Cơ Hạo về tới Nghiêu Sơn thành, ở trên tháp cao chính giữa thành trì cao tới tám vạn một nghìn trượng tọa trấn trong đó.
Thiếu Ti, Man Man, Phong Hành, Vũ Mục, Viên Lực, Hạ Mễ, Nghệ Địa… đám người tâm phúc thân cận của Cơ Hạo tụ tập lại, giúp Cơ Hạo tham mưu việc quân sự, chỉ huy đại quân các nơi ứng phó đại quân lao tới như thủy triều.
Ngao Bạch, Chúc Dung thị, Đông công, Tây mỗ tứ đại thiên đế phân biệt tọa trấn tứ môn, hiện trường chỉ huy Nghiêu Sơn trong thành các nơi binh mã điều động, phản kích.
Bởi vì chín huynh đệ Phệ Tâm ở phía nam, Ngao Bạch, Tù Ngưu đưa tới mấy huynh đệ, cũng tọa trấn cửa phía nam Nghiêu Sơn thành, đánh trời sụp đất nứt, bất phân thắng bại với Phệ Tâm cửu tử.
Liên tục mấy ngày chiến đấu, Phệ Tâm cửu tử thực lực cá nhân chiếm ưu thế, nhưng chín huynh đệ Ngao Bạch có Thiên Địa Đại Trận phụ trợ, hai bên vừa đủ đánh bất phân cao thấp, đánh lực lượng ngang nhau. Phệ Tâm cửu tử liên tục vài lần phát cuồng, tâm thần bùng nổ tinh huyết liều mạng đột kích, lại như thế nào cũng không phá nổi chín huynh đệ Ngao Bạch ngăn trở, lần nào cũng bị va toác đầu chảy máu.
Đại tướng dẫn đội tấn công chưa thể thành công, quân đội các bộ tộc Phệ Tâm cửu tử thống lĩnh tự nhiên cũng chịu đau khổ lớn.
Trừ đại quân nhân tộc dưới trướng Đế Úc không ngừng bị bắt sống đưa đi Nghiêu Sơn thành giam giữ, thủy tộc đại quân dưới trướng Phệ Tâm cửu tử bị Ngao Bạch hung hãn hạ lệnh không lưu tình chút nào chém giết toàn bộ.
Long tộc cao ngạo nhất, những long tộc bởi vì Long Mẫu và Phệ Tâm cửu tử, kiên quyết phản bội Ngao Bạch đám người Tổ Long cửu tử chân chính này, còn có thủy tộc dưới trướng đám long tộc đó, ở trong mắt bọn cửu tử Ngao Bạch, đã không cần thiết sống sót nữa.
Thiên Địa Đại Trận tính cả U Minh Huyết Hải do Cơ Hạo bố trí đồng loạt phát uy, phàm là đại quân xâm nhập một mảng hải vực mênh mông này đều bị đánh chết, tiếng rú thảm, tiếng mắng chửi của vô số long tộc sắp chết hóa thành một mảng oán khí màu đỏ đen như thực chất lơ lửng ở trên không chiến trường, gió âm thê lương, quỷ khí âm u, thậm chí không ngừng có bông tuyết màu đen, màu đỏ từ trong oán khí rơi xuống.
Phía nam đánh thảm thiết, Đông công, Tây mỗ phân biệt tọa trấn cửa đông, cửa tây Nghiêu Sơn thành, bọn họ cũng không tiếc sức thi triển ra bản lĩnh áp đáy hòm. Làm hồng hoang đại năng thời thượng cổ từng tiến vào thánh nhân diệu cảnh, về sau bị trọng thương, trực tiếp tổn hại nguyên linh, lúc này mới từ trong thánh nhân diệu cảnh rơi xuống, Đông công Tây mỗ đạo pháp tinh diệu, càng có vô số pháp bảo thượng cổ.
Liên tục ác chiến vài ngày, Đông công, Tây mỗ mỗi ngày lấy ra một món kỳ môn pháp bảo treo ở trên cửa thành đông tây, bảo quang rạng rỡ, ánh sáng vạn dặm, vô số đại quân dân bản xứ dị thế giới gào thét hướng Nghiêu Sơn thành công phá còn chưa thấy rõ bảo bối treo ở trên cửa rốt cuộc là vật gì, đã bị đánh cho đi đời nhà ma.
Bởi vì Minh đạo nhân đề nghị, Đông công, Tây mỗ xuống tay rất có chừng mực, đám đại quân dân bản xứ như con kiến tất nhiên là đến một chết một, nhưng thương thế không thảm thiết, linh hồn cũng chưa chịu tổn hại quá lớn. Linh hồn và thân thể bọn họ phân tán ra, lập tức có Minh đạo nhân đem linh hồn, thân thể bọn họ phân biệt kéo vào U Minh thế giới cất giữ thích đáng.
Theo Cơ Hạo thấy, Minh đạo nhân là không biết dùng điều kiện gì thuyết phục Đông công, Tây mỗ, hai vị thượng cổ đại năng này quả thực giống như đang mở dây chuyền sản xuất lò sát sinh, đám chiến sĩ dân bản xứ cuồn cuộn không ngừng chen chúc mà đến kia chính là gà vịt đợi làm thịt, bọn họ sau khi bị phân loại nhanh chóng giết chết, tự nhiên có khách hàng tự mình tới cửa nhận hàng, đem toàn bộ hàng hóa giết mổ xong kịp thời lấy đi.
Khác với chiến trường cửa nam đống hỗn độn, xác nằm ngổn ngang, chiến trường đối ứng hai cửa đông tây sạch sẽ, trừ mây máu trên không chiến trường càng ngày càng nồng đậm, thậm chí một khối thi thể cũng không nhìn thấy.
Bởi vì đại pháp lực, đại thần thông của Đông công, Tây mỗ, càng quan trọng hơn là các loại thượng cổ trọng bảo ùn ùn trên tay bọn họ, quân đội đóng ở hai cửa đông tây trừ ngày đầu tiên hạ thủ một chút, vài ngày sau đó bọn họ thậm chí ngay cả một mũi tên cũng chưa từng bắn ra.
Nhìn Đông công, Tây mỗ ngồi ngay ngắn ở trên lầu của cửa thành, thưởng thức rượu, uống trà, thậm chí còn thỉnh thoảng tổ chức một yến hội quy mô không nhỏ vui vẻ một phen với các thượng cổ tu sĩ tùy tùng thân cận, Cơ Hạo không khỏi liên tục lắc đầu.
Dưới thánh nhân, đều là con kiến!
Đông công, Tây mỗ dù sao từng leo lên cảnh giới huyền diệu không thể nói bằng lời kia, cho dù bọn họ đã từ cảnh giới đó ngã xuống, nhưng sau khi đạt được vị trí thiên đế của thiên đình, bọn họ tựa như lại đã khôi phục vài phần thực lực chân chính.
Các chiến sĩ dị tộc dân bản xứ kia cho dù có số lượng vạn vạn ức, triệu vạn ức, chỉ dựa vào số lượng sao có thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với Đông công, Tây mỗ loại hồng hoang cự phách này? Mỗi một đợt chiến sĩ dân bản xứ xung phong lên, sau đó ‘Rầm rầm’ sụp đổ, hai ngày qua Cơ Hạo đã nhìn thấy trên lầu của hai cái cửa thành đông tây giống như bão táp, vô số huyền hoàng công đức khí ‘rầm rầm’ từ trên trời giáng xuống, tất cả đều rơi ở trong mây lành tại đỉnh đầu Đông công, Tây mỗ.
Ngắn ngủn vài ngày, Đông công, Tây mỗ giết vô số đại quân dân bản xứ, khí tức trên thân bọn họ dần dần trở nên mơ hồ khó lường, hiện tại Cơ Hạo đã hoàn toàn không thể nghiền ngẫm thực lực của bọn họ khôi phục đến cảnh giới nào rồi!
Nhưng xem ánh mắt Thương Tâm đ*o nhân và Khổ Trúc sơn chủ hai người vừa hâm mộ, vừa ghen tị, có thể nghĩ lợi ích bọn họ đạt được tất nhiên không ít.
Chúc Dung thị phụ trách trấn thủ cửa bắc Nghiêu Sơn thành, cũng chính là chỗ Ngu Hoặc phân thân thống lĩnh chủ lực các quý tộc bản thổ Bàn Ngu thế giới. Cơ Hạo sợ Chúc Dung thị không đủ sức nên chịu thiệt, lén phái Vô Chi Kỳ thống lĩnh một đám thượng cổ thủy quái nghe theo hiệu lệnh ở dưới trướng Chúc Dung thị, càng bảo Khổ Trúc sơn chủ và Thương Tâm đ*o nhân ở một bên phối hợp tác chiến.
Sự thật chứng minh, toàn bộ phòng bị cẩn thận của Cơ Hạo đều là phí phạm.
Ở dưới sự chỉ huy của Ngu Hoặc phân thân, các quý tộc bản thổ Bàn Ngu thế giới lâm vào trong tranh quyền đoạt lợi lệ thường.
Trên chiến trường đại chiến như thế, các quý tộc Ngu tộc đáng yêu lại một lần nữa bắt đầu các loại âm mưu quỷ kế, các loại hợp tung liên hoành, các loại ám sát ám toán, các loại lén cấu kết...
Hệ thống chỉ huy của các quý tộc bản thổ rối như tơ vò, nhưng mỗi ngày đều có vô số quân đoàn bản thổ bị đưa lên chiến trường. Các quân đoàn bản thổ lộn xộn, còn cản trở lẫn nhau, tính kế lẫn nhau có áo giáp vô cùng hoàn mỹ, khí giới chiến tranh vô cùng cường đại, nhưng bọn họ vừa lên chiến trường sẽ là một bãi bùn nhão, một cái quân đoàn mười vạn người đưa vào chiến trường, nhiều nhất một khắc đồng hồ sẽ bị đại quân dưới trướng Chúc Dung thị tiêu diệt hết!
Nhưng đám quý tộc bản thổ không chút đau lòng chút tổn thất đó, bọn họ lâm vào trong tranh quyền đoạt lợi điên cuồng, tâm thần.
Mỗi ngày đều có hơn trăm quân đoàn bản thổ bị đưa vào chiến trường, sóng máu cuốn qua, Thiên Địa Đại Trận khẽ ép,, long tộc chỉ huy đại quân thủy tộc bọc đánh một cái, hơn trăm cái quân đoàn bản thổ có thể bình an quay về thường thường chỉ có mười mấy hai mươi cái, hơn nữa còn phần nhiều là bị đánh thành tàn phế.
Cứ như vậy hao tổn thảm thiết, trận đại chiến quái dị đó tiếp tục giằng co, mỗi ngày không ngừng điên cuồng tiến công, mỗi ngày vô số người bị giết chóc, như thế ước chừng một tháng rưỡi, các quý tộc bản thổ Bàn Ngu thế giới tổn thất binh lực đã đến một con số khiến Cơ Hạo cũng thấy sợ nổi da gà.
“Bọn họ không phải đến chiến đấu, bọn họ là đi chịu chết!”
Chúc Dung thị giết tới mức tay như nhũn ra tới tháp cao trong thành, tìm được Cơ Hạo, Chúc Dung thị toàn thân sát khí hôi hổi nhìn Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Nếu bọn hắn không phải đầu óc điên rồi, như vậy nhất định có âm mưu! Cơ Hạo, ta chưa từng gặp loại chiến tranh thuần túy chịu chết này!”
Đám quý tộc bản thổ thậm chí ngay cả tướng lĩnh cấp Đại Vu cũng chưa phái ra mấy người, mỗi ngày đều là vô số sĩ tốt tinh nhuệ đi chịu chết.
Chiến tranh như vậy, không bình thường!