Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở trong Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận, thông qua trận linh lẳng lặng cảm ngộ một phen sự huyền diệu của đại trận.
Kéo dài miên man, huyền diệu của các loại đại trận như thủy triều ập tới. Cơ Hạo lẳng lặng lĩnh ngộ, chỉ cảm thấy vô số cảm ngộ như vô số đóa hoa sen lặng yên nở rộ, các loại ý nghĩa thâm ảo của sát phạt cùng với tiếng kiếm ngân lên ‘Leng keng’, khắc rành mạch ở trên hỗn độn đạo đài.
Sau khi ăn vào thần dịch trong hoạt hồ lô, tu vi pháp lực Cơ Hạo đang cấp tốc tăng lên, giờ phút này toàn bộ tâm thần hắn dung hợp với kiếm trận, trong pháp lực cấp tốc tăng trưởng trong cơ thể hắn tự dưng gia tăng một tia kiếm ý cực độ sắc bén, có thể trảm vạn vật. Pháp lực trong cơ thể hắn càng phát ra ngưng tụ ngưng luyện, tinh thuần sắc bén.
Pháp lực thánh nhân giống như tiên thiên thần liệu tinh thuần nhất, tinh túy nhất, dày nặng hùng hồn hoàn toàn không có tạp chất. Cực ác Vũ Dư tự tay luyện chế trận đồ, lại như một cái lò thần luyện khí rèn, mạnh mẽ khiến pháp lực thánh nhân Cơ Hạo nhận được tiến thêm một bước, đem thần liệu bình thường dần dần rèn thành một thanh cái thế thần binh.
Mây lành ở đỉnh đầu Cơ Hạo đã có kích cỡ mấy dặm, ban đầu từng tia từng luồng kiếm quang đảo ngược xuống đã dần dần có được kiếm hình thô sơ giản lược, từng kiếm ảnh to nhỏ, dài ngắn, lớn nhất cũng chỉ dài hơn một thước từ trong mây lành cấp tốc hạ xuống, ở trong Hồng Mông hư không cứng rắn rạch ra các vết rách màu đen mắt thường rõ ràng có thể thấy được.
“Kiếm liệt hư không... Kiếm đạo của ta, có người nối nghiệp rồi!” Cực ác Vũ Dư hài lòng nhìn Cơ Hạo liên tục gật đầu. Hắn hướng trong mồm trút hai ngụm rượu, đột nhiên nghiến răng thấp giọng mắng: “A Bảo tên khốn kiếp đó, hắn thế mà còn là đại sư huynh, trầm mê luyện khí chi đạo thì thôi, khí đạo giả, Trận Đạo chi diễn sinh, cũng là một trong các chính đạo của bản giáo!”
“Chỉ là đường đường đại sư huynh, tu vi trên kiếm đạo lại bị tiểu sư đệ vượt qua, hắn có đó mặt hay không?” Cực ác Vũ Dư lắc lắc đầu, đột nhiên da mặt cứng đờ, âm u hừ một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái hóa thành một đạo kiếm quang màu đen, trực tiếp trốn vào kiếm trận của Cơ Hạo, biến mất trong vô số kiếm quang đen trắng ẩn hiện không thôi.
Nha Công rít lên ‘Quạ’ một tiếng, hắn chợt cầm lên Phù Tang mộc trượng, cẩn thận đứng ở phía sau Cơ Hạo. Mộc trượng trong tay rung lên, trong tiếng ‘Vù vù’, mấy chục con rồng lửa từ trong mộc trượng bay ra, vòng quanh Nha Công và Cơ Hạo hóa thành một vòng lửa cực lớn.
Một làn thủy triều hỗn độn màu đỏ đột nhiên bị một cú đấm mạnh đánh nát, Long Mẫu toàn thân dày đặc vảy rồng cười lớn từ trong triều tịch loạn lưu vỡ nát lao ra: “Ha ha, Đồng Cảnh lão tặc, Cơ Hạo tiểu nhi... Các ngươi lưỡng bại câu thương rồi phải không?”
Thanh trúc trượng vuông vắn trong tay Khổ Trúc sơn chủ nổi lên thanh ảnh kéo dài, nhanh chóng hóa thành cánh rừng trúc to lớn đem hỗn độn triều tịch chắn bên ngoài, hình thành một mảng tiểu thế giới rừng trúc của mình. Thương Tâm đ*o nhân không nói một tiếng theo phía sau Khổ Trúc sơn chủ, nheo mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Từng tiếng khóc nỉ non như có như không từ bên cạnh Thương Tâm đ*o nhân mơ hồ khuếch tán ra, có thể nhìn thấy trong tay hắn cầm một lá cờ phướn vải trắng chế thành, trên mặt cờ dùng thủ pháp cực kỳ quỷ dị vẽ mấy chục khuôn mặt người đầy mặt sầu khổ, nam nữ già trẻ đầy đủ khuôn mặt vặn vẹo, nước mắt không ngừng phun ra, mỗi người giống như vật còn sống đang khóc nỉ non không thôi.
Đột nhiên nhìn thấy trong hư không chỉ có một mình Cơ Hạo, Long Mẫu nhất thời mặt mày vui vẻ cười phá lên: “Cơ Hạo tiểu nhi? Sao chỉ có một mình ngươi? Đồng Cảnh lão tặc đâu? Còn có ngọn núi lớn vừa nãy phong ấn kia đâu?”
Không đợi Cơ Hạo trả lời, Long Mẫu lại tràn đầy tự tin quay đầu cười nói: “Lão mẫu tuy tính tình không tốt, lại hiểu rõ lòng người nhất, Đồng Cảnh lão tặc sao có thể thật sự đồng lòng hợp sức với thằng nhãi Cơ Hạo? Chỉ cần chúng ta vừa đi, bọn hắn tất nhiên trở mặt. Hì hì, ba món bản mạng chí bảo của Đồng Cảnh lão tặc, còn có chín món thần binh dùng để phong ấn Đồng Cảnh lão tặc!”
Thương Tâm đ*o nhân tham lam nhìn Cơ Hạo cười nói: “Còn có một cái chuông, một thanh kiếm, còn có cái này... cầu vồng màu vàng là cái gì?”
Cơ Hạo đang tìm hiểu trận đồ áo nghĩa mở mắt ra, hắn nhìn Long Mẫu, Khổ Trúc sơn chủ và Thương Tâm đ*o nhân ba người đi mà quay lại, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi tính chắc ta và Đồng Cảnh đạo nhân sẽ trở mặt? Các ngươi đi mà quay lại, là muốn...”
Long Mẫu dứt khoát cười nói: “Nếu các ngươi chưa động thủ, vậy thì thôi, chẳng qua là lão mẫu chúng ta lãng phí một chút thời gian, xoay người rời khỏi cũng kịp. Nếu các ngươi đang động thủ, chúng ta vừa lúc ám toán sau lưng, đánh các ngươi một cái trở tay không kịp, có thể thương thì thương, có thể giết thì giết, nói tóm lại phải từ trên người các ngươi cướp đi một chút lợi ích mới được.”
Hít một hơi thật sâu, Long Mẫu hưng phấn cấp tốc chà chà bàn tay, bàn tay dày đặc vảy rồng của nàng chà xát lẫn nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Leng keng’, không ngừng tung tóe ra một mảng lớn đốm lửa. Nàng hưng phấn muốn điên cười nói: “Không ngờ, Đồng Cảnh lão tặc chỉ có cái vỏ ngoài, bị phong ấn nhiều năm như vậy, sợ là tinh khí thần của hắn đã sớm hao hết, Cơ Hạo tiểu nhi này quay ngược lại giết hắn?”
Thương Tâm đ*o nhân đanh mặt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Cơ Hạo tiểu nhi cho dù có thể giết Đồng Cảnh đạo hữu, sợ là cũng hao phí toàn bộ khí lực nhỉ? Bằng không hắn sao có thể ngoan ngoãn ngồi khoanh chân ở chỗ này đả tọa chứ? Ngọn núi phong ấn kia không thấy bóng dáng, sợ là bị dư âm bọn họ đánh nhau hủy diệt rồi!”
Khổ Trúc sơn chủ nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn tiến lên một bước, mang theo vài phần cuồng nhiệt nhìn Cơ Hạo cười nói: “Cơ Hạo đại đế, bần đạo không có ý đối nghịch với thiên đình... Nhưng di vật của Đồng Cảnh đạo nhân... Bảo vật có linh, ai có đức thì được...”
Cơ Hạo trợn mắt, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu thật sâu, nghiêm trang học giọng điệu Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, mang theo một tia từ bi thật sâu thở dài nói: “Các vị đạo hữu, bảo vật Đồng Cảnh đạo hữu để lại có duyên với bổn môn, các vị đạo hữu cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa.”
Cơ Hạo cười rất sáng lạn: “Bảo vật có linh, ai có đức thì được, bản đế quân chính là thiên đế của thiên đình, thân mang vô lượng công đức, chính là người có đức!”
Long Mẫu, Thương Tâm đ*o nhân, Khổ Trúc sơn chủ ba người đều nhịp rùng mình, đồng thời dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn Cơ Hạo.
Qua hồi lâu, Thương Tâm đ*o nhân đột nhiên lớn tiếng quát: “Đồ khốn kiếp, tiểu tử này từ nơi nào học được cái giọng điệu này? Hôm nay, bần đạo phải giáo huấn hắn một phen... Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chết tiệt, có duyên? Có duyên? Thiên hạ có cái gì vô duyên với bọn hắn?”
Thương Tâm đ*o nhân hổn hển rít gào một tiếng, lá cờ phướn trong tay vung lên, mấy chục cái hư ảnh mặt người trắng bệch liền từ trên lá cờ phướn bay ra, mang theo tiếng la khóc chói tai lao về phía Cơ Hạo, cắm đầu chui vào trong Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử trận đồ vô hình vô tích.
Không chỉ có thế, Thương Tâm đ*o nhân càng rút ra một thanh bội kiếm, vẽ ra các đạo kiếm quang trắng xoá bảo vệ toàn thân, cuộn mình lao về phía Cơ Hạo.
Cơ Hạo còn chưa phát động kiếm trận, Thương Tâm đ*o nhân vậy mà đã rất chủ động lao đầu vào như vậy.
Cười to ‘Ha ha’ một tiếng, Cơ Hạo chỉ tay, một đạo Vũ Dư Thần Lôi đánh ở trên thân Bàn Cổ Kiếm, chỉ nghe một tiếng kiếm ngân lên cao, nguyên từ lực vô hình trong Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận kịch liệt chấn động sôi trào, mấy chục hư ảnh khuôn mặt trắng bệch đột nhiên lơ lửng giữa không trung không thể động đậy.
Không chỉ có những hư ảnh mặt người này, ngay cả động tác của Thương Tâm đ*o nhân cũng chợt thả chậm hơn một ngàn lần, hắn quả thực là đang hướng phía trước chậm rãi bay đi từng chút một.
“Kiếm trận?” Long Mẫu, Khổ Trúc sơn chủ cùng cất tiếng kinh hô.