Vu Thần Kỷ

Chương 252: Xích phản




“Phế vật chính là phế vật, muốn trả thù, vẫn cần tự mình đến.”

Đế Sát sắc mặt u ám cưỡi ở trên một con Huyết Yên Mộng Yểm Thú, roi da nhỏ trong tay vụt túi bụi cành cây bên người. Mộng Yểm Thú bộ dạng dữ tợn đáng ghê tởm, đầu mọc sừng dê núi, miệng đầy răng nhọn rít gào bén nhọn, dưới da lông thật dày bị sương khói màu máu vờn quanh, vô số lân giáp nhỏ dày kịch liệt chấn động, không ngừng phát ra tiếng leng keng nặng nề.

Ở phía sau Đế Sát, ba ngàn tinh anh Ngu tộc, năm vạn chiến sĩ Già tộc quản hạt đám đông phó binh và nô lệ, chậm rãi tiến lên ở trong núi rừng.

Vốn quân đoàn lệ thuộc trực tiếp Đế Sát chỉ có một ngàn Ngu tộc tinh nhuệ, ba vạn chiến sĩ Già tộc, nhưng vì lần này chinh phạt, Đế Thích Diêm La chấp chính đại đế mới đăng cơ ra lệnh một tiếng, toàn bộ đại gia tộc dưới trướng Huyết Nguyệt nhất mạch đều phái ra con em tinh nhuệ của mình gia nhập quân đội.

Quân lực chợt bành trướng mấy lần, lòng tin của Đế Sát cũng trở nên cường đại trước nay chưa từng có.

“Tiểu tử, ngươi giết đệ đệ của ta, khiến gia tộc ta mất mặt. Ta có dự cảm, ngươi ở ngay nơi đây, ta chờ tự tay chặt đầu của ngươi.” Trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm Đế Sát một mảng u quang thâm thúy lóe lên, không khí xung quanh cũng trở nên dinh dính mà đục ngầu, mười mấy tướng lĩnh Ngu tộc đứng phía sau hắn vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng bóng người hắn.

Mấy chục chiến sĩ nô lệ làn da màu rám nắng, màu xanh lục của mực, trên làn da có mảng lớn khối màu loang lổ, bộ dạng giống như khỉ ngựa to xác rụng lông giống nhau kêu ‘chi chi’ trèo núi mà đến. Bọn hắn nhanh chóng chạy xuống một triền núi dốc xuống phía trước, mang theo cả mảng khói bụi hướng bên này chạy vội tới.

Những nô lệ chiến sĩ này thực lực không mạnh, đại khái chỉ thực lực tương đương với Vu Nhân cảnh bình thường tầng thứ ba, thứ tư, giờ phút này toàn thân bọn họ vết máu loang lổ, trên đai lưng mấy nô lệ thủ lĩnh dẫn đầu còn treo mấy cái đầu trẻ con.

“Sinh vật ti tiện.” Đế Sát cùng mấy tướng lĩnh đồng thời quát to lên.

Những nô lệ này địa vị thấp hèn, thủ đoạn ti tiện, thích nhất bắt nạt, giết hại kẻ nhỏ yếu. Xem bộ dáng bọn hắn, không biết là thôn nhỏ nào bị bọn hắn gặp được, dẫn lên hứng thú của bọn hắn, liền tùy tay giết mấy đứa bé.

“Kẻ địch, kẻ địch!” Nô lệ chiến sĩ đầu mục xông lên trước nhất khàn giọng thét chói tai: “Hắn giết rất nhiều người của chúng ta!”

Đế Sát ngẩng đầu hướng ngọn núi nhỏ phía trước nhìn tới. Những nô lệ binh sĩ này được phái đi làm thám báo, một đội tiêu chuẩn khoảng trăm người, nhưng hiện tại chạy về chỉ có ba mươi mấy người, rất hiển nhiên có hơn phân nửa nhân thủ đều đã bị xử lý.

Tiếng giáp trụ va chạm vang lên ‘leng keng’, mười mấy chiến sĩ Già tộc rời khỏi đội ngũ hành quân, sải bước hướng phương hướng nô lệ binh sĩ chỉ nghênh đón.

Mấy thân hình cao lớn khôi ngô xuất hiện ở trên đỉnh núi xa xa, bọn họ đứng ở đỉnh núi nhỏ, hướng về bên này nhìn quét một phen, đều vỗ ngực, phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ. Sau đó bọn họ xoay người bỏ đi, không ngốc nghếch lao xuống liều mạng với các chiến sĩ Già tộc này.

Đế Sát khinh miệt lắc lắc đầu, tùy tay chỉ hướng phương hướng mấy chiến sĩ đó biến mất: “Đi một đội người, diệt thôn bọn hắn. Chú ý phân biệt một phen, những mặt hàng tốt đáng giá thì không thể giết.”

Dù sao làm buôn nô lệ mấy trăm năm, khi Đế Sát hạ lệnh, vẫn bảo trì bản năng buôn nô lệ. Mấy tướng lĩnh Ngu tộc phía sau hắn, cũng là tâm phúc thân tín theo hắn nhiều năm, nghe vậy yên lặng gật đầu, nhanh chóng đem mệnh lệnh ban phát xuống.

Năm tên tinh anh Ngu tộc, năm mươi chiến sĩ Già tộc, phối với ba trăm phó binh cường đại cùng hơn một ngàn gã nô lệ đánh trống reo hò, đội ngũ nho nhỏ này rời khỏi đại đội, nhanh chóng hướng phương hướng kẻ địch biến mất đuổi theo.

Từ trên cao quan sát xuống, đại quân đoàn cùng loại Huyết Nguyệt nhất mạch Đế Sát quản hạt, còn có ước chừng trên trăm cái. Bọn chúng như một con ác long nhiều đầu, xếp ra đội ngũ rộng mấy ngàn dặm, một đường đem toàn bộ thôn xóm gặp được giết sạch, nhà cửa thiêu hủy toàn bộ, vật tư cướp hết, một đường uốn lượn hướng phía nam áp sát.

Ở phía trước bọn hắn, một dãy núi to lớn từ đông tới tây kéo dài trăm vạn dặm âm u sừng sững ở trên đại địa. Dãy núi này trừ đỉnh mỗi ngọn núi lớn sinh trưởng một ít cây cổ thụ, đỉnh núi trở xuống không có một ngọn cỏ.

Vách núi trống trải, vách đá trơn, giữa ngọn núi và ngọn núi không có đất đai, tất cả đều là từng phiến đá cực lớn. Một số phiến đá lớn nhất dài rộng mấy chục dặm, bị đỉnh núi bốn phía bao vây, vừa vặn là chiến trường trời sinh.

Làm người ta tim đập nhanh là, vô luận là vách núi hay là phiến đá trong lòng đất, hay là cát đá trong lòng chảo, toàn bộ đá trong một dãy núi này đều đỏ sẫm như máu, dưới ánh mặt trời phản xạ huyết quang khiến thần hồn người ta dao động.

Trong tầm mắt đều là màu đỏ, cho nên ngọn núi này được xưng là ‘Xích Phản sơn’.

Ở thời kì mấy vị nhân vương chủ chính trước khi Đế Thuấn trở thành lãnh tụ liên minh bộ lạc nhân tộc, Xích Phản sơn đã là tuyến phân cách thiên nhiên của Ngu triều cùng nhân tộc. Vài lần đại quân Ngu triều từ phía bắc tấn công tới, nhân tộc đều là dựa vào Xích Phản sơn làm phòng tuyến, đem đại quân dị tộc đáng sợ gắt gao cản lại ở phía bắc.

Năm dài tháng rộng, máu tươi quá nhiều chiến sĩ dung nhập trong núi đá Xích Phản sơn, đến nỗi đá núi một dãy núi này càng thêm đỏ tươi.

Sau khi từ Bồ Phản xuất phát, thuộc về Vu điện bao gồm Cơ Hạo ở trong bị điều lên một con Sơn Nhạc Phách Quy khổng lồ, loại cự thú này trời sinh đã vô cùng phù hợp với đại địa chi lực tốc độ tiến lên so với đại quân nhanh hơn mấy chục lần, sau khi đi nhanh mười ngày, bọn họ đến sườn nam Xích Phản sơn.

Phi cầm bay lên không trung, chiến thú chạy như điên, sườn nam Xích Phản sơn trải ra doanh trại kéo dài vạn dặm. Chiến sĩ đến từ trên vạn bộ tộc hội tụ ở đây, hợp thành liên quân quy mô khổng lồ, chuẩn bị quyết nhất tử chiến với ác quỷ dị tộc ở Xích Phản sơn.

Đứng ở trên mai Sơn Nhạc Phách Quy hướng hai sườn đông tây xa xa, trong bóng đêm mông lung, đèn đuốc rậm rạp kéo dài ra, từng đống lớn lửa trại hừng hực thiêu đốt, mùi thơm của thịt nướng lan tỏa vạn dặm, khiến người ta ngửi mà thèm muốn say.

Từng đám đông chiến sĩ há mồm xé thịt nướng, uống sảng khoái rượu ngon, tiếng xôn xao ồn ào hóa thành dòng chảy sôi trào, chấn động khiến tai người ta đau nhức.

Ngẫu nhiên chiến thú dã tính chưa tiêu bùng lên đánh nhau, nhất thời sẽ là một phen người ngã ngựa đổ, dã thú rít gào, chiến thú bắt đầu đánh nhau, chủ nhân bọn chúng mượn dùng sức rượu ẩu đả lẫn nhau, thường thường nhanh chóng mở rộng thành mấy trăm người tập hợp ở bên trong vật lộn.

Trên mai, trưởng lão bọn Ngũ Long Nghiêu đã liên tục trợn mắt. Khoa Phụ Diễm vung đại chuỳ, thấp giọng mắng: “Một mảng doanh trại này là ai phụ trách? Lộn xộn, vậy còn đánh trận như thế nào?”

Sơn Nhạc Phách Quy chưa dừng lại, xuyên qua doanh trại rộng chừng trăm dặm, mang theo Cơ Hạo đám người Vu điện lập tức tiến vào Xích Phản sơn.

Ở trong Xích Phản sơn gập ghềnh, dốc đứng đi vài ngày, đi ngang qua rất nhiều chỗ hùng quan, trạm gác đề phòng nghiêm ngặt, phía trước trên một mảng đá phiến màu máu cực lớn, mấy ngàn đồ đằng chiến kỳ lơ lửng trên không, đã đến tổng doanh địa của liên quân nhân tộc ở Xích Phản sơn.

Tiếng kèn cao vút vang lên, mấy chục con chiến thú nhanh chóng từ trong doanh địa đi ra đón.