Hướng chính đông doanh địa Đế Úc thống lĩnh liên quân nhân tộc, dưới một mảng mây khói quanh quẩn, là một hồ nước dùng pháp lực khổng lồ mở ra.
Bên hồ, trong một tòa cung điện mỹ ngọc tinh kim xây thành, Phệ Tâm cửu tử mặt xám mày tro quỳ trên mặt đất, Long Mẫu cầm một cây mộc trượng toàn thân màu bạc lại toát ra ô quang, đổ ập xuống hướng về phía Phệ Tâm cửu tử đánh bừa đánh bậy một chập.
Long Mẫu xuống tay cực ác, giáp trụ trên người Phệ Tâm cửu tử chỉ trúng ba năm trượng đã bị đánh vỡ nát, theo tiếng xương khớp vỡ vụn nặng nề, Phệ Tâm cửu tử bị đánh cho đứt gân gãy xương, tên nào cũng kêu thảm ‘Ngao ngao’ nằm trên đất co giật.
Mắt thấy mấy người bọn Phệ Tâm đã bị đánh cho miệng phun máu tươi, Long Mẫu xuống tay vẫn tàn nhẫn như cũ, mang theo một tia điên cuồng, Long Mẫu hùng hùng hổ hổ tiếp tục vụt loạn, mấy gã Phệ Cốt, Phệ Tủy, Phệ Tà bị đánh cho đầu biến hình, sừng rồng trên đầu vỡ nát.
Cuối cùng Phệ Tâm lớn tuổi nhất, thực lực mạnh nhất, gan cũng to nhất, mắt thấy Long Mẫu hướng cằm mình vụt xuống một quải trượng, Phệ Tâm rít gào một tiếng, toàn thân nổi lên một đạo huyết quang, tay chân bị đánh cho gãy gập vặn vẹo nhanh chóng khép lại, hắn không biết từ nơi nào rút ra một thanh trường đao, một đao sạch sẽ lưu loát hướng chỗ yếu hại eo bụng của Long Mẫu bổ qua.
“Mụ điên! Ngươi muốn đánh chết huynh đệ chúng ta sao? Muốn chết cùng chết đi! Ngươi mụ điên này, con mẹ nó ai mắt mù đem ngươi thả ra?” Bổ ra một đao, Phệ Tâm cũng không buông tay nữa, lớn tiếng gào thét liên tục bổ xuống mấy ngàn đao.
Ánh đao lóe lên, liên hoàn đao ảnh xé rách hư không, nháy mắt đem Long Mẫu bao phủ ở trong.
Long Mẫu cười một tiếng dữ tợn, quải trượng rung lên, cũng nổi lên vô số đạo hàn quang hướng Phệ Tâm đánh tới. Vài tiếng vang lớn ‘Đinh đinh đang đang’ truyền đến, trường đao trong tay Phệ Tâm vỡ nát, vô số mảnh vỡ mang theo tiếng xé gió chói tai hướng Phệ Tâm cuốn ngược quay về, mảnh vỡ đánh xuyên qua thân thể Phệ Tâm, ở trên người hắn lôi ra các dòng máu tươi.
“Mụ điên! Các huynh đệ liên thủ xử bà ta!” Phệ Hồn ngửa mặt lên trời rít gào: “Hàng năm đánh, hàng tháng đánh, hàng ngày đánh, không hài lòng là đánh! Cuộc sống này quá đủ rồi! Còn không nhẹ nhàng bằng lúc bị trấn áp ở trong hải nhãn... Liên thủ xử bà ta, ăn thịt bà ta, uống máu bà ta, nuốt cốt tủy bà ta, thực lực chúng ta đều còn có thể tiến thêm một bước!”
Phệ Tủy cũng bị đánh cho đau rống loạn cũng nhảy dựng lên, thương thế toàn thân hắn nháy mắt khép lại, rút ra một cây Nhật Nguyệt Sạn (xẻng) hung ác vô cùng hướng cổ Long Mẫu xúc tới: “Lão điên lại gặp chuyện gì hỏng bét? Chỉ biết dùng chúng ta phát hỏa sao? Mẹ, kẻ ngu xuẩn nào đem ngươi cùng nhau thả ra? Còn không khoái hoạt bằng chỉ chín huynh đệ chúng ta được thả ra! Giết chết bà ta, giết chết bà ta, các huynh đệ cùng nhau giết chết bà ta!”
Mắt Phệ Tâm cửu tử lộ hung quang, sự hung tàn trong xương tủy Hỗn Độn Nguyên Long bùng nổ, bọn họ hoàn toàn không biết cái gì tình cảm mẹ con, ùn ùn rút ra binh khí hướng Long Mẫu hạ độc thủ.
“Rắc rắc rắc rắc rắc rắc! Năm đó lão nương nên đem các ngươi bóp chết từng đứa một!” Mắt Long Mẫu đục ngầu, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Phệ Tâm cửu tử cắn trả: “Nếu không phải lão quỷ chết tiệt đó bảo vệ các ngươi, thời điểm lão nương đẻ ra các ngươi, thân thể quá yếu, vốn nên nuốt các ngươi tẩm bổ mới phải!”
Tất cả trưởng lão long tộc xung quanh thấy cảnh này vẻ mặt ai cũng trở nên thê thảm, bọn họ đều lui về phía sau, trên mặt đầy nét kinh hãi không che giấu được—— Tổ Long tại thượng, bọn họ sao lại bị ma xui quỷ ám, lựa chọn tùy tùng mười kẻ điên này?
Cắn trả mẹ đẻ, tàn sát con ruột, kẻ điên loại chuyện này cũng làm ra được, đi theo bọn họ có thể có kết cục tốt sao?
Chín người bọn Ngao Bạch tất nhiên ‘yếu đuối’ một chút, thái độ đối với nhân tộc quá ôn hòa một chút, không có khí phách hoành hành thiên hạ, bá đạo tuyệt thế long tộc nên có, nhưng Ngao Bạch cửu tử ít nhất xử sự công chính, đối với tộc nhân hậu duệ cũng rất ôn hòa che chở, nào trở mặt vô tình như mười kẻ điên này?
Đi theo bọn họ, khi nào bị giết chết cũng không biết đâu!
Quải trượng trong tay Long Mẫu nổi lên vô số luồng hàn quang, cái sau vượt cái trước đem Phệ Tâm cửu tử bao vây toàn bộ ở bên trong. Tiếng kim loại va chạm nặng nề làm cung điện to lớn chấn động không ngớt, trên mặt đất không ngừng xuất hiện vết nứt thật sâu.
“Chín phế vật vô dụng, lão nương trước khi ra ngoài dặn dò các ngươi như thế nào? Bảo các ngươi làm gì? Bảo các ngươi cùng Cơ Hạo đám nhãi con kia đấu tướng, đấu tướng, các ngươi không hiểu ‘Đấu tướng’ là có ý tứ gì sao?”
‘Thùng thùng thùng’ ba tiếng vang lớn, ba cái bóng người cao lớn bị quải trượng của Long Mẫu đánh ngã xuống đất, thân thể cũng bị đánh gấp khúc một trăm tám mươi độ, hiển nhiên xương sống lưng bị triệt để đánh nát rồi.
Phệ Tâm khàn cả giọng hướng tới Long Mẫu liên tục chém mấy vạn đao, đao quang lóe lên, cứng rắn ở trên mặt Long Mẫu để lại một vết thương sâu tới tận xương: “Mụ điên, chúng ta chưa đấu tướng sao? Chúng ta chưa động thủ sao? Nhiều ngày như vậy, chín huynh đệ chúng ta không phải đang đánh tới vỡ đầu chảy máu với chín tên phế vật nhu nhược kia sao? Chúng ta chưa đấu tướng sao?”
Long Mẫu tức giận đến mức miệng phun máu tươi, nàng lớn tiếng quát: “Ta là dặn dò như thế nào? Ta là bảo các ngươi tự mình ra trận sao? Ta dặn dò như thế nào? Ta bảo các ngươi mê hoặc đám tướng lĩnh nhân tộc kia, nhất là các tuấn ngạn tài kia đi đấu tướng với lũ nhãi con Cơ Hạo kia, để bọn hắn tử thương càng nhiều càng tốt!”
“Các ngươi đã làm gì? Các ngươi ngu ngốc tự mình xông lên, các ngươi ngu tới mức đem vô số sĩ tốt tặng cho đối phương! Lão nương là dặn dò các ngươi như vậy sao?” Long Mẫu chợt rống to một tiếng, tay trái nàng chợt vươn ra, một vuốt cào thủng bụng Phệ Tâm, móng vuốt sắc bén xé rách thân thể Phệ Tâm, gắt gao chế trụ xương sống Phệ Tâm.
‘Rắc!’ một tiếng, Long Mẫu thu hồi tay trái, trên tay lại có thêm một đoạn xương sống của rồng long lanh trong suốt.
Phệ Tâm đau tới mức rú thảm khàn cả giọng, vứt binh khí ôm một đoạn xương sống khuyết thiếu lăn lung tung ở trên mặt đất, Long Mẫu cười quái dị ‘Khặc khặc’ một tiếng, nâng chân phải muốn hướng đầu Phệ Tâm giẫm xuống.
Mắt thấy Phệ Tâm sẽ phải bỏ mạng trong tay mẹ ruột, trong ba người luôn ngồi ở trên ba cái ghế khách của đại điện xem náo nhiệt, lão nhân thần thái nhàn nhã, râu dài rủ xuống đất kia khẽ ho khan một tiếng, búng ngón tay, trong hư không liền có vô số mảnh xương nhỏ bé long lanh trong suốt phun ra.
Tiếng ‘Rắc rắc rắc’ không dứt, một tấm khiên xương dày nặng hiện lên trên người ở Phệ Tâm, mạnh mẽ chặn lại chân phải Long Mẫu hung hăng giẫm xuống.
“Long Mẫu đạo hữu, bớt giận, bớt giận...” Lão nhân cười ha ha đứng dậy, hướng Long Mẫu khẽ chắp tay hành một lễ: “Xem ở trên mặt mũi Khô Lâu sơn tam hữu ta, đạo hữu hạ cơn giận lôi đình đi. Đại sự quan trọng hơn, đang là lúc dùng người, đạo hữu nếu giết chín người bọn hắn, chẳng phải là tổn hại vô ích lực lượng nhà mình?”
Phệ Tâm chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi, mang theo một phần cảm kích hướng lão nhân nhìn thoáng qua.
Lại nghe lão nhân chậm rãi nói: “Cho dù đạo hữu thật sự muốn giết chín đứa con phế vật, ít nhất cũng phải bảo trì xương khớp bọn hắn hoàn hảo không tổn hao gì... Do đó, cho dù bọn hắn đã chết, bần đạo rút xương rồng của bọn hắn, cũng có thể luyện chế chín bộ nguyên long cốt khôi... Hì hì, nói không chừng so với chín phế vật bọn hắn còn hữu dụng hơn nhiều.”
Vẻ cảm kích trong mắt Phệ Tâm chợt tiêu tán vô hình, hắn cùng Phệ Cốt bọn mấy huynh đệ, đều ánh mắt hung ác nhìn lão nhân cùng một thanh niên, một đồng nữ phía sau hắn tự xưng Khô Lâu sơn tam hữu.