Biển máu cuồn cuộn, vô số Bán Long Tu La đạp ở trên ngọn sóng màu máu, vung binh khí trong tay ngửa mặt lên trời gào rống.
Đám con rối bất tử này Minh đạo nhân lấy huyết mạch long tộc dung hợp thân thể Đại Vu nhân tộc luyện chế thành, mỗi người thân thể khôi ngô, khuôn mặt dữ tợn, quanh thân sát khí bốc lên, khi gào rống mây máu cuồn cuộn trên không trung không ngừng bị thân thể bọn họ hấp thu, thực lực các Bán Long Tu La đang không ngừng tăng lên.
Phía dưới sóng máu, vô số Huyết Trì U Quỷ linh hoạt lui tới như cá bơi tham lam cắn nuốt máu sền sệt.
Mỗi ngày đều có vô số sĩ tốt dị tộc tiến lên chịu chết, mỗi ngày đều có vô số máu tươi dị tộc dung nhập biển máu.
Trong mỗi một giọt tinh huyết của các binh sĩ dị tộc đến từ dị thế giới đều khắc một tia đại đạo đạo vận bé nhỏ không đáng kể, đến từ dị thế giới. Các Huyết Trì U Quỷ cắn nuốt những tinh huyết đó, thân hình bọn họ càng thêm mơ hồ khó dò, khí tức bọn họ cũng càng thêm tối nghĩa khó biết, tốc độ bọn họ lui tới xuyên qua cũng càng lúc càng nhanh.
Nếu nói trước khi khai chiến các Huyết Trì U Quỷ này tốc độ phi hành là một, ác chiến gần hai tháng, sau khi cắn nuốt tinh huyết vô số chiến sĩ dị tộc, tốc độ các Huyết Trì U Quỷ này đã đạt tới mười!
Sự đáng sợ của Minh đạo nhân bởi vậy có thể thấy được phần nào ——quân đội dưới trướng hắn hung hãn không sợ chết, hơn nữa càng đánh càng mạnh.
Trên không Huyết Hải, trong mây máu nồng hậu, do huyết khí vô số sinh linh ngưng tụ thành, Phệ Tâm cửu tử cùng Ngao Bạch cửu tử đang quên cả sinh tử điên cuồng chém giết. Mười tám long tử hóa thành nguyên hình, hình thái khác nhau ở trong mây máu quay cuồng gào rống, răng nhọn vuốt sắc cào loạn lẫn nhau, ngẫu nhiên các đợt cuồng lôi giống như hạt mưa từ bầu trời rơi xuống, bọn họ lại càng thỉnh thoảng phun các loại linh bảo tấn công lẫn nhau, đánh đến mức thiên địa chấn động.
Ngao Bạch cửu tử thực lực cá nhân hiển nhiên kém hơn Phệ Tâm cửu tử một đoạn, nhưng có Thiên Địa Đại Trận thêm vào, lực phòng ngự cùng lực lượng tuyệt đối của Ngao Bạch cửu tử được tăng lên, đã ngang với thực lực của Phệ Tâm cửu tử.
Càng quan trọng hơn là, long tộc giàu có, các linh bảo, chí bảo đỉnh cấp nhất long tộc vơ vét Bàn Cổ thế giới đạt được, tất cả đều được Ngao Bạch cửu tử trang bị ở trên người. Phệ Tâm cửu tử tất nhiên đã thuyết phục được đại bộ phận long tộc theo bọn hắn, đồng thời bọn hắn cũng thuận lợi tiếp thu toàn bộ kho báu long tộc, nhưng ở phương diện bảo vật bên người, các loại bảo vật trên tay bọn hắn so với Ngao Bạch cửu tử yếu hơn ước chừng một cấp bậc.
Các loại linh bảo như cơn mưa ánh sáng đập loạn đầy trời, mười tám con rồng khổng lồ quấn lấy nhau rống loạn mắng loạn, vô số vảy rồng bong ra, sừng rồng gãy rời, máu rồng nóng bỏng, thậm chí là thịt rồng to nhỏ vỡ vụn như mưa từ trên trời rơi xuống. Vô số Bán Long Tu La trên Huyết Hải giống như phát điên, truy đuổi một giọt máu rồng, một miếng thịt rồng nhỏ bé nhất từ trên trời rơi xuống.
Có người may mắn cướp được khối thịt rồng lớn, bọn họ nhanh chóng đem máu thịt rơi ra trên thân đám long tử đó cắn nuốt hết, mắt thấy khí tức của bọn họ liền trở nên dần dần cường đại, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá Vu Đế tiêu chuẩn, chiến lực sánh vai Vu Thần.
Chợt một tiếng rống giận truyền đến, trong tay Bí Hý đột nhiên có một viên linh châu to bằng vại nước toàn thân bắn lôi quang ra bốn phía, vừa vặn đánh trúng ót Phệ Tủy. Mười mấy cái sừng rồng bén nhọn ở đỉnh đầu Phệ Tủy bị đánh nát, xương sọ cũng bị đánh cho lõm xuống, hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu, chật vật vô cùng từ trên cao rơi xuống.
‘Rầm’ một tiếng, Phệ Tủy rơi xuống Huyết Hải nhấc lên sóng to cao mấy ngàn trượng.
Vô số Bán Long Tu La hung hãn không sợ chết xung phong lên, bọn họ rống giận khàn cả giọng, tham lam mà điên cuồng ghé vào trên người Phệ Tủy toàn thân lóe ra điện quang trong lúc nhất thời không thể động đậy, theo vết thương to nhỏ trên người hắn hướng bên trong chui đi.
Há mồm cắn xé, hai tay cào loạn, càng dùng các loại binh khí giống như đồ tể chặt xương cắt chém lung tung, đám Bán Long Tu La điên cuồng tranh đoạt máu thịt Phệ Tủy, Phệ Tủy thân thể dài đến mấy trăm dặm thống khổ không chịu nổi ngửa mặt lên trời gào thét, trên người không ngừng chảy ra n huyết tương sền sệt.
Vô số Huyết Trì U Quỷ cũng tụ tập lại, bọn họ hóa thành một đám mây đen như mực tụ tập ở bên người Phệ Tủy, mỗi một giọt máu đều không lãng phí, toàn bộ bị đám Huyết Trì U Quỷ đó cắn nuốt hết. Đây chính là máu chân long, hơn nữa là máu chân long thuần túy nhất, cao quý nhất trên người con Tổ Long chảy ra.
Đám Huyết Trì U Quỷ đem thân thể hóa thành các cây kim dài, chui thật sâu vào trong vết thương của Phệ Tủy, giống như vô số con đỉa tham lam điên cuồng rút lấy huyết tương của hắn. Cây kim dài màu đen lấy hàng ngàn vạn để tính cắm rậm rạp ở trên thân Phệ Tủy, trong mỗi một nháy mắt lượng máu Phệ Tủy tổn thất đều là một con số khủng bố.
Phệ Tủy đau đến mức rống giận khàn cả giọng, nhưng viên linh châu nọ Bí Hý đánh hắn uy lực cực lớn, lấy thân thể mạnh mẽ của hắn trúng một lần cả buổi chưa thể hồi khí, toàn thân tê dại, một đầu ngón tay cũng không thể động đậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số con kiến yếu ớt tùy ý hưởng dụng thân thể hắn.
Phệ Tâm hét một tiếng giận dữ, lấy ra một bộ kim nhỏ như lông châu ba ngàn sáu trăm cây muốn hướng phía dưới kích phát, triệt để đánh chết đám Bán Long Tu La cùng Huyết Trì U Quỷ không biết chết sống kia. Nhưng hắn chỉ lo cứu trợ Phệ Tủy, thời điểm lấy ra bộ kim nhỏ này, bản thân hắn đã lộ ra sơ hở cực lớn.
Chéo một bên, một đạo hàn quang màu xanh chợt lóe qua, một mảng kiếm ảnh diễm lệ xé rách hư không.
Thanh Tường hồi phục bản thể, một con chim to thần tuấn phi thường màu xanh mỏ cắp một thanh thần kiếm tỏa ra hàn quang, nháy mắt xé rách hư không đi tới bên người Phệ Tâm, hung hăng cho Phệ Tâm một kiếm. Một vết thương thê lương từ ngực Phệ Tâm kéo chéo đến dưới khố bên phải của hắn, vết thương do kiếm xâm nhập nội phủ, hầu như đem thân thể Phệ Tâm xé thành hai mảnh.
“Con nhãi phượng tộc!” Phệ Tâm bị đau rống giận, xoay người hướng tới Thanh Tường rống giận liên tục.
Ngao Bạch đang đánh nhau với Phệ Tâm nhìn thấy chỗ tốt, lật tay một cái chày tử kim nặng dị thường mang theo tiếng sấm sét đinh tai nhức óc rời tay bay ra, hóa thành một đạo lôi quang đường kính mười mấy trượng hung hăng nện ở trên ngực Phệ Tâm.
Ầm một tiếng, chày tử kim dài đến chín thước có hơn phân nửa đánh vào ngực Phệ Tâm, lôi quang đem mảng lớn vảy rồng trên ngực Phệ Tâm đập nát. Phệ Tâm lớn tiếng gào rống, trong thất khiếu không ngừng toát ra khói đặc cuồn cuộn.
“Giết!” Trong mắt Ngao Bạch chợt lóe hung quang, tay phải chém ra một kiếm, muốn đem Phệ Tâm chém đầu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo hào quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, Long Mẫu như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mặt Ngao Bạch, một bạt tai tát thật mạnh ở trên mặt Ngao Bạch.
Ầm một tiếng, nửa bên đầu Ngao Bạch bị đánh nát, răng rồng trong mồm hóa thành bảo châu toái ngọc long lanh trong suốt bay đầy trời. Lực lượng trên tay Long Mẫu to lớn cỡ nào? Ngao Bạch giống như con quay xoay tròn, mang theo tiếng gió chói tai hướng phía sau bay ra.
Bí Hý vừa thấy Long Mẫu, liền như chuột thấy mèo, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng ‘Rút’, người thứ nhất xoay người hướng Nghiêu Sơn thành rút đi.
Ngao Bạch cửu tử không nói hai lời, xoay người dùng tốc độ nhanh nhất cưỡi mây nhanh chóng chạy trốn. Ngao Bạch càng lấy ra thiên đế ấn tỳ của mình hướng về bầu trời liên tục vung, chỉ thấy đỉnh đầu Long Mẫu đột nhiên xuất hiện một xoáy mây kiếp lôi ba màu đan xen, từng đạo kiếp lôi ba màu gào thét hướng vào đầu Long Mẫu đánh xuống.
“Giống hệt lão quỷ kia, thằng nhãi con không trứng!” Long Mẫu nhe răng trợn mắt nhìn Ngao Bạch cửu tử, xoay người một bạt tai đem Phệ Tâm đánh cho miệng phun đầy máu, rên cũng không rên được đã ngất đi: “Phế vật!”