Vu Thần Kỷ

Chương 46: Tiểu tỏa




Trong rừng rậm, ba Đại Vu của Hắc Thủy Huyền Xà bộ, ba con Độc Giác Huyền Xà bị kiềm chế không thể động đậy. Lão thụ yêu, lão Thạch và hắc mao cự viên liên thủ, dù nhân số không chiếm ưu thế, nhưng thực lực chỉnh thể không ở thế yếu chút nào.

Cơ Kiêu chợt bị hắc cốt quái đánh lén thành công, vốn đã chột dạ hắn rối loạn chừng mực, mặc cho hắn liều mạng giãy dụa, nhưng không thoát được hắc cốt quái áp chế. Mặt đất đã bị hắn moi ra một cái hố thật lớn, hắn vẫn bị hắc cốt quái túm sau gáy, không thể từ mặt đất bò dậy.

Đế La còn có Thác Phách, Thác Ngạo, đời này lần đầu tiên đụng tới vu tế thật sự của Nam hoang bày ra vu pháp quy mô lớn, bọn hắn trở nên dị thường cẩn thận, căn bản không dám chủ động xuất kích.

Mấy trăm chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ từ trong rừng rậm trào ra, bọn hắn vung trường kiếm, trong miệng phát ra tiếng vang nhỏ ‘Tê tê’ liên hệ với nhau.

Không khí trong núi rừng bị sương mù dày đặc bao phủ quỷ dị, các chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ tinh nhuệ đi đường thất tha thất thểu, hai chân giống như bị nhựa cao su bám vào, mỗi một bước đều ướt át bẩn thỉu, tốc độ đi chậm hơn rất nhiều.

Tiếng cười của Thanh Ảnh tựa như từ mỗi ngõ ngách của núi rừng truyền ra, theo tiếng cười của hắn, mũi tên như quỷ mị từ bốn phương tám hướng không ngừng đánh tới. Chỗ mũi tên xé gió, tất nhiên có một chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ mặt trúng tên. Mũi tên tẩm kịch độc câu hồn đoạt mệnh, chỉ cần thời gian ngắn ngủn vài nhịp thở, đã có thể khiến một chiến sĩ tinh nhuệ biến thành một bãi độc thủy.

Chiến cuộc bất lợi hoàn toàn đối với kẻ địch đột kích, dựa theo xu thế này phát triển tiếp, không mất bao nhiêu thời gian bọn hắn sẽ toàn quân bị diệt.

“Cơ Hạ!” Một tiếng rống giận trầm thấp từ trong rừng cây truyền đến, vừa bị lão Thạch một quyền đánh bay Cơ Hồng vung cái rìu lớn, thân thể bị liệt hỏa màu đỏ vàng hừng hực thiêu đốt quấn quanh, giống như một người lửa từ trong rừng rậm bước ra.

Sương mù màu xám dày đặc hơi tới gần Cơ Hồng liền bị nhiệt lực đáng sợ bốc hơi, bóng người kỳ dị nấp trong sương mù dày đặc cũng vạn phần kiêng kị tránh né Cơ Hồng. Thần viêm bắt nguồn từ huyết mạch thượng cổ Tam Túc Kim Ô, lực sát thương đối với sơn tinh thủy quái quá mạnh mẽ, tồn tại quỷ dị trong sương mù dày đặc cũng không muốn cứng đối cứng với Cơ Hồng.

“Hồng! Vì sao phải làm như vậy?” Bàn tay Cơ Hạ căng lên, bóp tới mức trường mâu trong tay vang lên ‘Két két’: “Cấu kết bọn ác quỷ đó, thậm chí cấu kết kẻ thù truyền kiếp của Hỏa Nha bộ chúng ta! Chỉ vì giết ta?”

Trong thanh âm vốn ôn hòa khoan hậu của Cơ Hạ tràn ngập thống khổ cùng khó hiểu: “Các ngươi đã quên sao? Ở Nam hoang, từng có bao nhiêu bộ tộc bởi vì nội loạn tiêu hao lực lượng của chính mình, cuối cùng hoàn toàn bị diệt ở trong núi rừng rậm rạp này? Không nói xa, chỉ nói ba trăm năm trước, Viêm Giao bộ từng cường đại một thời, bọn họ...”

Cơ Hồng dùng sức vung cái rìu lớn, một ánh lửa bắn nhanh ra, bổ ra trên mặt đất một vết nứt dài đến mấy trăm trượng. Mặt đất vỡ ra, ánh lửa văng khắp nơi, đất cùng nham thạch trong vết nứt đều đang hừng hực thiêu đốt.

Mấy chục mũi tên đồng thời từ bốn phương tám hướng bắn về phía Cơ Hồng, nhưng lửa quấn quanh trên người Cơ Hồng nhiệt độ cực cao, mũi tên vừa mới đụng tới thân thể hắn, ngay cả đầu mũi tên cũng bị đốt thành một làn khói.

“Đừng nói những điều này với ta!” Cơ Hồng lớn tiếng rít gào: “Hỏa Nha bộ ở dưới sự dẫn dắt của Cơ Xu đại huynh sẽ chỉ trở nên càng ngày càng cường đại! Viêm Giao bộ? Ta biết bọn họ, bọn họ quả thực đã bị diệt, đó là bởi vì bọn họ không có lực lượng đủ cường đại chống đỡ!”

“Tất Phương bộ chính là lực lượng đủ cường đại theo như lời ngươi?” Cơ Hạ lớn tiếng quát: “Tộc nhân Hỏa Nha bộ, từ khi nào phải đem vận mệnh của mình, giao cho ngoại tộc không đáng tin?”

Cơ Hồng không hé răng, chỉ là từng bước từng bước hướng Cơ Hạ tới gần. Da hắn dần dần biến thành trong suốt, dưới làn da giống như có nham thạch nóng chảy màu đỏ vàng đang lưu động, mặt đất nơi hắn đi qua đều bị đốt thành nham thạch nóng chảy, phạm vi cả dặm sương mù dày đặc bị nhiệt lực nhanh chóng bốc hơi.

Áp sát về phía trước trăm trượng, Cơ Hồng lúc này mới lớn tiếng quát: “Đế La, lão bằng hữu của ta, cùng nhau liên thủ, xử lý hắn. Cơ Xu đại huynh trước đó vài ngày mới làm hắn bị thương nặng, thừa dịp thực lực của hắn chưa hồi phục, chúng ta liên thủ giết hắn.”

Hơi dừng một chút, gương mặt Cơ Hồng một mảng vặn vẹo, đặc biệt dữ tợn cười nói: “Ngươi còn chưa từng gặp nữ nhân của Cơ Hạ nhỉ? Giết hắn, nữ nhân của Cơ Hạ sẽ không làm các ngươi thất vọng, cô ta nhất định có thể bán được một cái giá cao!”

Cơ Hạ phẫn nộ rít gào một tiếng, mảng lửa to lớn từ trong cơ thể hắn phun ra, trên bụng cùng tứ chi hắn, mấy chục vu huyệt đã mở phun ra ánh lửa loá mắt: “Hồng, ngươi thật sự khiến ta không thể nói gì hơn nữa, hôm nay ta muốn giết ngươi!”

Cơ Hạ còn đang lớn tiếng rống giận, Cơ Hạo đã nắm trường mâu lao về phía trước. Bước ra mỗi một bước, dưới chân Cơ Hạo đều có một quầng ánh lửa phun trào, ánh lửa nở rộ như hoa sen, tốc độ Cơ Hạo bôn tẩu nhanh hơn bình thường tận mấy lần.

“Giết!” Rống to một tiếng, trường mâu của Cơ Hạo bắn nhanh, nhiều điểm ánh lửa bắn nhanh ra, mười mấy chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ Vu Nhân cảnh đỉnh phong rống thảm một tiếng, lần lượt yết hầu trúng thương bị một thương của Cơ Hạo hất bay.

Mảng máu tươi lớn bắn tung tóe, Cơ Hạo đâm giết xong mười mấy kẻ địch, lớn tiếng quát: “A ba, người còn nói cái gì với bọn phát rồ vô liêm sỉ này? Bọn hắn đã tới, thì đem mạng để lại đây đi!”

Cố ý vô tình, Cơ Hạo hầu như là dán thân thể Cơ Hồng lướt qua.

Con ngươi Cơ Hồng co lại, theo bản năng hướng Cơ Hạo bổ tới một rìu: “Cơ Hạo, ngươi thằng nhãi con này cứng lắm sao!”

Đại phủ phun lửa, hầu như muốn đem thân thể Cơ Hạo bao phủ. Nhưng một tiếng hót dài bén nhọn từ trên vai Cơ Hạo truyền đến, Nha Công vững vàng đứng ở trên vai Cơ Hạo gầm lên giận dữ, một móng vuốt chợt bành trướng đến phạm vi mấy trượng, một trảo hung hăng vỗ trên đại phủ.

‘Keng’, Cơ Hồng không chịu được lực lượng khổng lồ trên móng vuốt Nha Công, kêu quái dị lảo đảo lui về phía sau.

Bạch cốt quái luôn luôn ở bên cạnh vận sức chờ phát động vô thanh vô tức lao tới, nâng lên một bàn chân trơ xương trắng ‘nhẹ nhàng’ đè trên người Cơ Hồng. Cơ Hồng hú lên quái dị, bạch cốt quái chỉ nhẹ nhàng một cái, hắn lại như bị mấy chục ngọn núi lớn va đập thật mạnh, há mồm phun từng ngụm từng ngụm máu, trong máu trộn lẫn vô số mảnh vỡ của nội tạng.

“Cơ... Hạ!” Cơ Hồng gào thét một tiếng, hắn từ trong đai lưng lấy ra một cái ngọc bài màu đỏ sậm bóp chặt, một tiếng chim hót bén nhọn lao vút lên trời, Cơ Hồng hóa thành một ánh lửa bắn thẳng đến trời cao, trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Thực mất mặt!” Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Tộc nhân Hỏa Nha bộ, lại dùng bảo bối bảo mệnh của Tất Phương bộ, còn có gì so với thế này mất mặt hơn không?”

Lông chim toàn thân Nha Công dựng thẳng lên từng cây, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm một ánh lửa cấp tốc chạy trốn kia trên không trung. Như Cơ Hạo nói, tộc nhân Hỏa Nha bộ thế mà lại dùng bảo mệnh vu phù của vu tế Tất Phương bộ chế tạo, không có chuyện gì so với cái này càng làm người ta tức giận hơn, càng thêm mất mặt hơn.

Đứng ở đỉnh đầu Độc Giác Huyền Xà Hắc Thủy Ô Giao bất an nhìn quanh: “A công sao còn chưa tới? A công rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ở bên, Đế La cũng lo sợ bất an nhìn quanh, đột nhiên hét lên một tiếng, con mắt dựng thẳng ở mi tâm phun ra một đám cuồng phong màu thanh lam, mang theo Thác Phách, Thác Ngạo đồng thời hướng Cơ Hạ xung phong tới.

“Mọi rợ cưỡi rắn, cùng nhau giết gã này.” Đế La cười dữ tợn nói: “Ít nhất nhân số chúng ta còn chiếm ưu thế! Giết gã này, ta muốn xem xem nữ nhân của hắn bộ dáng thế nào!”

Cơ Hạo ra thương, lại đâm giết mười mấy chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ, lật tay một thương hướng lưng Đế La đâm tới.