Mũi tên vô thanh vô tức đột ngột đột kích, chỉ có Phong Hành trước thời gian một chớp mắt phát hiện địch tập.
Phong Hành chỉ kịp tung người nhảy lên, mang theo mấy chục tàn ảnh chạy ra xa xa, thậm chí không kịp nói ra một câu cảnh cáo hoàn chỉnh, chỉ phát ra một tiếng thét dài dồn dập.
Nhưng một tiếng hét dài mang theo vạn phần lo lắng này đã đủ kinh động Vũ Mục và Thiếu Ti.
Thịt nướng cùng dao găm trong tay Vũ Mục chợt biến mất. Hắn hít sâu một hơi, thân thể nháy mắt bành trướng thành quả cầu, sau đó hướng vào phía trong co rụt lại, Vũ Mục vốn mập mạp khi đứng lên, cho người ta cảm giác đã không phải mập mạp, mà là ‘Hùng tráng’.
Bàn tay dày rộng bị một tầng u quang xanh lét bao phủ, Vũ Mục nhắm mắt, hai tay giống như nắm một ngọn núi nhỏ, nặng trịch, chậm rãi vỗ đánh chung quanh. Động tác hắn chậm rãi như vậy, ba mươi mấy mũi bắn về phía hắn còn chưa tới gần thân thể hắn, đã bị bàn tay to của hắn đập bay.
Bàn tay Vũ Mục hùng hồn hữu lực, hoặc là nói khí lực mập mạp bình thường cũng không nhỏ đến đâu. Mũi tên bị bàn tay hắn đập trúng tất cả đều bị cự lực chấn thành phấn, đầu mũi tên đúc từ kim loại cũng bị độc khí màu xanh lục xâm nhiễm, nhanh chóng ăn mòn thành cặn.
Mà Thiếu Ti sau khi bị kinh động, nàng chỉ là trầm thấp niệm tụng một tiếng chú ngữ, ngón tay khẽ vung, đỉnh đầu chính nàng, còn có Thái Ti, Vũ Mục, Phong Hành đột nhiên có một mảng phù văn màu trắng chợt lóe rồi biến mất.
Thái Ti ngất bất tỉnh không đề cập tới, Vũ Mục và Phong Hành chỉ cảm thấy trên thân mình đã xảy ra một số biến hóa vi diệu nào đó, nhưng bọn họ nhanh chóng vận chuyển vu lực lưu chuyển toàn thân, lại không thể phát hiện bất cứ điều gì không thích hợp.
Trong lúc cấp bách, hai người kinh ngạc hướng Thiếu Ti nhìn một cái, sau đó Vũ Mục đột nhiên buông cổ họng rống to lên: “Địch tập! Toàn bộ tộc nhân Mậu Sơn bộ canh phòng nghiêm ngặt tử thủ… Dựa theo quy củ bộ tộc các ngươi, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ!”
Thiết Nham trưởng lão của Mậu Sơn bộ phụ trách lần khai thác này đứng dậy, giọng ù ù lớn tiếng hạ lệnh, toàn bộ tộc nhân Mậu Sơn bộ nhất thời hành động. Mặc dù có không ít tộc nhân phát ra tiếng la khóc kinh hoảng, nhưng rất nhanh kèm theo bạt tai giòn giã, những tiếng la khóc đó đều biến mất hết.
Một bộ phận lão nhân ở bên ngoài cùng, ở giữa là thanh niên trai tráng, trung tâm là phụ nữ cùng trẻ con, Mậu Sơn bộ bày ra một cái trận hình phòng ngự tiêu chuẩn nhất hy sinh già yếu, bảo toàn sinh lực.
Mậu Sơn bộ trông vào rèn đúc, lần này khai thác lãnh thổ mới, bọn họ mang theo bên người lượng lớn khí giới. Thoạt nhìn, trong trận thế phòng ngự hình tròn qua loa hình thành, ít nhất có ba ngàn cây nỏ mạnh được đưa ra. Trừ nỏ mạnh, nam tử thanh tráng khác của Mậu Sơn bộ, cũng là mỗi người một bộ trọng giáp toàn kim loại, khiên kim loại phòng ngự dày nặng ước chừng cao hơn một người, ở mép ngoài trận thế phòng ngự bày thành một bức tường thành kim loại nho nhỏ.
Không đề cập tới các chiến sĩ Mậu Sơn bộ dùng sức chiến đấu bao nhiêu —— một đám thợ rèn chuyên nghiệp, ngươi cũng không thể trông cậy vào bọn họ sở trường chém giết như chiến sĩ Nam Hoang. Nhưng chỉ cần xem các chiến sĩ Mậu Sơn bộ bày ra những quân giới này, đã đủ để dọa lui một đám kẻ địch nhát gan.
Phong Hành kéo theo mảng lớn tàn ảnh độn ra ngoài cả dặm đột nhiên kêu một tiếng chói tai: “Để ý, vừa rồi công kích, chỉ là một đám Tiểu Vu, vẻn vẹn hai mươi người, cẩn thận bọn chúng có cao thủ càng thêm lợi hại!”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng kêu đáng sợ của cự cầm truyền đến.
Trên sườn núi xa xa, một mảng phong ảnh màu trắng bay lên trời, trong phong ảnh một con phi cầm to lớn dần dần hiện lên. Con chim phi hành này lông tốt tươi, linh vũ (vũ: lông) thật dài theo gió đong đưa, lúc bay lên trời có một loại khí thế khủng bố cõng toàn bộ trời xanh.
“Đại Phong bộ! Đám chim yếu ớt Đại Phong nhất tộc. Các ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Phong Hành lớn tiếng hét lên: “Nơi này là Trung Lục, không phải Đông Hoang bọn khốn Thập Nhật quốc các ngươi hoành hành!”
‘Dát’ một tiếng vang quái dị, một mũi tên dài đặc chế chín thước chín tấc xé gió mà đến.
Mũi tên này không có bất cứ chỗ nào đặc thù, chỉ là tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến khó có thể hình dung, nhanh đến làm cho người ta tuyệt vọng.
Hơn nữa mũi tên này bắn ra một dặm, thân tên dài một thước phía sau liền ầm ầm nổ tung, tốc độ mũi tên tiến lên liền tăng vọt gấp đôi. Ngay sau đó mũi tên lại bắn ra một dặm, lại là thân tên dài một thước phát nổ, tốc độ mũi tên tiến tới lại tăng vọt gấp đôi.
Như thế chín lần, mũi tên bắn ra được chín dặm, thời điểm cách Phong Hành còn có vẻn vẹn không đến mười dặm, đầu mũi tên nanh sói dài chín tấc kia đã nhanh giống như một luồng sáng. Phong Hành đã hoàn toàn không thể thấy rõ thế tới của đầu mũi tên, căn bản không biết trốn tránh như thế nào.
Phong Hành tốc độ bôn tẩu rất nhanh, quỹ tích trốn tránh của hắn cũng rất quỷ dị.
Nhưng Linh Đại Huynh ra tay thực lực mạnh hơn Phong Hành một mảng lớn, Linh Đại Huynh cũng cũng là một vị tiễn thủ kỹ năng bắn tên tuyệt hảo, hắn biết rõ đối mặt một kẻ địch động tác nhanh nhẹn, am hiểu né tránh, phải như thế nào mới có thể một kích tất sát, như thế nào mới có thể một mũi tên đem y ép đến tuyệt cảnh.
Đầu mũi tên gào thét mà đến, hầu như là cùng lúc ra tay, theo chín tiếng nổ liên miên dựng lên, đầu mũi tên đã tới trước ngực Phong Hành.
Phong Hành trừng mắt, trong con ngươi của hắn một mảng ánh sáng xanh mờ trào ra, hắn khàn giọng thét chói tai, rốt cuộc thấy rõ bộ dáng đầu mũi tên.
Nhưng hắn đã không kịp né tránh, lấy lực lượng bản thân hắn, hắn đã không kịp né tránh.
Nhưng dưới chân hắn đột nhiên lảo đảo một cái, hắn giẫm một cước trên một cục đá to bằng nắm tay. Trước kia Phong Hành cho dù ở lúc chạy như điên hết tốc độ, cho dù đại địa dưới chân hắn bôi đầy dầu trơn, hắn cũng sẽ không ngã xuống.
Nhưng hôm nay, một cục đá đã làm Phong Hành vấp ngã, hắn chật vật ngã xuống đất, hơn nữa tư thế ngã xuống xiêu xiêu vẹo vẹo quái dị đến cực điểm. Đầu mũi tên đòi mạng kia hầu như là cọ da đầu Phong Hành quét qua, ở trên da đầu Phong Hành cắt ra một cái rãnh nông, một mảng máu loãng nhàn nhạt phun ra, kéo theo mấy trăm sợi tóc đen thật dài bị đầu mũi tên giật đứt.
Phong Hành ngã xuống đất, sau đó hắn chỉ cảm thấy thân thể khẽ động, tựa như có một tia lực lượng kỳ dị biến mất.
Trong lúc cấp bách, Phong Hành kinh ngạc hướng Thiếu Ti từ từ đứng lên nhìn một cái, khàn giọng kêu lên: “Thiếu Ti muội tử, bản lãnh được đấy!”
Trong nháy mắt, cùng lúc Phong Hành khích lệ Thiếu Ti, trong tay hắn đã có thêm một cây trường cung tạo hình thô lậu, cổ sơ, cổ tay run lên, liên tục mấy chục mũi tên đã mang theo tiếng xé gió bén nhọn hướng triền núi ngoài ba mươi dặm bắn đi.
Thật sự có như thần giúp, Phong Hành chỉ là bắn bừa tên một phen, chỉ là muốn quấy rầy công kích kế tiếp của kẻ địch, nhưng chính hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, bắn bừa một phen, xa xa thế mà lại truyền đến tiếng rú thảm thê lương cùng với tiếng mắng điên cuồng.
Một thanh niên trên tóc mai cắm một cái lông đuôi cự ưng mi tâm trúng một mũi tên, bị một mũi tên của Phong Hành đem hắn bắn bay mười mấy dặm, tên xuyên thấu đầu, toàn bộ đầu nổ tung, thanh niên này rên cũng chưa rên được một tiếng đã bị giết.
Mà trong hai mươi thiếu niên còn lại, có mười người thuần một kiểu ngực trúng một mũi tên.
Những thiếu niên này đều là thực lực cấp Tiểu Vu đỉnh phong, ngực trúng tên trong thời gian ngắn không thể chết, bọn hắn nắm chặt mũi tên cắm ở trên ngực, mỗi người đau xé tim xé phổi lăn lộn dưới đất, tiếng la khóc kinh thiên động địa rất dọa người.
Con mắt Linh Đại Huynh sung huyết, hầu như điên cuồng hét lên: “Lên, lên, lên, giết sạch bọn chúng!”