Vu Thần Kỷ

Chương 255: Dân chạy nạn




‘Vù vù vù’!

Tiếng huýt sáo bén nhọn giống như chim ưng hót dài, xé rách núi rừng yên tĩnh.

Nấp ở trong núi rừng phía sau, Phong Hành bắn ra ba mũi tên lệnh, chuẩn xác mũi chân một lão nhân sát bờ sông bên kia, cắm thật sâu vào trong bùn đất xốp. Trên tên lệnh xương thú đặc chế mấy phù văn tấp nập sáng lên, từng đợt khói đen bốc lên, trong khói đen xuất hiện vài cái xương đầu lâu dữ tợn đang cười quái dị ‘Khặc khặc’.

Một luồng vu lực dao động tà ác từ trên mũi tên khuếch tán ra, nhanh chóng bao phủ núi rừng phạm vi cả dặm.

Trên mũi tên Phong Hành bắn ra khắc nổi phù văn ‘Khủng Bố Thuật’ chỉ Vu điện có, một khi kích phát, có thể nhanh chóng phóng ra khí tức khiến sinh linh cảm thấy cực độ khủng bố, Tiểu Vu tầm thường bị Khủng Bố Thuật trúng mục tiêu, thường thường bị dọa đến thét chói tai khàn giọng, cả người như nhũn ra, rốt cuộc không nhấc lên nổi nửa điểm khí lực.

Đám người bờ sông bên kia chợt đại loạn, đám đông phụ nữ, trẻ con thất kinh chạy khắp nơi.

Nhưng uy lực Khủng Bố Thuật quá lớn, bọn họ sợ tới mức chân cũng mềm nhũn ra, rống to chạy trốn hồi lâu, cũng không có thể chạy ra ngoài mười trượng.

“Các ngươi là người nào, tới nơi này làm gì?” Cơ Hạo rút hắc thạch trường đao, ngón tay lau qua trên lưỡi đao, lưỡi đao tối tăm rậm rạp mang theo một mảng hồng quang quỷ dị đột nhiên phun ra liệt hỏa, ánh lửa hừng hực phun ra tầm mấy trượng, trên mặt sông mở ra một vết rách thật sâu.

Trong hơi nước bốc lên, một nam tử cường tráng thân hình cao lớn, thân khoác da thú mang theo vết máu toàn thân, mang theo một thanh tinh cương đại phủ sải bước đi tới, một cước đem ba mũi tên Phong Hành bắn ra đạp thành phấn.

“Chúng ta là chiến sĩ Kim Lang bộ, bọn họ là tộc nhân Thanh Lang bộ.” Tráng hán trên làn da đầy vết máu loang lổ, ngay cả lỗ ở mặt mũi cũng có vài phần mơ hồ cách sông lớn tiếng quát: “Thôn chúng ta bị hủy, chỉ có chúng ta chạy trốn. Vì sao phải dọa nữ nhân cùng đứa nhỏ của chúng ta?”

Cơ Hạo vung tay, một cây cốt trượng màu đen dài ba thước cắm ở trong bùn đất bên người, một đạo hắc khí xông lên cao bảy tám trượng, sau đó nhanh chóng hóa thành một đồ đằng chiến kỳ phạm vi mấy trượng đón gió lắc lư. Trên mặt cờ khí đen ngưng tụ thành, có thể thấy được hư ảnh một tráng hán loã lồ nửa người trên, ngạo nghễ mà đứng.

Các bộ lạc nhân tộc đều có đồ đằng huy chương độc đáo, chỉ có bóng người ngạo nghễ sừng sững ở giữa thiên địa, đây là đồ đằng liên minh bộ lạc nhân tộc xài chung.

“Chúng ta đến từ Bồ Phản, là chiến sĩ dưới trướng nhân vương. Chúng ta phụng mệnh đi tuần núi rừng, săn giết tất cả dị tộc.” Cơ Hạo dùng đồ đằng chiến kỳ biểu lộ thân phận của mình: “Các ngươi đến từ sườn bắc Xích Phản sơn? Như thế nào chứng minh thân phận của các ngươi?”

Những lão nhân, nữ nhân cùng đứa nhỏ kia đều khàn cả giọng khóc kêu. Tráng hán cầm đại phủ tức giận rống lớn: “Như thế nào chứng minh thân phận của chúng ta? Chúng ta bị ác quỷ dị tộc một đường đuổi giết đến nơi đây, cái này có thể chứng minh không?”

Mạnh mẽ xé rách da thú khoác ở trên người, đại hán lộ ra nửa thân trên cơ bắp gồ lên giống như núi nhỏ của mình. Trên thân thể cường tráng rậm rạp đầy vết thương, có vết thương do đao, có vết thương do kiếm, cũng có dấu vết móng vuốt xé rách. Toàn bộ vết thương đều đang thối rữa, càng có một số vết thương trên đó còn có sương khói màu đen, màu xanh lục nhàn nhạt bay ra, hiển nhiên là đã trúng kịch độc.

Một vết thương trên ngực phải đại hán càng thêm dữ tợn, nửa đoạn thân thể một con rết đen to cỡ cánh tay trẻ con đã chui vào thân thể hắn. Thân thể con rết bị cắt đứt còn đang run rẩy không ngừng mấp máy, mấy chục móng vuốt rết sắc bén xé cơ thịt ngực hắn cũng lộn xộn, có thể nghĩ nội tạng trong cơ thể hắn đã bị thương thành bộ dáng gì.

“Độc cổ thật lợi hại!” Vũ Mục ở sau người lẩm bẩm: “Không phải huyết mạch con rết thuần túy, hình như là vài loại rắn độc cùng Kim Đầu Đại Ngô Công bồi dưỡng ra độc cổ hỗn huyết. Lợi hại, bọn độc sư dị tộc kia thật sự lợi hại!”

Cơ Hạo nhìn thoáng qua vết thương trên người đại hán, trầm mặc một phen, chậm rãi lui ra phía sau vài bước: “Nhìn thấy sơn cốc phía sau chúng ta sao? Theo sơn cốc này đi về phía trước tám trăm dặm, có một cửa ải của nhân tộc chúng ta. Ở nơi đó, có vu dược, có lương thực, cũng có người an bài các ngươi đi nơi nào.”

Hít sâu một hơi, Cơ Hạo nghiêm túc nói cho: “Chỉ có thể đi sơn cốc ta chỉ định này, nếu các ngươi đi loạn khắp nơi, bị đội ngũ khác đụng phải, sẽ bị coi là gian tế đánh giết. Đừng trêu vào phiền toái cho bản thân, đặc biệt các ngươi dẫn theo nhiều đứa nhỏ cùng nữ nhân như vậy.”

Đại hán cầm đại phủ thở hổn hển một hơi, trên khuôn mặt tràn đầy máu bầm lộ ra mỉm cười: “Tám trăm dặm? Không tính là xa… Ta phải tìm vu y tốt, giúp ta đem con rết chết tiệt này lấy ra.”

Mấy trăm người già yếu nâng lẫn nhau, ở dưới mấy chục chiến sĩ chiếu cố, chậm rãi vượt qua con sông không tính là rộng, cũng không tính là chảy xiết này.

Lúc qua sông, mấy lão nhân, phụ nhân trượt chân, may mắn đại hán vừa rồi đáp lời với Cơ Hạo cùng vài chiến sĩ khác phản ứng nhanh, một tay đem bọn họ từ trong nước sông vớt lên.

Một đường ướt át bẩn thỉu, mấy trăm người vượt sông, một đám trẻ con ngửi thấy mùi gà rừng Vũ Mục nướng, đều khóc thút thít kêu la đói bụng.

Cơ Hạo nheo mắt, tập trung tinh thần đánh giá đám dân chạy nạn từ sườn bắc chạy nạn đến, đại hán cầm đại phủ và vài lão nhân thấp giọng thảo luận cái gì, trong mắt mấy lão nhân lộ vẻ chờ đợi, mà vẻ mặt đại hán thì cực kỳ khó xử.

Cơ Hạo nhìn thấy trên thân đám dân chạy nạn đó, ít nhiều đều có vết theo thương, nhất là đám trẻ con, có mấy đứa nhỏ sau lưng trúng một đao thật ác, thiếu chút nữa đem thân thể nho nhỏ của bọn nó chém thành hai phiến. Tuy được vu y khẩn cấp trị liệu, những đứa bé đó từ trên tuyến tử vong giãy giụa chạy trở về, nhưng huyết khí mất quá nhiều, bụng bọn nhỏ đều đói lả.

Ngửi thấy hương vị thịt nướng Vũ Mục làm, những đứa nhỏ không hiểu chuyện đó khóc lóc càng dữ hơn.

“Vị… Huynh đệ này.” Đại hán vừa rồi ở trong ánh mắt chờ đợi của mấy lão nhân, chân tay luống cuống đi tới, lắp bắp hướng Cơ Hạo hành một lễ: “À, chúng ta một đường bị đuổi giết, căn bản không rảnh săn bắn… Chúng ta, có thể hay không…”

Khẽ cắn môi, đại hán từ trong đai lưng lấy ra một khối vu tinh to bằng nắm tay đưa tới: “Ta dùng vu tinh, đổi đồ ăn cùng các ngươi.”

Một khối vu tinh phẩm cấp không cao lắm, hơn nữa là thủy thuộc tính. Trong vu tinh màu lam nhạt, có một tầng vật dạng sợi màu trắng, hiển nhiên tạp chất trong vu tinh cũng không ít. Chỉnh thể mà nói, đây là một khối trung phẩm vu tinh, ở Bồ Phản, đại khái có thể giá trị mười mấy ngọc tệ, đủ một hộ gia đình qua thoải mái nhiều năm.

Cơ Hạo không chút khách khí tiếp nhận vu tinh, đặt ở trong tay cân nhắc một phen, ánh mắt thâm trầm nhìn đại hán, thản nhiên nói: “Dễ nói chuyện mà, bọn dị tộc đó tạo nghiệt, cùng là nhân tộc, chúng ta nên giúp đỡ nhiều hơn mới phải… Vũ Mục, cho bọn họ chút đồ ăn. Các ngươi một cái Kim Lang bộ, một cái Thanh Lang bộ?”

Đại hán nuốt nước bọt, theo bản năng hướng phía lửa trại nhìn tới: “Đúng vậy, chúng ta là chiến sĩ Kim Lang bộ, ta là Lang Phi. Thôn chúng ta bị công phá, chúng ta chỉ có mấy người trốn thoát. Bọn họ là tộc nhân Thanh Lang bộ, là bộ tộc huynh đệ với Kim Lang bộ chúng ta. Chúng ta đụng tới bọn họ bị dị tộc đuổi giết, cho nên liên thủ chạy trốn tới nơi này.”

Cơ Hạo nheo mắt, đảo qua các tộc nhân Thanh Lang bộ, sau đó hướng mấy chiến sĩ trong đó chỉ chỉ.

“Bọn họ, cũng là chiến sĩ Thanh Lang bộ?”

Mấy chiến sĩ đó ùn ùn đứng dậy, từ rất xa hướng Cơ Hạo hạ thấp người hành lễ.