Vu Thần Kỷ

Chương 338: Dụ dỗ




Hơn chín trăm đại chiến sĩ Già tộc bị bắt sống.

Bọn hắn đều là đỉnh cấp chiến sĩ chỉ thiếu nửa bước, là có thể tấn thăng thành chiến tướng Già tộc. Bất cứ một đại chiến sĩ Già tộc nào, đều là lực lượng trung tâm nòng cốt của quân đoàn Ngu tộc, là khung xương chống đỡ một gia tộc hào môn.

Dứt bỏ vấn đề thân phận, giá trị của Đế Sa và Đế Nhất đối với Đế thị nhất tộc, thật ra không bằng bất cứ một đại chiến sĩ Già tộc nào.

Đế Lạc Lãng chợt trở nên có chút khẩn trương. Hắn biết, lấy quy tắc ngầm của nhân tộc và dị tộc, Đế Sa với Đế Nhất nhân thân an toàn không có vấn đề quá lớn, chỉ cần cho đủ tiền chuộc, nhân tộc ở sau khi vắt cạn giá trị thặng dư của Đế Sa cùng Đế Nhất, sẽ rất vui vẻ thả bọn hắn.

Nhưng các đại chiến sĩ Già tộc này làm lực lượng trung tâm của quân đoàn dị tộc, hơn nữa bọn hắn thường thường là người tích cực dẫn đầu tàn sát bộ lạc nhân tộc, tai họa nhân tộc thảm thiết nhất là bọn hắn. Cho nên Đế Lạc Lãng thật ra đối với bọn hắn được phóng thích cũng không ôm bất cứ hy vọng gì.

Nhưng Cơ Hạo lại nói ra lời như vậy, con mắt Đế Lạc Lãng nhất thời sáng hết lên.

Cho dù là Đế thị nhất tộc, muốn bồi dưỡng ra gần ngàn đại chiến sĩ Già tộc, điều đó cũng không phải chuyện dễ dàng. Các đại chiến sĩ Già tộc này có thể trở về đầy đủ, tự nhiên là một chuyện tốt. Nhưng Đế Lạc Lãng đã kiến thức bản lĩnh giết dê béo của Cơ Hạo, hắn rất cẩn thận nói: “Nhưng Cơ Hạo các hạ tôn kính, ngài phải hiểu, giá trị bọn hắn, cũng không thể so sánh với Đế Sa, Đế Nhất.”

“Đương nhiên, ta hiểu, ta hiểu. Thịt rồng cùng thịt Chu La thú, khẳng định không thể bán cùng một giá.” Cơ Hạo rất lý giải vỗ vỗ bả vai Đế Lạc Lãng. Đế Lạc Lãng thì bị lời nói của Cơ Hạo khiến cho một ngụm máu nghẹn ở trong cổ họng, một lúc lâu nói không ra lời.

Tuy đạo lý là đạo lý này, nhưng lời này thật sự là quá đả thương người ta.

“Thứ nhất, ở trước khi đại chiến Xích Phản sơn chấm dứt, chúng ta không có khả năng thả bọn hắn.” Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng, có nề nếp nói: “Hy vọng ngài có thể lý giải. Thực lực cá nhân của bọn hắn quá mạnh mẽ, nếu bọn hắn trở về, thay một bộ áo giáp, gần ngàn đại chiến sĩ Già tộc võ trang hạng nặng, lại có thể làm bị thương nặng quân đội do mười vạn Đại Vu của chúng ta tạo thành.”

Đế Lạc Lãng trầm mặc một phen, chậm rãi gật gật đầu: “Ta hy vọng, bọn hắn ở lúc bị nhốt, có thể được đối xử tử tế.”

Cơ Hạo tươi cười thân thiện gật gật đầu: “Nhân tộc chúng ta rộng lượng, thiện lương, tự nhiên sẽ không làm ra những chuyện ngược đãi tù binh.”

Khi Cơ Hạo nói lời này, trong một góc của Kì Binh doanh, một tiếng rú thảm thê lương đột nhiên vang lên. Các Đại Vu của Vu Điện đang ở nơi đó dùng những đại chiến sĩ Già tộc làm thực nghiệm, cũng không biết bọn họ làm gì, tiếng tên xui xẻo nào đó kêu thảm thiết xuyên thấu tầng tầng cấm chế, trực tiếp truyền tới.

Đế Lạc Lãng khẽ biến sắc, Cơ Hạo thì cả người lẫn vật vô hại cười lên: “Ồ, đương nhiên, nếu có ai dám trái với giới luật ngục giam chúng ta chế định, hắn nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Đương nhiên, xin ngài yên tâm, bọn họ nhiều nhất mất mấy cái xương, tuyệt đối sẽ không chết.”

Đế Lạc Lãng nghiến răng, nhìn khuôn mặt làm hắn chán ghét đến trong xương tủy của Cơ Hạo, chậm rãi gật gật đầu.

“Như vậy, thứ hai, các ngươi phải trả tiền chuộc. Ta cũng rõ, bọn hắn không đáng giá bằng Đế Sa, Đế Nhất, cho nên…” Cơ Hạo dùng sức chà chà tay, nghiến răng nhìn chằm chằm Đế Lạc Lãng: “Nhưng bọn hắn nhiều người như vậy, bọn hắn ít nhất có thể đáng giá một bộ… Không, mười bộ chiến bảo kim loại bọn Đế Sát thành lập lên đó chứ?”

Thân thể Đế Lạc Lãng loạng choạng, một búng máu thiếu chút nữa phun ra. Hắn khàn cả giọng tru lên: “Không có khả năng! Loại chiến bảo kim loại di động này, mỗi một tòa đều có đánh số có một không hai, chúng ta không có khả năng làm được yêu cầu của ngươi, bất cứ một tòa chiến bảo nào, cũng không có khả năng lén lút tặng cho các ngươi.”

“Vậy chúng ta liền công khai đi lấy đi!” Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng lạnh nhạt nói: “Các ngươi phụ trách tìm một tiểu gia tộc chịu tiếng xấu thay cho người khác, dùng thủ đoạn của các ngươi, cung cấp cho bọn hắn mười tòa chiến bảo kim loại, ở bên trong mai phục sẵn người của các ngươi, nội ứng ngoại hợp với chúng ta, chờ chúng ta công phá chiến bảo, chiến bảo đó tự nhiên là của chúng ta.”

Đế Lạc Lãng ồn ào chợt ngậm miệng, ngơ ngác nhìn Cơ Hạo thật lâu không hé răng.

“Ngươi xem, Đế Lạc Lãng trưởng lão tôn kính, không có gì là không thể giải quyết, không có gì là không thể thương lượng.” Cơ Hạo rất thích ý vỗ vỗ bờ vai hắn: “Hiện tại, ngài nhanh ngẫm xem, có tiểu gia tộc đui mù nào từng mạo phạm ngài, có thù riêng với ngài, nhanh tìm đối tượng vu oan giá họa, sau đó đem bọn hắn bẫy diệt môn đi!”

Tròng mắt Đế Lạc Lãng đảo loạn một phen, hắn chậm rãi nói: “Phí tổn chiến bảo kim loại, đối với một đại gia tộc chúng ta mà nói không tính là gì. Chỉ là phiêu lưu trong đó quá lớn, đây là thành quả mới nhất mấy năm nay của Tu tộc, bị bên trên theo dõi gắt gao.”

Cơ Hạo dùng sức đè bả vai Đế Lạc Lãng: “Vẫn là câu châm ngôn kia, Ngu tộc các ngươi cường đại như vậy, cho chúng ta một chút lợi ích, không thương tổn được nguyên khí của các ngươi. Mười tòa chiến bảo kim loại mà thôi, ta cam đoan bọn nó sẽ không được dùng ở tiền tuyến Xích Phản sơn, ta chuẩn bị dùng bọn nó đi kiến thiết lãnh địa bản thân ta.”

Đế Lạc Lãng kinh ngạc nhìn Cơ Hạo: “Thật sự?”

Cơ Hạo rất nghiêm túc nhìn Đế Lạc Lãng: “Đương nhiên!”

Đế Lạc Lãng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói: “Nếu chúng nó không xuất hiện ở Xích Phản sơn, như vậy liền càng dễ thao tác. Nhưng mười bộ quá nhiều, không đến một ngàn đại chiến sĩ Già tộc, sinh mệnh bọn hắn, chúng ta nhiều nhất trả giá hai bộ chiến bảo kim loại. Đây là điểm mấu chốt của chúng ta, chúng ta sẽ không vì bọn hắn dùng thêm cho dù một ngọc tệ!”

Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng vô cùng kiên định, rốt cuộc hiểu gã này là vương bát ăn quả cân quyết tâm rồi.

Trầm mặc một lúc, Cơ Hạo thở dài một hơi: “Như vậy, mười tòa chiến bảo kim loại, chúng ta tặng Đế Sa, Đế Nhất một phần quân công cực lớn, thế nào?”

Đầu Hoa Tư Liệt ‘Huỵch!’ một cái va vào trên bàn dài trước mặt, ngoài lều đám người Tự Văn Mệnh, Ngũ Long Nghiêu cũng là mắt chợt trừng tròn xoe. Tặng quân công? Quân công tặng như thế nào? Huyết Nguyệt nhất mạch đang giao chiến với nhân tộc, quân công của bọn hắn, chính là phải dựa theo giết bao nhiêu chiến sĩ nhân tộc, tàn sát bao nhiêu con dân nhân tộc để tính toán đó!

Đế Lạc Lãng cũng thật cẩn thận nhìn Cơ Hạo: “Quân công? Ngươi tặng chúng ta quân công? Cái này, chỉ sợ không có khả năng nhỉ?”

Cơ Hạo mỉm cười nhìn Đế Lạc Lãng, ôn hòa nói: “Vì sao không có khả năng chứ? Tất cả đều có khả năng, đến, để chúng ta cẩn thận cùng mưu, ngươi xem xem, kế hoạch này của ta thế nào.”

Cơ Hạo từ trước mặt Hoa Tư Liệt, rút ra một phần bản đồ địa hình Xích Phản sơn dùng da thú chế thành.

Ngón tay ở trên bản đồ địa hình múa máy, Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng, mang theo nụ cười quỷ dị mê hoặc nhẹ nhàng cười nói: “Lấy cái ví dụ, Đế thị nhất tộc có gia tộc đối địch, các ngươi và bọn hắn quan hệ rất không tốt. Ví dụ như nói… Kiền thị nhất tộc!”

Ánh mắt Đế Lạc Lãng chợt lóe: “Kiền thị nhất tộc… Ngươi từ trong miệng bọn họ, đã biết rất nhiều thứ đó!”

Cơ Hạo mỉm cười nói: “Tốt, ví dụ như nói, quân đoàn của Kiền thị nhất tộc ở tiền tuyến, bởi vì tình báo sai lầm, bị đại quân nhân tộc bao vây.”