Doanh Vân Bằng ngã xuống.
Tinh huyết tổn hao, linh hồn tán loạn, lại là linh hồn, cơ thể đồng loạt bị thương nặng. Đường đường đỉnh phong Vu Vương, lại như tiểu nữ tử gầy yếu nằm bệt giường không dậy nổi, các loại vu dược rót hết mấy vại to, cũng chưa thể khiến hắn khôi phục tinh thần.
Mùi vu dược gay mũi phiêu đãng ở trên không sân nhà, Doanh Vân Bằng sắc mặt trắng bệch cuộn mình ở trên một tấm da gấu dày nặng, trong hốc mắt lõm xuống thật sâu, hai điểm quỷ hỏa hơi lóe lên. Mấy thị nữ khuôn mặt có đường nét thật cẩn thận đứng ở một bên, mí mắt cũng không dám lộn xộn một cái.
Một lão vu y ngồi ở bên người Doanh Vân Bằng, trong con ngươi phun ra các tia kỳ quang nhìn quét trên dưới hắn một phen, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Vân Bằng trưởng lão là ưu thương quá độ, cho nên…”
Doanh Vân Bằng phất phất tay, khô cằn, lạnh như băng quát: “Cút!”
Lão vu y rụt cổ, vội vàng lặng yên không một tiếng động đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng ngủ của Doanh Vân Bằng.
Doanh Vân Bằng cuộn mình ở dưới tấm da gấu ngơ ngẩn cả người, sau đó lặng lẽ, chậm rãi thở dài một hơi: “Vân Nhi thì thôi, chết một đứa con, sinh thêm trăm tám mươi đứa cũng không phải nan đề. Nhưng Anh Nhi… Ta nên hướng đại huynh ăn nói như thế nào?”
Doanh Anh là con của đại ca Doanh Vân Bằng, đưa tới Bồ Phản lịch luyện. Bởi vì Thập Nhật quốc thế lực cường thịnh, Doanh Anh dưỡng thành một số thói quen không tốt cho lắm. Cho nên lúc Đại Phong Linh và Doanh Vân ngoài ý muốn bỏ mình, Thập Nhật thị ồn ào hỗn loạn, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả ở Tàn Hồng quật phong hoa tuyết nguyệt, làm hoạt động ban ngày tuyên – dâm.
Kết quả vận khí không tốt, lại đụng phải một thiếu nữ trong cơ thể có một tia huyết mạch tà mị, hơi không cẩn thận kích phát huyết mạch đối phương, kết quả tinh huyết bản thân tiết ra hết, chỉ co giật vài cái, liền ngay cả hồn cũng bị người ta hút sạch sẽ, trong chớp mắt đã hồn phi phách tán.
Loại kiểu chết này, thật sự không thể ra đường gặp ai!
Một nam tử hán nên chết ở trên chiến trường, chết ở trong hành trình khai thác lãnh địa mới cho tộc nhân, cho dù già nua, hao hết tuổi thọ chết ở trên giường, đó cũng là một loại khuất nhục, thì không cần nói… không cần nói thế mà lại chết ở trên bụng nữ nhân!
Sau khi nghe được Doanh Anh chết kiểu này, Doanh Vân Bằng đường đường đỉnh phong Vu Vương, thế mà trước mặt mấy vạn người rảnh rỗi xem náo nhiệt, tức giận đến ộc từng ngụm từng ngụm máu, cắm đầu ngã xuống đất ngất đi. Đám người Thập Nhật quốc sợ tới mức hồn vía lên mây vội vã đem hắn nâng về Thập Nhật thị, thật không dễ gì mới trút vô số vu dược làm hắn tỉnh lại.
“Thế này bảo ta nên ăn nói với đại huynh như thế nào?” Doanh Vân Bằng hai tay che mặt liên tục lắc đầu, đời này lần đầu tiên, hắn có một loại cảm giác mọi việc đều không ở trong bàn tay, tất cả con người và sự việc đều đang đối nghịch hắn.
Đại Phong Linh đã chết, kiểu chết cổ quái một chút, miễn cưỡng có thể tiếp nhận, đây là ngoài ý muốn.
Doanh Vân chết, thế này thật sự là rất thái quá, nhưng khẽ cắn môi, coi như số hắn không tốt.
Nhưng Doanh Anh chết kiểu này, thật sự làm Doanh Vân Bằng không thể tiếp nhận. Đoạt Nguyên Nữ Mị đó, loại huyết mạch tà mị đó, huyết mạch trong ức vạn người không có một. Sao lại để cho Doanh Anh đụng phải?
Đang thở vắn than dài, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồ lên. Doanh Vân Bằng hổn hển rít gào: “Làm cái gì vậy? Muốn chết sao?”
Một lát sau, nột thị nữ run rẩy đi đến, vừa mới vào cửa đã quỳ gối xuống đất: “Trưởng lão, vu y vừa mới xem bệnh cho ngài, mới ra khỏi cửa đã bị một con Độc Giác Cuồng Ngưu phát cuồng húc một cái, cái sừng duy nhất của con gia súc đó húc nát hai nơi vu huyệt của hắn, hiện tại mọi người đang vội vàng cứu mạng.”
Doanh Vân Bằng ngẩn ngơ, khuôn mặt già nua thảm đạm trở nên càng thêm đen sì khó coi.
Độc Giác Cuồng Ngưu, đây là thú chuyên chở Thập Nhật thị thường dùng nhất, khỏe mạnh vô cùng, có thể vận chuyển lượng lớn hàng hóa, hơn nữa một khi có chiến sự bùng nổ, Độc Giác Cuồng Ngưu dũng mãnh gan dạ tuyệt luân còn có thể đảm đương chiến thú trên chiến trường. Trong nhà Doanh Vân Bằng, mấy con Độc Giác Cuồng Ngưu thủ lĩnh đều là hung thú cấp Đại Vu, một lão vu tế lớn tuổi suy yếu, không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu bị Độc Giác Cuồng Ngưu phát cuồng húc một phát, có thể nghĩ mùi vị không dễ chịu đó.
“Sao, sự tình cũng tụ tập lại cùng nhau tới rồi? Chẳng lẽ Doanh Vân Bằng ta, gần đây lại xui xẻo như vậy sao?”
‘Xui xẻo’?
Doanh Vân Bằng đột nhiên giật mình, mắt hắn chợt sáng ngời, hung hăng vỗ một cái vào trên giường lớn do tảng đá chế thành, trong tiếng nổ ầm ầm, giường lớn sụp xuống thành phấn, Doanh Vân Bằng thẹn quá hóa giận lớn tiếng tức giận mắng lên: “Chúc Long Quỹ, ngươi lão vô liêm sỉ đã nhận chỗ tốt còn chơi người ta!”
Doanh Vân Bằng đột nhiên nhớ ra, trước đó vài ngày Đại Phong Linh mang theo cả người kịch độc chạy về, Doanh Vân, Doanh Anh cùng mấy thiếu niên khác trong tộc đều ở một bên hỗ trợ cứu trị, toàn bộ mọi người đều có tiếp xúc với Đại Phong Linh.
Mà Chúc Long Quỹ lão quái vật này, Doanh Vân Bằng thiếu nhân tình cực lớn, trả cái giá thật lớn, mới mời được hắn đến hỗ trợ kiểm tra hai vãn bối khó hiểu bị nguyền rủa giết chết kia. Kết quả Đại Phong Linh vừa xuất hiện, Chúc Long Quỹ bỏ chạy vô tung vô ảnh, ngay cả rắm cũng chưa đánh một cái bỏ trốn mất dạng!
Nhưng quỷ dị chính là, ngay cả Doanh Vân Bằng sau đó cũng xem nhẹ vấn đề này, hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng!
Mà Đại Phong Linh, tựa như cũng chưa kể rõ hắn rốt cuộc đã gặp phải cái gì, chỉ hồ đồ như vậy nói một câu nhiệm vụ của bọn hắn thất bại, hành động phục giết đám người Cơ Hạo triệt để thất bại, trừ chính hắn, người khác đều ngã xuống ở trong tay Cơ Hạo.
Doanh Vân Bằng còn đang tính toán vấn đề trả thù đám người Cơ Hạo như thế nào, kết quả hai ngày nay bận rộn an bài đội tàu vận chuyển toàn bộ lợi nhuận năm nay, cho nên liền đem chuyện này tạm thời đặt xuống.
Kết quả, kết quả chính là Đại Phong Linh, Doanh Vân, Doanh Anh ba người đồng thời ngoài ý muốn bỏ mình!
“Không, không chỉ ba người bọn Vân Nhi… Ngày đó còn có mấy người đụng phải Đại Phong Linh, bọn họ đều ở trong đội tàu đó. Kết quả đội tàu gặp phải hư không cự thú, toàn bộ đội tàu chỉ có một Vu Vương chạy thoát trở về!”
Doanh Vân Bằng hít ngược một ngụm khí lạnh, chợt lập tức đứng dậy.
“Chính là ta, mấy ngày qua cũng xem nhẹ chuyện này. Nguyền rủa, vu chú… Là vu chú nào, có thể khiến ta Vu Vương này cũng quên Đại Phong Linh bị người ta làm bị thương nặng, chuyện các tộc nhân đi chung với hắn cũng bị đánh chết?”
“Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ… Ta cũng đã trúng chiêu, như vậy bọn Vân Nhi!”
Sau lưng Doanh Vân Bằng toát mồ hôi lạnh một trận, hắn lẩm bẩm: “Trừ phi ta tu vi cường đại, có lẽ ta đã giống với bọn Vân Nhi, ù ù cạc cạc bởi vì việc ngoài ý muốn nào đó đột ngột ngã xuống!”
“Tốt, tốt, tốt, hay cho một tên Chúc Long Quỹ ngươi, ngươi lão quỷ này hại ta!”
“Còn có tiểu quỷ đó của ngươi, Thái Ti? Thiếu Ti? Còn có ai? Các ngươi bọn tiểu quỷ này, hắc hắc! Đã biết sự tình có liên quan với các ngươi, ta nào có thể tha cho các ngươi sống sót?”
Một thanh âm thật cẩn thận mang theo âm rung từ ngoài phòng truyền đến:
“Trưởng lão, Liệt Sơn thị Húc đế tử cầu kiến!”
Doanh Vân Bằng ngẩn ngơ, nhíu nhíu đầu lông mày, sau đó hắn khẽ nhíu mày, đột nhiên cười lên: “Ồ? Húc đế tử? Liệt Sơn thị? Mậu Sơn bộ? Mấy thằng nhãi con kia, tựa như chính là đi Mậu Sơn bộ làm việc?”
“Mời, mau mau mời Húc đế tử tiến vào! Không, ta tự mình đi nghênh đón Húc đế tử!”