Vu Thần Kỷ

Chương 388: Đại kịch




Cơ Hạo làm lao công cả ngày, lúc này mới đem bốn mươi bộ Tồi Thành Ma Nỗ an trí thỏa đáng.

Nhìn vũ khí giết chóc sắc bén trong tiễn phòng an an phận phận nằm ở nơi đó, không có nửa điểm góc cạnh, tỏ ra cả người lẫn vật vô hại, Cơ Hạo không khỏi mắng: “Ô Lợi kia, trong phòng kho của hắn, nhắm chừng còn có nhiều Tồi Thành Ma Nỗ hơn.”

Liệt Sơn Kháng làm lao công tương tự Cơ Hạo thở hổn hển uống một bình nước, lắc lắc tóc dài, mồ hôi tung tóe đầy đất. Hắn có chút đau lòng nhìn Tồi Thành Ma Nỗ nói: “Nhưng cho dù hắn còn có nhiều Tồi Thành Ma Nỗ hơn, chúng ta cũng không có tiền.”

Năm tòa tiên thiên linh quặng, đây là mấy người Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng từ trong hầu bao của mình lấy ra tài sản riêng. Lấy thân phận địa vị bọn họ, lấy ra nhiều tiên thiên linh quặng như vậy cũng thương cân động cốt.

Nếu không phải vì đại chiến lần này, nếu không phải vì bảo đảm vạn vô nhất thất xử lý Kiền thị nhất tộc, đồng thời lại không đến mức khiến Đế thị nhất tộc tính kế mình một phen, bọn Tự Văn Mệnh cũng sẽ không trả giá lớn như vậy. Nhiều nhất nhiều nhất, mua thêm chút giáp trụ và binh khí hoàn mỹ, đã đủ để ứng phó một hồi đại chiến.

Ngoài lỗ bắn tên truyền đến tiếng hô giết rung trời, từ sáng sớm sau khi phát động tiến công, đây đã là đợt công kích thứ mười do Đế thị nhất tộc phát động.

Mỗi một đợt công kích Đế thị nhất tộc đều đầu nhập vào ba năm vạn nô lệ chiến sĩ, mà Huyết Vân phong bên này đầu nhập số lượng chiến sĩ cũng không chênh lệch nhiều. Hai bên gần mười vạn người ở trên chiến trường phạm vi gần trăm dặm điên cuồng chém giết, chỉ cần ngắn ngủn một khắc đồng hồ thời gian, đã có một phe tổn thất thảm trọng hoàn toàn mất đi chiến lực.

Sau đó là một phe chiến tổn khá cao chủ động rút binh, qua một lúc, Đế thị nhất tộc sau khi bổ sung binh lực, hai bên lại bùng nổ một lần đại chiến.

Ngắn ngủn ba bốn canh giờ, một mảng chiến trường trước Huyết Vân phong đã bị nhuộm thành một mảng màu máu, máu ngâm đất. Trên mặt đất ước chừng có bùn lầy dày một thước cũng đã thành màu đỏ, một cước giẫm xuống, người sức yếu chút cũng không rút nổi chân lên.

Chiến sĩ bị đánh bại kêu thảm ngã xuống đất, thân thể bọn họ va chạm ở trên bùn lầy thật dày, cả mảng lớn bùn lầy màu máu bay lên cao hơn một trượng. Trên mặt đất khắp nơi đều là đóa hoa màu máu như vậy nở rộ ra, vô cùng thê lương, vô cùng tàn khốc.

Cơ Hạo nhìn thoáng qua chiến trường hỗn loạn bên ngoài, lắc đầu, theo hành lang rời khỏi tiễn phòng.

Ở trong hành lang vòng vèo đi một khắc đồng hồ, Cơ Hạo xuyên qua thân núi Huyết Vân phong, từ trong một con đường hố phía sau núi đi ra.

Sau Huyết Vân phong là một thung lũng dài mấy trăm dặm rộng hai ba mươi dặm, trên vách núi hai bên thung lũng đào móc rậm rạp vô số hang đóng quân. Từng đại đội binh sĩ đồ quân nhu ở trong thung lũng dựng lửa trại, nồi to, từng miếng thịt béo lớn cùng khúc xương ở trong nồi ngụp lặn, trên bề mặt canh nổi một tầng mỡ thật dày.

Còn có binh sĩ đồ quân nhu ở một bên dựng lửa trại cùng đá phiến. Từng cái bánh mỳ, bánh gạo cực lớn ở trên phiến đá lớn bôi dầu nướng vang ‘Xèo xèo’, mùi thơm bột gạo nồng đậm tỏa ra, khiến Cơ Hạo cũng không khỏi ứa nước miếng.

Trong hang đóng quân, vô số nam tử rối bù, khuôn mặt dữ tợn lỗ mãng thò đầu, tham lam nhìn canh thịt trong nồi bánh lớn cùng trên phiến đá. Bọn họ nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng ‘Rống rống’, giống như một đám dã thú phát cuồng.

Mấy tên quân pháp quan dưới trướng Cao Đào đứng ở trên tảng đá lớn, chiến thú loại hùng sư, mãnh hổ hung mãnh theo bên người, cầm roi dài hướng tới những nam tử lỗ mãng đó lớn tiếng rít gào:

“Nhân vương ân điển, cho các ngươi cơ hội rửa sạch tội nghiệt! Nghe cho rõ. Mỗi người đều nghe rõ cho ta!”

“Ăn uống no đủ, thì đi trên chiến trường giết người! Dùng hết sức bú mẹ của ngươi mà giết, dùng hết khí lực các ngươi gây hại tộc nhân đi giết! Sát một kẻ địch, các ngươi sẽ không là tử nô, mà là nô lệ bình thường! Giết ba kẻ địch, các ngươi sẽ không là nô lệ. Mà là bình dân! Giết mười kẻ địch, các ngươi có thể gia nhập quân đội của nhân vương, kiến công lập nghiệp, được thưởng ngọc tệ!”

Vang ‘Thùng thùng’ vài tiếng, mấy chiến sĩ một cước đem rương sắt đặt ở trước người đá văng, từng đống lớn ngọc tệ ‘Rầm rầm’ rải đầy đất.

“Ngọc tệ! Các ngươi bọn tử nô chết tiệt này nhận ra chứ? Có ngọc tệ, các ngươi có thể mua cho bản thân một mảnh đất, xây một căn nhà, cưới mấy người phụ nữ, sinh một đàn con! Có ngọc tệ, các ngươi muốn cái gì cũng có thể có! Ăn, uống, thịt ngon, rượu ngon, đàn bà xinh đẹp đều có!”

“Chỉ cần các ngươi đi giết người, là có thể có!”

“Nhưng!” Quân pháp quan chuyển giọng, lớn tiếng quát: “Nếu có kẻ khiếp nhược sợ chiến, không dám tiến tới, giết! Lâm trận bỏ chạy, trễ chiến cơ, giết! Khóc lóc, nhiễu loạn lòng quân, giết!”

‘Thùng thùng thùng thùng’, trống nhỏ da rồng gõ vang dày đặc, mấy vạn nam tử thô lỗ từ trong hang đóng quân trào ra như thủy triều, ùn ùn tranh đoạt bánh lớn nhét vào trong miệng, nắm lên từng cái bát sứ thô ráp múc canh thịt, không sợ nóng đã hướng trong miệng đổ bừa.

Sau khi ăn thùng uống vại một phen, các binh sĩ đồ quân nhu đưa qua cho những nam tử này từng khối da thú dày nặng, để cho bọn họ dùng dây mây buộc ở trên người đảm đương vật dụng phòng ngự, sau đó đưa qua cho bọn họ binh khí rèn từ tinh cương, nhưng không có bất cứ lực lượng phù văn nào thêm vào, đem bọn họ võ trang.

Các nam tử trang bị thô lậu tới cực điểm đó khàn giọng rống giận, hai mắt đỏ bừng đảo qua ngọc tệ chồng chất dưới đất, sải bước lao về phía chiến trường phía trước Huyết Vân phong.

Bọn họ là tử nô, tồn tại so với nô lệ còn ti tiện hơn.

Nô lệ tương đương gia súc, nhưng bọn họ ngay cả gia súc cũng không bằng, địa vị ti tiện, vĩnh viễn không có ngày siêu sinh, đời đời đều là nô lệ tội không thể tha, đời đời con cháu đều là nô lệ của nô lệ.

Trong bọn họ, có một bộ phận là tổ tiên phạm trọng tội nhằm vào cả nhân tộc, do đó cả tộc rơi xuống làm tử nô; cũng có người là hậu duệ của nô lệ dị tộc, bọn họ càng vĩnh viễn không thấy được bất cứ hy vọng nào; còn có một loại huyết mạch càng thêm ti tiện, là con cháu do tử nô nhân tộc và tử nô dị tộc hỗn huyết mà thành, bọn họ ở trong tử nô cũng là một loại hạ lưu nhất, quả thực tồn tại giống như nước bùn hố phân.

Bọn họ ở trong lãnh địa nhân tộc, chỉ làm những việc không thấy mặt trời nhất khổ nhất mệt nhất nguy hiểm nhất, bọn họ chỉ có một cái mạng nát!

Cho nên chỉ cần cho bọn họ một chút cơ hội sống sót siêu thoát, bọn họ sẽ bất chấp tính mạng đi cướp cơ hội này, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ cắn răng nhảy vào đi liều mạng.

Vì kế hoạch một lần này dụ diệt đại quân Kiền thị nhất tộc, Tự Văn Mệnh hạ lệnh, từ Bồ Phản điều đến mấy trăm vạn tử nô, suốt đêm vận chuyển đến tiền tuyến Xích Phản sơn. Mấy chục vạn chiến sĩ phía trước đã chiến tổn, không có tinh anh nhân tộc, tất cả đều là tử nô.

Tiếng hô giết lao vút lên cao, máu tanh trước Huyết Vân phong lại dày nặng thêm một tầng, sát khí cuồn cuộn xông thẳng lên bầu trời, đem đám mây trên trời cũng đánh ra một cái lỗ thủng rất lớn.

Chợt một tiếng hò hét như núi sập sóng thần truyền đến, xa xa truyền đến tiếng hò hét hỗn loạn của rất nhiều chiến sĩ nhân tộc:

“Trận phá, Hồng Tùng lĩnh trận phá rồi!”

Kì binh Đế thị nhất tộc xông ra, một đại đội chiến xa xông thẳng, đột nhiên xâm nhập Hồng Tùng lĩnh một cái cứ điểm chống đỡ của Huyết Vân phong, đem Hồng Tùng lĩnh đánh hạ toàn bộ, mấy nghìn chiến sĩ nhân tộc trên Hồng Tùng lĩnh chật vật chạy trốn, phía sau bỏ lại trên vạn thi thể tử nô.