Vu Thần Kỷ

Chương 1848: Cơ Hạo khuy chiến




Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận thành hình, nguyên từ lực tràng vô hình cường đại đến cực điểm giống như vô số con mãng xà to lớn cuốn lấy phòng ngự kết giới Đồ Linh tôn chủ và một đám quý tộc bản thổ liên thủ bày ra, sau đó hung hăng dùng sức vặn.

Chỉ nghe một tiếng vang khổng lồ, trời rung đất chuyển, trong hư không xung quanh doanh địa chỗ Ngu Hoặc phân thân đột nhiên xuất hiện vô số vết rách nhỏ bé màu đen, hỗn độn khí tức như lưỡi đao gào thét lao ra, đem mặt đất cắt phá thành mảnh nhỏ. Nguyên từ lực tràng uy lực quá mạnh, trực tiếp xé rách hư không, liên thông Hồng Mông hỗn độn.

Thân thể Đồ Linh tôn chủ và mấy ngàn tên quý tộc bản thổ tế ra tùy thân chí bảo nhoáng lên một cái, da mặt màu máu quay cuồng một trận, trên chín phần mười quý tộc bản thổ khí huyết kịch liệt quay cuồng, hơn phân nửa số người không đứng vững ngồi bệt xuống đất, càng có gần một nửa quý tộc bản thổ sắc mặt thê thảm, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

“Trận pháp?” Đồ Linh tôn chủ so với đám quý tộc bản thổ sống an nhàn sung sướng kia có kiến thức hơn nhiều, hắn chợt ngẩng đầu kinh hô khàn cả giọng: “Trận pháp cấp tiên thiên? Đây là... Hỗn độn nguyên từ chi lực? Không, bên trong còn có thêm một số thứ khác... Sinh tử chi khí, hủy diệt, tạo hóa chi cơ, còn có... Còn có gì?”

Sắc mặt Đồ Linh tôn chủ biến ảo khó dò từng đợt, đỉnh đầu hắn lao lên một đạo linh quang, một viên thần châu to bằng vại nước toàn thân lóe ra bảy màu, bên trong có vô số kim long thải phượng xoay tròn bay múa lơ lửng ở trong linh quang, phóng ra hào quang bảy màu đem hắn bao bọc chặt chẽ.

“Cái trận pháp này phẩm cấp quá cao... Tỉ mỉ vi diệu, tỉ mỉ vi diệu... Bản tôn có thể sống tới ngày nay cũng không dễ dàng gì, không nỡ ngã xuống ở đây.” Đồ Linh tôn chủ trầm mặt nhìn xung quanh, nhìn thấy các quý tộc bản thổ hộc máu ngã xuống đất, trong mắt hắn hiện lên một mảng cực độ tham lam.

Cơ Hạo bình ổn kiếm trận, lạnh lùng đánh giá một đám người bị nhốt ở trong kiếm trận.

“Cho các ngươi ba ngày thời gian, nếu trong ba ngày còn chưa có ai tới cứu các ngươi, vậy thì cùng nhau hóa thành tro bụi đi!” Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua các loại linh bảo cùng chí bảo các quý tộc bản thổ kia gọi ra.

“Tuy cũng không phải mặt hàng cực phẩm gì, nhưng hiếm có được là ở số lượng rất nhiều. Đoạt lấy, đoạt lấy, tương lai để lấy lòng cũng tốt, ban cho môn nhân đệ tử nhà mình cũng tốt, đều là bảo bối tốt! Đáng thương đồ nhi Hạ Mễ kia của ta, đến bây giờ cũng chỉ có một bộ găng tay, thời gian qua cũng quá keo kiệt một chút rồi!”

Chép miệng một cái, Cơ Hạo cười ‘hắc hắc’, tùy tay chỉ hướng kiếm trận, liền có các luồng kiếm khí vô hình chậm rãi xuyên qua hư không, cái có cái không đánh vào trên phòng ngự kết giới hào quang đã ảm đạm hơn phân nửa.

‘Xẹt ~~~ oành ~~~’, phòng ngự kết giới bao phủ ở trên không doanh địa không ngừng chấn động, phát ra tiếng nổ kỳ dị. Trên kết giới không ngừng có mảng hào quang bảy màu to lớn nổ tung, trên kết giới trong suốt nhất thời nổi lên gợn sóng thật lớn.

Các quý tộc bản thổ bị nhốt ở trong doanh địa cùng cất tiếng kinh hô, Cơ Hạo công kích cái có cái không tạo thành áp lực tâm lý thật lớn cho bọn hắn —— bọn hắn không nhìn thấy người công kích, không nhìn thấy là cái gì đang công kích bọn hắn, loại khủng bố không biết này đem tới cho bọn hắn sự sợ hãi cực lớn, nhiều quý tộc bản thổ sắc mặt sợ tới mức biến thành trắng bệch.

Trong lúc nhất thời có rất nhiều rất nhiều quý tộc bản thổ lén lút lấy ra ấn phù cầu cứu mang theo bên người, đều tự thi triển bí pháp gia tộc hướng bổn gia bản thổ Bàn Ngu thế giới cầu cứu. Bọn họ khóc trời kêu đất liên hệ cao tầng nhà mình, hoặc là hướng cha mẹ, hoặc là hướng lứa tổ phụ, hoặc là hướng trưởng lão gia tộc địa vị cao hơn khóc lóc cầu cứu, trong doanh địa tràn ngập một sự cực độ bất an xao động giông bão sắp tới.

Mắt thấy động tác của đám quý tộc bản thổ, Cơ Hạo nhất thời hài lòng cười lên.

Những ngày qua quân đoàn bản thổ dị tộc hành động quái dị không nhanh không chậm tiến công, mỗi ngày cố ý để vô số sĩ tốt chịu chết khiến trong lòng Cơ Hạo tràn ngập sự bất an. Hiện tại các quý tộc bản thổ này bắt đầu hướng nhà mình cầu cứu, bọn họ có động tác, đây mới là chuyện tốt.

Không sợ ngươi lộn xộn, chỉ sợ ngươi bất động, kẻ địch chưa biết mới là đáng sợ nhất, chỉ cần các ngươi có động tác, Cơ Hạo liền có thể gặp chiêu giải chiêu, càng có thể từ trong động tác của bọn họ phán đoán ra càng nhiều thứ.

Kiếm trận lúc có lúc không công kích doanh địa. Hai tay Cơ Hạo kết ấn, hướng trời cao vung lên, cột sáng màu vàng tập trung ở trên không doanh địa ầm ầm tản ra, hóa thành vô số ánh mặt trời nháy mắt chiếu khắp toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục.

Ánh mặt trời ấm áp rải khắp đại địa, lúc này mặt trời đã dâng lên cao hai con sào, Cơ Hạo hú một tiếng, trên bầu trời vô số Kim Ô đạo binh ‘Líu ríu’ xoay một trận, chậm rãi hướng về phía Nghiêu Sơn thành rút lui.

Đúng lúc này, thần thức Cơ Hạo bám vào ở trên ánh mặt trời tản ra, Thái Dương Tinh khổng lồ trở thành mắt của Cơ Hạo, hắn theo bản năng hướng đại doanh kẻ địch phía đông, phía tây cùng phía nam nhìn lướt qua, nhất thời phát hiện Tàng Nguyên Tử và Vu Bật đang ở trên đài ngọc động thủ.

“Vu Bật... Còn có đám đạo nhân ra vẻ môn hạ của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, thực ra nanh vuốt của Tam Bành!” Cơ Hạo mắt thấy Vu Bật bốn mặt sáu tay cùng Tàng Nguyên Tử ba đầu mười tám cánh tay đánh nhau, Vu Bật càng bị chân hỏa ba màu thiêu đốt da tróc thịt bong, hắn nhất thời sinh ra hứng thú nồng đậm.

“Đây là Tam Muội Chân Hỏa à? Đây chính là đạo môn thần thông chính cống, ta có Thái Dương Chân Hỏa thuần dương chí cương, Tam Muội Chân Hỏa này lại chưa từng chuyên môn ngưng luyện.” Cơ Hạo vui vẻ nhìn Tàng Nguyên Tử ra tay, hắn hô hào đám người Ngu Mông, Đông công, Tây mỗ nấp ở trong hư không xung quanh một câu, cất bước một cái nháy mắt vượt qua ức vạn dặm, lặng yên xuất hiện ở chính giữa doanh địa Đế Úc.

Lấy Thái Âm chi đạo, mượn ánh sáng Thái Dương Tinh ẩn giấu thân thể, toàn bộ thân thể Cơ Hạo dung nhập trong ánh mặt trời có mặt khắp nơi, hắn lẳng lặng đứng ở trên không đài ngọc cách không đến hai mươi trượng, cúi đầu quan sát Tàng Nguyên Tử và Vu Bật chiến đấu dính vào nhau.

Trên tay Tàng Nguyên Tử có nhiều kỳ trân dị bảo cổ quái như vậy, nhưng hắn dùng để công kích lại là một ngụm Tam Muội Chân Hỏa, Vu Bật không kịp trở tay... Hoặc là nói Vu Bật chưa bao giờ đụng tới đạo môn thần thông bị đánh chật vật không chịu nổi, Tam Muội Chân Hỏa chính là một trong các hàng ma thần thông chí cao của đạo gia, dương cương uy mãnh, chuyên môn khắc chế các loại âm tà ma túy, Vu Bật chính là đối tượng bị Tam Muội Chân Hỏa khắc chế.

Chân hỏa nhiệt độ cao rót vào thân thể, hừng hực thiêu đốt ở trong cơ thể, Vu Bật toàn thân mặc lân giáp màu đen gào rú thảm thiết, mép mỗi một mảng lân giáp của hắn đều trào lên hồng quang, như có vô số hào quang muốn từ trong cơ thể hắn phá thể phun ra.

“Tàng Nguyên Tử... Ngươi dám bẫy bổn tọa?” Vu Bật thét chói tai, hắn sải bước hướng Tàng Nguyên Tử áp sát, khuôn mặt vặn vẹo giống như muốn lao lên hung hãn cắn xé Tàng Nguyên Tử mấy miếng.

“Bẫy ngươi thì sao?” Tàng Nguyên Tử chẳng hề để ý cười lạnh một tiếng, hắn mỉa mai nói: “Thực cho rằng, bần đạo sẽ để ý các ngươi lũ ma quái dưới trướng Nguyên Thủy Ma Tôn này? Hôm nay bần đạo cho dù đánh ngươi hồn phi phách tán, Nguyên Thủy Ma Tôn có thể làm khó dễ được ta?”

Bảo kiếm trong tay nhoáng lên một cái, Tàng Nguyên Tử cũng sải bước hướng Vu Bật tới gần.

Ngay lúc này, Phệ Tâm ngông nghênh đạp một đám mây đen từ trên trời giáng xuống, ngẩng đầu không để ai vào mắt lớn tiếng rít gào: “Đế Úc tiểu tử, lão nương ta gọi các ngươi đi bàn việc... Các ngươi cả ngày việc đứng đắn không làm, ở nơi này lãng phí thời gian, lão nương ta phát hỏa rồi... Hắc, mau đưa một đám cô bé lên, ta còn có thể giúp các ngươi nói khó một chút!”

Tàng Nguyên Tử, Vu Bật đồng thời ngẩn ngơ, đồng thời dừng tay.