Trên thân vô số chiến sĩ nhân tộc, các luồng hắc diễm chậm rãi bốc lên.
Thanh âm Nguyên Thủy Ma Tôn oán độc đến cực điểm vang tận mây xanh: “Tam Bành, năm đó nếu không phải các ngươi xuống tay sau lưng, bản tôn sao có thể bị đám người Quân đạo nhân đánh tan nguyên linh, trấn áp ở trong cơ thể nhân tộc? Thật không dễ gì lòng người biến ảo, ma chủng của bản tôn được tà niệm lòng người dần dần tẩm bổ lớn mạnh, có một tia cơ hội giãy thoát hàng rào, các ngươi lại tới đối nghịch với ta?”
Bầu trời Bàn Cổ mỗ đại lục dần dần biến thành hai màu đen đỏ, một gương mặt lớn vô cùng xuất hiện ở trong ma vân thật dày, Nguyên Thủy Ma Tôn không tiếc hao phí ma lực to lớn thi triển pháp tướng, hướng thiên địa toàn bộ Bàn Cổ thế giới phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ đến cực điểm: “Bản tôn hôm nay lấy tên Bàn Cổ thề... Tam Bành, ta nhất định đem ba người bọn ngươi đánh cho hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh.”
Vẫn là thanh âm thong dong, mềm nhẹ vô lực kia nhẹ nhàng vang lên: “Hồn phi phách tán sao? Ngươi ngay cả huynh đệ ba người chúng ta có hồn phách hay không cũng không rõ, ngươi ngay cả gốc gác huynh đệ ba người chúng ta cũng chưa làm rõ, hồn phi phách tán, thế mà ngươi nói ra đằng mồm được!”
Cười lạnh mỉa mai một tiếng, Tam Bành lạnh nhạt nói: “Thôi, nói lời thừa nhiều với ngươi có ý tứ gì? Trừ một cái tên tuổi Bàn Cổ chính tông... Nhưng cũng là phế vật Bàn Cổ chém ra vứt bỏ, ngươi trừ cái hư danh này, còn có giá trị gì để chúng ta coi trọng?”
Nguyên Thủy Ma Tôn tức giận đến mức rống giận ‘ngao ngao’, hắn luôn tự xưng là người thừa kế chính thống nhất của Bàn Cổ thánh nhân, dù sao hắn là Bàn Cổ thánh nhân khi khai thiên tích địa chém ra ác niệm của bản thân. Nhưng Tam Bành lại nói hắn là phế vật Bàn Cổ chém ra vứt bỏ, hoàn toàn không có bất cứ giá trị gì, thế này bảo Nguyên Thủy Ma Tôn làm sao mà chịu nổi?
“Ba lão tặc, các ngươi...” Nguyên Thủy Ma Tôn mở cái miệng rộng, muốn lấy ô ngôn uế ngữ cất tiếng mắng to.
Trong cơ thể vô số chiến sĩ nhân tộc bị Nguyên Thủy Ma Tôn và Tam Bành đồng thời khống chế, các luồng hào quang màu trắng nhu hòa bốc lên, ánh sáng trắng xoay tròn hướng bầu trời bay lên, dần dần ngưng tụ thành một đám mây ánh sáng màu trắng cực lớn. Vân quang lượn lờ, một bàn tay cực lớn từ trong đám mây hiện lên, một ngón tay hướng vào đầu Nguyên Thủy Ma Tôn đánh tới.
Một chỉ này điểm ra, thiên địa toàn bộ Bàn Cổ thế giới cũng theo đó chấn động. Ba ngàn đại đạo, vô số bàng môn tả đạo, ức vạn thiên địa pháp tắc đồng loạt chấn động, một luồng bổn nguyên lực Bàn Cổ thế giới không thể nói bằng lời thêm vào trên một chỉ này, nặng nề rơi ở trên đầu pháp tướng của Nguyên Thủy Ma Tôn.
Rống giận một tiếng, pháp tướng Nguyên Thủy Ma Tôn bị đánh cho ầm ầm sụp đổ, ma vân hai màu đen đỏ trên bầu trời nhanh chóng tiêu tán, lửa ma trên thân vô số chiến sĩ nhân tộc trên mặt đất dần dần tiêu tán, con ngươi bọn họ nhanh chóng hồi phục sự tỉnh táo.
Nhiều người ngơ ngác nhìn binh khí trong tay mình, binh khí trong tay gắt gao dán vào cổ bọn họ, thậm chí có người tay vừa hoạt động, không cẩn thận cắt rách da thịt. Chung quanh ùn ùn truyền đến tiếng kinh hô, các chiến sĩ nhân tộc này đã hoàn toàn quên chuyện vừa rồi xảy ra.
Ba luồng hào quang màu trắng trên mi tâm, ngực cùng bụng bọn họ cũng dần dần tán đi, tất cả giống như chưa bao giờ xảy ra.
Đế Úc và một đám trưởng lão Công Tôn thị nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, bọn họ ngơ ngác đứng tại chỗ, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy. Vô luận là Tam Bành ra tay quỷ dị, hay là Nguyên Thủy Ma Tôn không kiêng nể gì hạ sát thủ, đều là sự chấn động rất lớn đối với bọn họ.
“Đi thôi, đi thôi, Hình Thiên không kiên nhẫn, vừa sắp bộc phát tính tình rồi!” Phục Hy và Đế Thuấn không biết khi nào đã tới cạnh Cơ Hạo, tiên thiên bát quái đồ phía sau Phục Hy phát ra các tia các luồng hắc bạch nhị khí bảo hộ toàn thân, vô số người ngơ ngác kinh ngạc phía dưới chưa có một ai phát hiện bọn họ tồn tại.
Cơ Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua những người đó, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghiêm nghị hướng Phục Hy và Đế Thuấn hành một lễ, dẫn trước hóa thành một luồng ánh sáng hướng Nghiêu Sơn thành bay đi.
Ngu Hoặc phân thân thống lĩnh quân đoàn bản thổ dị tộc bị Cơ Hạo một đòn tiêu diệt hết, Ngu Mông, Ngu Hốt đám thực dân thánh tôn thống lĩnh tinh nhuệ, đang tiêu diệt ma nhân sơ vu nhất mạch cho nhân tộc, đại quân dị tộc hai sườn đông tây án binh bất động, im lặng nằm co nghỉ ngơi.
Đám người Đế Úc bị một chuỗi biến hóa dọa trợn mắt há hốc mồm, giờ phút này bọn hắn còn chưa từ trong các loại chấn động phục hồi tinh thần lại, đại quân nhân tộc phía nam tự nhiên cũng chưa xuất động một binh một tốt nào đi khiêu khích.
Hôm nay Nghiêu Sơn thành gió êm sóng lặng, tiền tuyến không có chiến sự.
Trong thành, Cơ Hạo, Đông công, Tây mỗ, Ngao Bạch, Chúc Dung thị, Thanh Tường, tính cả đám người Cơ Hạ, Thanh Phục, Thiếu Ti, Man Man, Thái Ti, Phong Hành, Vũ Mục, Viên Lực, Hạ Mễ, Vô Chi Kỳ, đem Phục Hy và Đế Thuấn đón vào một tòa nghị sự đại điện.
Phàm là xuất thân nhân tộc, đều ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Phục Hy thân thể khôi vĩ như thần nhân, mà Đông công, Tây mỗ, Ngao Bạch, Thanh Tường đám xuất thân phi nhân loại, bọn họ đối với Phục Hy tất nhiên nho nhã lễ độ, nhưng trong ánh mắt đều lộ ra những tia biểu cảm kỳ dị. Nhất là Đông công và Tây mỗ, bọn họ càng cười ý vị sâu xa.
Mọi người trong đại điện phân biệt ngồi xuống, chỉ có Hình Thiên ‘hừ hừ xẹt xẹt’ vác cây rìu lớn qua lại, tò mò lấy ngón tay chọc loạn ở trên vách tường cùng cột kèo đại điện. Rất nhanh trong đại điện ít nhất bị Hình Thiên chọc ra hơn trăm cái lỗ thủng, mà Man Man lòng tò mò cực nặng thì luôn theo sau Hình Thiên, thỉnh thoảng xoay tới trước người hắn, trừng lớn mắt nhìn ‘khuôn mặt lớn’ hình thái quái dị kia của hắn.
Không chút hàn huyên, Phục Hy chờ sau khi mọi người ngồi xuống, liền nói thẳng: “Những năm qua, chúng ta rời khỏi Bàn Cổ thế giới, ở trong Hồng Mông hỗn độn kia bôn ba vô số năm, nhưng cũng rất có thu hoạch.”
Hít một hơi thật sâu, Phục Hy lạnh nhạt nói: “Ít nhất, chúng ta đã tìm được chỗ Bàn Ngu thế giới... Một phương thế giới đó, thật sự là...”
Sức chú ý của toàn bộ mọi người lập tức tụ tập ở trên người Phục Hy, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Xin hỏi Thánh hoàng, Bàn Ngu thế giới rốt cuộc tình trạng thế nào?”
Phục Hy nhíu mày, hắn trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu nói: “Tham lam, cực độ tham lam; tiêu hao, tiêu hao vô chừng mực; không chỉ tiêu hao vô cùng vô tận tài nguyên thế giới bị bọn họ xâm lược cướp đoạt, càng là đang tiêu hao vô cùng vô tận bổn nguyên của mình... Thậm chí, Bàn Ngu thế giới còn đang tiêu hao Ngu tộc, Già tộc cùng Tu tộc!”
Khoát tay áo, Phục Hy nhìn về phía Chúc Dung thị cười: “Về Bàn Ngu thế giới, chúng ta nơi này có một phần ghi chép chi tiết, lát nữa mọi người có thể truyền đọc một phen... Nhưng phải chúc mừng Chúc Dung thần vương một câu, phát hiện Bàn Ngu thế giới, càng lẻn vào trong đó, hao phí ba ngàn năm khổ công, thăm dò đại khái chân tướng của Bàn Ngu thế giới, chính là lão tổ hai mươi chín đời trước của thần vương.”
Sắc mặt Chúc Dung thị nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc, hắn đứng bật dậy, muốn nói điều gì đó, lại nói không ra lời.
Phục Hy cười cười, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại, chúng ta nói việc nghiêm túc đi. Tai họa thật sự của Bàn Cổ thế giới, ngay tại trên thân ba vị kia cùng một vị nào đó. Nay mối họa bùng nổ ngay tại trước mắt... nhân tộc ta có thể bình yên vượt qua hay không, lại cần mọi người đồng lòng hợp sức mới được.”
Cơ Hạo trầm giọng nói: “Thánh hoàng, ba vị kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Bọn họ lại có chỗ nào lợi hại?”
Phục Hy ngẩng đầu lên nhìn Cơ Hạo, hắn ôn hòa nói: “Các ngươi biết, dị tộc là đến Bàn Cổ thế giới như thế nào không? Lại là bị ba vị đó lấy thần thông ngầm khống chế tâm thần, từ trong Hồng Mông hỗn độn hấp dẫn tới.”
Cười lạnh, Phục Hy lạnh nhạt nói: “Tổ tiên mười hai chấp chính gia tộc của Ngu triều, còn tưởng rằng bọn họ là may mắn bao nhiêu phát hiện Bàn Cổ thế giới, lại không biết, bọn họ chỉ là quân cờ của ba vị đó mà thôi.”