Vu Thần Kỷ

Chương 390: Bố trận




Huyết Vân phong, vở kịch chính được hát oanh oanh liệt liệt, Đế thị nhất tộc và các nô lệ nhân tộc dùng máu với thịt mình, nhuộm đỏ sân kịch tàn khốc. Trừ những tiêu hao phẩm giá rẻ này, ngẫu nhiên hai bên còn có thể xuất động một mũi quân đội tinh nhuệ thật sự vật cổ tay, động cái đánh đến mức đất rung núi chuyển, hiệu quả đẹp mắt đến cực điểm.

Cơ Hạo lại đã đứng trong quân doanh nhân tộc ở vịnh Ác Long.

Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Cao Đào đám trọng thần nhân tộc, còn có Ngũ Long Nghiêu, Phòng Phong Ác… Vu Điện trưởng lão, mỗi người trợn mắt há hốc mồm đứng ở bên người Cơ Hạo, trong thất khiếu đều mơ hồ có vết máu chảy ra, sắc mặt tất cả mọi người đều rất quái dị.

Như Chúc Long Quỹ ngày đó dùng lực lượng linh hồn, lén lút muốn xem xét trận đồ của Vũ Dư đạo nhân sau đó thất khiếu phun máu, các đại nhân vật nhân tộc này bên cạnh Cơ Hạo, biểu cảm trên mặt quái dị đến cực điểm.

Trận đồ cùng bốn thanh trường kiếm Vũ Dư đạo nhân cho Cơ Hạo mượn lơ lửng ở trước mặt Cơ Hạo, trận đồ lóe ra linh quang, trong trận đồ nhìn như trống rỗng không một vật hỗn độn chi khí giăng khắp nơi, một mảng khí tức loại tịch liêu, hoang vu, tĩnh mịch không thể nói bằng lời phả vào mặt.

Mà bốn thanh trường kiếm màu sắc khác nhau, tạo hình phong cách cổ xưa thần vật tự hối, cũng không có bất cứ hào quang gì tiết ra ngoài. Nhưng bọn Tự Văn Mệnh, vừa rồi chính là giống Chúc Long Quỹ, dùng lực lượng linh hồn của mình vụng trộm dò xét bốn thanh trường kiếm một phen, kết quả toàn bộ mọi người đều thất khiếu phun huyết, trở nên rất chật vật.

“Trận đồ lão bằng hữu của Chúc Long trưởng lão cho hắn mượn?” Ngũ Long Nghiêu dại ra nhìn trận đồ với trường kiếm, thì thào lẩm bẩm: “Không hổ là Chúc Long trưởng lão, lão thần từng phụng dưỡng vài thế hệ vương, đại nhân vật lão nhân gia hắn quen biết, không phải chúng ta có thể dễ dàng tiếp xúc.”

“Trận đồ này… Có trận đồ này, sự chuẩn bị của chúng ta ở vịnh Ác Long liền đầy đủ thêm rất nhiều.” Tự Văn Mệnh cười dùng tay áo lau đi hai dòng máu dưới lỗ mũi: “Trận đồ thật hung tàn bá đạo, đại trận này một khi thúc giục, hắc hắc, uy lực này khó có thể tưởng tượng đây!”

“Bớt nói lời thừa, mau bày ra đại trận để chúng ta nhìn xem.” Được xưng Vu Điện vu trận đệ nhất Mị Thanh Không cười to nói: “Để ta xem một cái, ta còn cần đi Huyết Vân phong bên kia chủ trì đại trận, cũng không thể để Đế thị nhất tộc diễn giả làm thực, đem chúng ta bẫy vào.”

Cơ Hạo cười một tiếng, dựa theo pháp quyết Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, hai tay kết ấn hướng trận đồ nhẹ nhàng đẩy.

Trận đồ vốn dài rộng vài thước vô thanh vô tức khuếch trương ra, trong một mảng hỗn độn linh quang, địa thủy hỏa phong chậm rãi nảy sinh lăn lộn, thiên địa nguyên khí bốn phương tám hướng kéo dài mênh mông bị trận đồ hấp thu vào. Theo thiên địa nguyên khí rót vào, trong hỗn độn linh quang có vô số núi non sông ngòi, tinh tú khắp trời… các loại dị tượng sinh ra.

Một tấm trận đồ nho nhỏ lại hàm quát vũ trụ, trong ánh sáng lóe lên vô số ý vị đại đạo đập vào mặt, một cỗ đạo vận đạo khí nồng đậm thấm vào linh hồn mọi người, người ở đây tận mắt thấy trận đồ, như Tự Văn Mệnh, đều như thể hồ quán đỉnh, cảm thấy linh hồn thoải mái một trận, như đột nhiên hiểu ra rất nhiều đạo lý.

Nhưng trong trận đồ này chất chứa thiên địa đại đạo quá mức huyền diệu, thâm thúy, mọi người đều cảm thấy mình giống như đã hiểu cái gì, nhưng thật muốn hắn nói, lại cái gì cũng nói không nên lời!

“Trận đồ thật… Thật đáng sợ!” Toàn thân Mị Thanh Không mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khàn giọng kinh hô: “Chúc Long trưởng lão, hắn mặt mũi thật lớn, từ nơi nào mượn được thứ khủng bố như vậy? Cái này, cái này sợ là những vật trong truyền thuyết?”

Trận đồ vô thanh vô tức khuếch trương ra, rất nhanh đã dung nhập trong hư không, không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào nữa.

Bọn Tự Văn Mệnh đã không thể thấy rõ chỗ trận đồ, chỉ có Cơ Hạo nắm giữ trận đồ rõ ràng cảm giác được, toàn bộ vịnh Ác Long đều đã bị trận đồ bao trùm. Một khí cơ đã huyền ảo lại càng huyền ảo hơn giấu ở trong quỹ tích thiên địa đại đạo, trong hư không phạm vi mấy vạn dặm của vịnh Ác Long, cho dù là quỹ tích một hạt tro bụi cũng có thể bị hắn thoải mái nắm giữ.

Bốn thanh trường kiếm chợt lóe, vô thanh vô tức biến mất.

Trong nháy mắt tiếp theo, Cơ Hạo cảm ứng được, ở bốn phương hướng đông tây nam bắc của trận đồ, bốn thanh trường kiếm lơ lửng ở trên hư không, đã hoàn mỹ hòa hợp một thể với một phương thiên địa này.

Vô cùng vô tận tin tức giống như nước lũ ùa vào linh hồn Cơ Hạo.

Mỗi hoa mỗi cỏ sinh trưởng, mỗi một giọt nước chảy, động tác mỗi người, quỹ tích mỗi một sợi tóc dài của mỗi người bay lên, mỗi một hạt tro bụi phi hành, va chạm tạo thành biến hóa nhỏ bé nhất…

Trong phạm vi trận đồ bao phủ, mọi sự vạn vật đều ở trong sự nắm giữ của Cơ Hạo.

Lấy tu vi nguyên thần của Cơ Hạo, hắn căn bản không có khả năng thừa nhận tin tức khổng lồ như thế trong không gian phạm vi mấy vạn dặm rót vào. Nhưng nguyên thần hắn giờ phút này kết hợp hoàn mỹ với trận đồ, Vũ Dư đạo nhân cho hắn mượn trận đồ này thật giống như một tồn tại vạn biết vạn năng, giúp Cơ Hạo thoải mái nắm giữ tất cả tin tức này.

Thậm chí vu lực trong cơ thể bọn Tự Văn Mệnh lưu động, khí huyết bọn họ lưu động, bọn họ mỗi một lần tim đập, bọn họ mỗi một lần hít thở, thậm chí mỗi một ý niệm trong đầu bọn họ… Toàn bộ tất cả tin tức nhìn một cái không sót gì bại lộ ở trước mắt Cơ Hạo!

Nếu Cơ Hạo muốn, giờ phút này bọn Tự Văn Mệnh ở trước mặt hắn sẽ không có bất cứ bí mật nào đáng nói.

Cơ Hạo tránh tin tức có liên quan với bọn Tự Văn Mệnh, hắn rốt cuộc hiểu, trong đại trận đáng sợ này, bốn thanh trường kiếm phụ trách giết chóc, mà trận đồ thì phụ trách nắm giữ tất cả! Thật sự nắm giữ tất cả, dấu vết vạn vật tồn tại, lạc ấn vạn vật tồn tại ở thế giới này, đều không hề giữ lại bại lộ ở trước mặt hắn.

Trong phạm vi mấy vạn dặm, điểm yếu của toàn bộ sinh linh, quá khứ, hiện tại của toàn bộ sinh linh, thậm chí chuyện bọn họ tương lai có thể xảy ra, bởi vì trận đồ này quan hệ, tất cả đều bị Cơ Hạo nắm giữ hết!

Nắm giữ trận đồ, Cơ Hạo chỉ cần tâm niệm khẽ động, bốn binh khí giết chóc sắc bén liền có thể thoải mái phá hủy tất cả sinh linh trong phạm vi đại trận bao phủ.

Hơn nữa Cơ Hạo có thể lựa chọn các loại phương thức giết chóc khác nhau, hoặc phá hủy thân thể, hoặc phá hủy linh hồn, hoặc diệt cả linh hồn và cơ thể, hoặc là ở trong ba hồn bảy vía, chỉ tước đi một hồn hai phách hoặc là hai hồn bốn phách… Lại hoặc là diệt sát một hạng cơ năng nào đó của sinh linh nào đó, diệt sạch hạng thiên phú nào đó của hắn, cướp đoạt năng lực nào đó của hắn!

Ở dưới trận đồ bao trùm, mọi sự vạn vật đối với Cơ Hạo không có bất cứ huyền bí nào đáng nói, hắn có thể quyền sanh sát trong tay, ta cần ta cứ lấy, tùy tâm mà làm, không gì không làm được!

Ngay cả toàn bộ ý nghĩa thâm ảo của bốn thanh trường kiếm, đều bởi vì trận đồ quan hệ, ở trước mặt Cơ Hạo nhìn không sót gì!

Bốn vật giết chóc sắc bén thật hung tàn, thật đáng sợ, thật ác độc. Cơ Hạo thông qua trận đồ, chỉ hơi cảm ứng một phen khí tức của bốn thanh trường kiếm, liền có một loại ảo giác linh hồn cũng sắp bị hoàn toàn hủy diệt.

Đây là bốn thanh vô thượng hung binh, hung binh thuần túy vì giết chóc và hủy diệt mà sinh ra.

Ở dưới trận đồ bao phủ, chỉ cần hơi thúc giục uy lực bốn thanh trường kiếm, Cơ Hạo đột nhiên có một loại lòng tin mãnh liệt đến cực điểm—— cho dù là Đế Thích Diêm La tự mình đến, hắn cũng có thể một kiếm đem Đế Thích Diêm La bổ hóa thành tro bụi!

Hít sâu một hơi, Cơ Hạo vỗ vỗ tay: “Đại trận, đã thành. Văn Mệnh a thúc, quân thám báo Kiền thị nhất tộc cũng đến rồi, hơn nữa còn có một người quen ở bên trong!”

Ngoài trăm dặm, gần trăm con thuyền nhỏ lặng yên đi tới, Kiền Đàm đứng đầu thuyền, đang hướng tới bên này ngắm nhìn.