Vu Thần Kỷ

Chương 407: Khiếp sợ




Cơ Hạo đứng lơ lửng giữa không trung, bên người có chín mươi chín con Kim Ô vờn quanh.

Kim Ô Thần Viêm nóng rực hóa thành một quầng sáng hình tròn, vờn quanh thân Cơ Hạo, ánh sáng màu đỏ vàng chiếu rọi trăm dặm, từ xa nhìn lại, hắn giống như một vầng mặt trời nho nhỏ lơ lửng ở trên không thành trì.

Tiễn thủ dưới trướng Doanh Vân Bằng đồng loạt bắn, vô số mũi tên xé trời đánh úp lại, đứng mũi chịu sào chính là Cơ Hạo.

Man Man đứng ở trong thành, ngẩng đầu nhìn Cơ Hạo, lo lắng hét to một tiếng.

Cơ Hạo cười cúi đầu, hướng Man Man kiên định gật đầu.

Không biết Doanh Vân Bằng vì sao sẽ phản loạn, không biết Doanh Vân Bằng giấu quân trong chiến bảo, vì sao sẽ có nhiều dị tộc cùng yêu vật như vậy lao ra, tất cả cái này đều không quan trọng. Quan trọng là, ngươi đã đánh tới, ta sẽ giết qua!

Cầm Viêm Long Kiếm, ngón tay khẽ búng lưỡi kiếm, tiếng kiếm ngân lên chấn động không trung, đám mây lớn bay trên trời bị kiếm khí xé nát bấy. Trong mắt Cơ Hạo chín chân ngôn pháp ấn tỏa sáng lên, khí tức của hắn chợt trở nên cực kỳ quái dị, trở nên như hoàn mỹ hòa hợp một thể với thiên địa xung quanh.

Thiên nhân hợp nhất, khống chế thiên địa.

Cửu Tự Chân Ngôn vốn chính là vô thượng áo nghĩa câu thông thiên địa vũ trụ, nắm giữ thiên địa nguyên năng. Nhưng Cơ Hạo kiếp trước kiếp này tu vi có hạn, căn bản không thể đạt tới vô thượng cảnh giới thật sự con người và thiên địa hợp nhất.

Nhưng giờ phút này hắn thân ở trong kiếm trận, nơi trận đồ kiếm trận bao trùm, thiên địa vạn vật đều ở trong lòng Cơ Hạo.

Các tiễn thủ Đông Hoang tiễn thuật sắc bén, trong nháy mắt, mỗi tiễn thủ đều hướng phía thành trì liên tục bắn ít nhất trên trăm mũi tên. Mấy chục vạn tiễn thủ, mỗi người đều bắn nhanh trăm tên, mấy ngàn vạn mũi tên bay vút trên không trung, thật sự giống như một đám mây đen sì, bao trùm bầu trời phạm vi mấy chục dặm.

Quỹ tích mỗi một mũi tên, mỗi một mũi tên dài ngắn to bé, mỗi một mũi tên nặng nhẹ, mỗi một mũi tên lực lượng lớn nhỏ, mỗi một mũi tên xé gió kéo theo không khí xoay tròn, vô số mũi tên ảnh hưởng lẫn nhau kéo theo một mảng tiễn cương đủ để xé rách tất cả.

Tất cả tin tức của những mũi tên này đều ở trong lòng Cơ Hạo, giống như xuyên thấu qua một tầng thu thủy mỏng manh nhìn một phiến lá khô vàng, tất cả đều ở trong sự khống chế.

Khai Thiên Nhất Kích, Cơ Hạo ngầm vận ý nghĩa thâm ảo của Khai Thiên Nhất Kích, ở dưới trận đồ phụ trợ, lĩnh ngộ của Cơ Hạo đối với Khai Thiên Nhất Kích đang cấp tốc tăng lên. Trong phạm vi mấy vạn dặm, tất cả quỹ tích đại đạo đều ở trong sự nắm giữ rõ ràng có thể thấy được.

Tìm khe đảo hư, đuổi sát một đường sinh cơ đó, từ trong không có khả năng, bộc phát ra một tia khả năng không có khả năng nhất, từ trong tuyệt cảnh nở rộ một tia hy vọng từ tuyệt vọng. Trong mắt Cơ Hạo chín chân ngôn pháp ấn cấp tốc xoay tròn, khí tức hắn mông mông lung lung phù hợp với thiên địa, hắn giơ lên Viêm Long Kiếm, nhẹ nhàng bâng quơ hướng phía trước bổ ra một kiếm.

Một kiếm vạch ra, một tia kiếm khí yếu đuối vô lực bắn nhanh mấy chục dặm trên không, nhẹ nhàng điểm ở trên một mũi tên.

Mũi tên nghiêng lệch, va chạm ở trên một mũi tên khác bên cạnh, mũi tên va chạm lẫn nhau, lực lượng va chạm thật lớn khiến mũi tên vỡ vụn. Mảnh vỡ mũi tên vỡ vụn bắn ra hỗn độn, mỗi một mảnh vỡ đều va chạm ở trên một mũi tên, quỹ tích những mũi tên đó đại loạn, mũi tên va chạm lẫn nhau không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’, sau đó càng nhiều mũi tên vỡ vụn.

Phản ứng dây chuyền đáng sợ trong nháy mắt truyền khắp trăm dặm. Mấy chục vạn tiễn thủ dưới trướng Doanh Vân Bằng bắn ra mấy ngàn vạn mũi tên, đám mây tên khổng lồ bao trùm bầu trời phạm vi mấy chục dặm ở trong ngắn ngủn một hơi thở nổ thành vô số mảnh vỡ.

Mũi tên gỗ, mũi tên xương, tên tên đá, mũi tên ngọc, còn có mũi tên kim loại chế thành, càng có Đại Vu tu vi mạnh mẽ lấy vu lực bản thân ngưng tụ mà thành mũi tên, mấy ngàn vạn mũi tên nổ tung đầy trời. Phù văn trên mũi tên giống như pháo hoa phát nổ, phạm vi trăm dặm bầu trời bị ánh sáng hoa lệ phủ kín, ánh sáng đủ mọi màu sắc hoa mỹ như khổng tước xòe đuôi.

“Oa, thật đẹp!” Man Man ngơ ngác nhìn bầu trời, đột nhiên cười hướng Doanh Vân Bằng xa xa phất tay kêu to lên: “Đến một lần nữa được không? Bắn một lần nữa thôi!”

Kim sí đại bằng dưới mông Doanh Vân Bằng hoảng sợ cứng ngắc ở giữa không trung. Khuôn mặt già của Doanh Vân Bằng giống như núi băng không chút dao động, hai mắt cứng ngắc nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

Mấy chục vạn Đông Hoang tiễn thủ cưỡi ở trên chiến thú phi cầm nhà mình, ánh mắt dại ra nhìn Cơ Hạo, nhìn Cơ Hạo một kiếm đã phá hủy đám mây tên của bọn hắn. Đây là quái vật thế nào, mới có thể một kiếm đem mấy ngàn vạn mũi tên đánh vỡ toàn bộ, ngay cả một mũi tên cá lọt lưới cũng không có?

Đặt trên chiến trường, mấy chục vạn Đông Hoang tiễn thủ đồng loạt bắn, cho dù những Vu Đế cường đại vô cùng kia có thể dùng một đòn lực lượng tuyệt cường vỡ nát hư không, cũng có thể đem đám mây tên của bọn hắn phá hủy, nhưng đó là đại năng cấp bậc Vu Đế dựa vào bạo lực thuần túy mới có thể làm được.

Mà Cơ Hạo, vẻn vẹn một kẻ mới bước vào Đại Vu, nhẹ nhàng bâng quơ một kiếm nhắm chừng chỉ có thể giết chết mấy con gà con, lại có thể làm được chuyện Vu Đế mới có thể làm được.

“Bắn tiếp!” Doanh Vân Bằng tự mình cầm trường cung, hét giận dữ hướng Cơ Hạo liên tục bắn ba trăm mũi tên!

Mấy chục vạn Đông Hoang tiễn thủ đồng loạt kéo trường cung, trong giỏ tên trên lưng phi cầm chiến thú của bọn hắn đeo, từng mũi tên giống như vật còn sống không ngừng bay lên, không ngừng rơi vào trong tay bọn hắn, giống như bão táp bị bọn hắn kéo cung bắn nhanh ra.

Một lần này, các Đông Hoang tiễn thủ chia đều bắn hết ba cái giỏ tên, mỗi giỏ tên đều đựng ít nhất một trăm mũi tên!

Đám mây tên diện tích lớn hơn, mật độ cao hơn gào thét hướng vào đầu Cơ Hạo bao phủ xuống. Một lần này, các tiễn thủ cố ý đem mục tiêu tập trung ở trên người Cơ Hạo. Bọn hắn cưỡi ở trên phi cầm chiến thú, bay lượn trên không cách mặt đất mấy chục dặm, lấy thực lực cấp Đại Vu, lấy trường cung tổ truyền vu bảo của bọn hắn kéo cung bắn tên, tầm bắn của bọn hắn có thể đạt tới ngàn dặm!

Vô số mũi tên gào thét đột kích, Cơ Hạo nhắm mắt lại.

Tử phủ kim đan cấp tốc vận chuyển, nguyên thần lực cường đại và trận đồ gắt gao liên hệ với nhau, càng nhiều số liệu, càng nhiều tin tức ập vào trong đầu. Cơ Hạo đau khổ ngầm vận áo nghĩa Khai Thiên Nhất Kích, da hắn chợt biến thành một mảng đỏ bừng, trong thất khiếu mơ hồ có máu tươi chảy ra.

Một đợt mây tên này, đã đạt tới cực hạn Cơ Hạo nay có thể đạt tới. Tên quá nhiều, quỹ tích quá phức tạp, cho dù có trận đồ giúp, cũng đã đạt tới cực hạn của Cơ Hạo. Hắn muốn từ trong trên ức mũi tên, tìm được một tia sinh cơ đó, tìm được một đường khe hở yếu ớt nhất đó!

Nhấc tay, vung kiếm, đám mây tên cách Cơ Hạo còn có mười dặm, Viêm Long Kiếm nhẹ nhàng chém ra.

Một đường kiếm quang mờ nhạt bổ ra, đám mây tên đầy trời một lần nữa phát ra tiếng nổ nặng nề, bộc phát ra vô số ánh sáng lóe lên chói mắt, đám Đông Hoang tinh nhuệ Doanh Vân Bằng quản lý dại ra ngồi ở trên lưng chiến thú phi cầm của mình, tinh thần hoảng hốt nhìn mũi tên mình toàn lực bắn ra hóa thành vô số vụn bay lả tả đầy trời.

Sĩ khí của các tiễn thủ Đông Hoang chợt giảm đến bằng không, nhiều người chân tay luống cuống nhìn về phía Doanh Vân Bằng, nhìn về phía bốn người kim bằng, ngân bằng, đồng bằng, thiết bằng phụ trách chỉ huy trong đội ngũ.

Doanh Vân Bằng vẻ mặt hỗn độn, hắn không biết làm sao liên tục lắc đầu.

“Tiểu – tạp – chủng, sao có khả năng? Sao có thể là như thế?”

Ngay cả chiến sĩ Già tộc bày trận trên mặt đất cũng chợt tĩnh mịch, một lúc lâu nói không ra lời.

Cơ Hạo liên tục hai kiếm, làm cả chiến trường lâm vào trong một mảng tử khí trầm trầm kỳ dị.