp lực, thanh âm như rồng gầm truyền xa xa: “Hạ trại nghỉ ngơi ngay tại chỗ, mau đun canh gừng xua cơn lạnh. Nhất là nữ nhân cùng đứa nhỏ, đem nữ nhân cùng trẻ nhỏ an trí thỏa đáng trước! Đội ngũ tuần tra, đề phòng nghiêm thêm!”

Nam nữ già trẻ trong đội ngũ di chuyển đồng thời thở ra một hơi. Mưa to như vậy, Tiểu Vu, Đại Vu thực lực cường đại tự nhiên không sợ gì, nhưng bình dân còn có bọn trẻ con, đã bị nước mưa lạnh như băng khiến cho cả người cứng ngắc không thở nổi.

Đồ quân nhu buộc trên xe ngựa được cởi ra, lượng lớn cây gỗ, cây trúc đứng sừng sững, lều trại thật lớn nhanh chóng dựng lên. Dọc theo bốn phía lều trại đào ra mương máng thoát nước, dùng vu pháp đem mặt đất trong lều trại hong khô, nung thật rắn chắc, một tòa lều trại che gió tránh mưa thoải mái nhanh chóng thành hình.

Ở dưới màn che mở ra, từng đống lớn lửa trại hừng hực thiêu đốt, hũ ngói thật lớn đón đầy nước mưa, từng củ gừng già lớn, thông dại còn có một chút dược thảo xua cơn lạnh tăng thể lực ném vào trong hũ ngói, cộng thêm mấy miếng thịt, xương cốt cùng đồ ăn, rất nhanh đã đun tỏa hương thơm nồng đậm.

Cơ Hạo đứng ở trên nóc xe ngựa nhìn ra xa bốn phía, trong đội ngũ di chuyển khổng lồ dựng lên mấy vạn lều trại to nhỏ, toàn bộ nữ nhân và trẻ con an bài thỏa đáng trước.

Những thanh niên khỏe mạnh kia đang ở trong mưa ra sức cắm hàng rào, đem đám đại gia súc xua vào trong chuồng thú lâm thời chế thành.

Đội ngũ tuần tra càng thêm thường xuyên lui tới bôn tẩu, có vu sư Vu Điện điều tạm vòng quanh nơi cắm trại thi triển vu pháp, làm nứt ra mặt đất trải chiến hào, phía dưới chiến hào rộng hai mươi trượng, sâu trăm trượng dày đặc đá nhọn lởm chởm, đàn thú cùng kẻ tập kích bình thường căn bản không thể tới gần doanh địa.

Bộ kiện đặt làm sẵn ở Bồ Phản được lấy ra, thợ trong doanh địa gõ ‘Đinh đinh đang đang’ một lúc, trên trăm tòa tháp tên cao tới trăm trượng đã đứng sừng sững ở các nơi của doanh địa. Mấy trăm tiễn thủ lính gác đi lên tháp tên, vừa gặm lương khô, vừa cảnh giác nhìn bốn phía.

Tiếng bước chân nặng nề truyền đến. Vũ Mục dùng cái nồi sắt đen lớn của hắn nâng lên đỉnh đầu, sải bước hướng bên này chạy vội tới.

Gia hỏa này hình thể càng thêm mập mạp, bước chân nặng nề hạ xuống đất, giống như bom, nổ bùn lầy văng khắp nơi, trong tiếng ‘Bốp bốp’ Vũ Mục nhanh chóng chạy tới cạnh xe ngựa, hung hăng lắc lắc thân thể, toàn thân sóng thịt quay cuồng, nước mưa đầy người bay tung tóe.

“Cơ Hạo. Phía trước có động tĩnh! Phong Hành đã dẫn người chạy qua!”

“Có náo nhiệt sao?” Man Man hưng phấn từ trong cửa sổ xe chui ra nửa thân thể, không đợi Vũ Mục trả lời, nàng đã từ trong cửa sổ xe chạy ra, xách hai thanh đại chuỳ sải bước hướng phía trước đội ngũ chạy như điên.

‘Vù’ một tiếng, Man Man bước nhanh chạy như điên, giống như một con bạo long xuyên qua màn mưa, để lại ở phía sau nàng một dấu vết rõ ràng dài trăm trượng.

“Thiếu Ti, Thái Ti. Các ngươi ở lại doanh địa trông coi!” Cơ Hạo dùng sức vỗ vỗ nóc xe ngựa, dưới chân bốc lên một mảng mây nước, nâng thân thể hắn nhanh chóng hướng phía trước chạy như bay.

Trát Mộc đã đem đối tượng nguyện trung thành chuyển thành Cơ Hạo thét dài một tiếng, nhanh chóng triệu tập mấy đội ngũ tuần tra, góp hơn hai ngàn người, cưỡi chiến thú gắt gao theo ở phía sau Cơ Hạo. Chạy qua mỗi một đoạn đường, Trát Mộc đều sẽ cất tiếng rống to một phen, vì thế các chiến sĩ trong doanh địa lại càng thêm có tinh thần.

Khi Phong Hành ở phía trước trinh sát, mười mấy nam nữ chật vật chạy tới. Không chờ bọn họ tới gần, Phong Hành kéo trường cung, liên tục bắn nhanh ra ba mũi tên, cắm thật sâu vào mặt đất ba thước trước chân một nam tử dẫn đầu.

“Không được tới gần! Là kẻ địch hay bằng hữu? Đây là đội ngũ của Nghiêu Bá, các ngươi muốn tập kích Nghiêu Bá đại nhân sao?” Phong Hành vẻ mặt lời nói đều dữ tợn lớn tiếng quát. Khinh kị binh phía sau hắn đã đều rút ra trường mâu nghiêm chỉnh chờ đợi.

Cơ Hạo ở Bồ Phản đắc tội không ít người, nhất là hắn ở trên tiệc rượu mừng công đánh đòn hiểm Vô Chi Kỳ, ai biết con khỉ hung bạo đó sẽ làm ra chuyện gì?

Cho nên dọc theo đường đi, trừ Cơ Hạo, A Bảo, Man Man cùng Thái Ti bốn người, toàn bộ người trong đội ngũ đều lo lắng đề phòng, có chút gió thổi cỏ lay sẽ làm ra phản ứng quá khích.

Mười mấy nam nữ đã chạy tới mức sắc mặt trắng bệch, bị Phong Hành bắn tên dọa giật mình, bọn họ lảo đảo một cái chật vật ngã sấp xuống ở trong bùn lầy. Một nam tử quay cuồng vài cái trên mặt đất, dính nước bùn đầy người, thật không dễ gì mới chật vật ngẩng đầu lên rống chói tai:

“Cứu mạng, cứu mạng! Trời ạ, bọn hắn nào phải tộc nhân của chúng ta? Bọn hắn so với ác quỷ hung tàn nhất còn hung ác hơn!”

“Đại nhân, cứu tộc nhân chúng ta đi! Cứu chúng ta!”

Một đám nam nữ khàn cả giọng kêu thảm, khóc lóc muốn Phong Hành cứu mạng.

Phong Hành nhanh chóng hướng phía sau phát ra tín hiệu báo động trước, trong con ngươi thanh quang lóe ra, cảnh giác đánh giá những người này. Mười mấy nam nữ thực lực không cao, một nam tử trung niên mạnh nhất cũng chỉ là tiêu chuẩn Tiểu Vu cảnh tầng một hai.

Nghiêng tai lắng nghe, cuồng phong gào thét mà qua, bên tai Phong Hành mơ hồ có gió xoáy màu xanh hiện lên, lực lượng thần bí trong huyết mạch thúc giục ra, cho dù ở trong bão táp, Phong Hành vẫn có thể nghe được rõ ràng bất cứ động tĩnh nào trong mười mấy dặm phụ cận.

Tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng ‘bõm bõm’ dã thú loại nhỏ chạy qua bùn lầy, ngoài ra, không có bất cứ động tĩnh nào không thích hợp.

“Các ngươi là người nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Nắm chặt trường cung, ngón tay Phong Hành kẹp một cây tên, hướng nam tử trung niên thực lực mạnh nhất kia chỉ chỉ.

“Đại nhân, chúng ta là con dân Dĩ Bá! Tộc trưởng của chúng ta là con nhỏ của Dĩ Bá, lần này đại chiến, tộc trưởng của chúng ta cùng toàn bộ chiến sĩ cường đại trong tộc đều đã chết trận, hiện tại các huynh đệ của tộc trưởng chúng ta, muốn giết chết thiếu tộc trưởng của chúng ta, muốn chia cắt tộc nhân cùng lãnh địa của chúng ta!”

Sắc mặt Phong Hành trở nên rất cổ quái, huynh đệ nhà mình chết trận, các huynh đệ tụ tập lại, muốn giết chết người thừa kế của huynh đệ nhà mình, chia cắt tộc nhân cùng lãnh địa của huynh đệ? Loại chuyện này, ở Trung Lục thế giới cùng tứ hoang đại lục cũng không hiếm thấy!

Nhưng Bồ Phản, Bồ Phản trung tâm thống trị của nhân tộc, đây là một nơi phải giảng đạo lý bao nhiêu. Ở quanh Bồ Phản, Phong Hành vẫn là lần đầu tiên nghe nói có chuyện như vậy xảy ra!

“Nơi này cách Bồ Phản cũng không xa bao nhiêu!” Trong con ngươi của Phong Hành thanh quang đột nhiên chợt lóe: “Các ngươi có bao nhiêu tộc nhân?”

Nam tử trung niên giang hai tay, cay đắng nói: “Đại nhân, chúng ta chia làm chín bộ lạc, có ba mươi bảy thôn trại, tộc nhân chúng ta, tổng cộng có hơn một trăm hai mươi vạn!”

Mí mắt Phong Hành run lên, nhìn nhìn về phía sau.

Các chiến sĩ khinh kị binh phía sau hắn, hít thở cũng chợt nặng hơn rất nhiều.