Vu Thần Kỷ

Chương 1817: Ba người vây công




“Nhìn cái gì? Có cái gì đẹp?” Thương Tâm đ*o nhân vẫn là một gương mặt tấm sắt nghiêm túc tới cực điểm như vậy, mặt không biểu cảm hướng tới Cơ Hạo hừ lạnh nói: “Năm đó bần đạo gặp phải một chút phiền toái, tuy liên tiếp đánh lui truy binh của thiên đình, nhưng thượng cổ thiên đình vẫn có mấy nhân tài, bần đạo thiếu chút nữa thất thủ bị bắt, là Long Mẫu ra tay giúp đỡ cứu bần đạo.”

Hừ lạnh một tiếng, Thương Tâm đ*o nhân chậm rãi nói: “Tuy không tính là ân cứu mạng, nhưng cũng nợ một phần nhân tình lớn. Cho nên Long Mẫu ra mặt mời, bần đạo không thể không đến.”

Đánh giá cao thấp Cơ Hạo một phen, Thương Tâm đ*o nhân mang theo vài phần vui sướng chậm rãi gật đầu: “Không ngờ, thật không nghĩ, có thể ở nơi này chạm mặt thiên đế thiên đình. Cái thù năm đó bần đạo bị đại quân thiên đình mấy lần vây công, hôm nay có thể báo rồi.”

Khổ Trúc sơn chủ ở một bên cười khẽ ha ha, trúc trượng trong tay không ngừng tạo ra cái bóng màu xanh kéo dài: “Thương Tâm, ngươi trêu chọc Vũ Dư đạo nhân không tính, còn muốn trêu chọc thiên đình. Ngươi ta tất nhiên nhiều năm chưa rời núi, cũng không biết thực lực thiên đình hiện nay, nhưng thiên đình từ trước tới giờ không phải dễ trêu chọc.”

Thương Tâm đ*o nhân hướng phía trước ưỡn ưỡn bụng, chẳng hề để ý hừ lạnh một tiếng: “Sợ gì sợ gì? Chỉ thiếu một chút, ta đã có thể đem thần hồn ký thác hư không, bản thân dung nhập đại đạo, thành tựu thánh nhân chi tôn. Một khi thành thánh, Vũ Dư đạo nhân chỉ biết vung kiếm chém lung tung, còn có thiên đình chỉ biết trọng binh vây kín, ta sợ ai chứ?”

Nhìn Thương Tâm đ*o nhân tràn đầy tự tin, Cơ Hạo đang muốn nhắc nhở hắn kết cục của Đồng Cảnh đạo nhân đã xem như 95% thánh nhân rồi, chợt phía sau truyền đến một tiếng xé gió bén nhọn, Cơ Hạo nhíu mày, vội vàng vỗ một chưởng vào trên Bàn Cổ Chung.

Vang ‘Ông’ một tiếng, mảng lớn hỗn độn chi khí hướng bốn phương tám hướng khuếch tán. Cơ Hạo và Nha Công quay đầu, vừa lúc nhìn thấy móng tay bén nhọn của Long Mẫu đã đâm xuyên qua mấy ngàn tầng hỗn độn chi khí, ở mặt ngoài Bàn Cổ Chung đánh ra nhiều điểm gợn sóng, đang không cam lòng thu hồi hai tay.

Nhìn thấy Cơ Hạo nhìn tới, Long Mẫu cười quái dị khặc khặc nói: “Đồng Cảnh đạo nhân bị nhốt ở trong ngọc bích không thể chạy thoát, chung quy sẽ có biện pháp thu thập hắn. Nhưng ngươi tiểu tử này cũng đáng giận, liên thủ phế ngươi trước rồi nói sau. Hắc, lão bất tử kia, chín thằng con phế vật của lão khốn kiếp, qua lại với bọn nó, còn có thể là thứ gì tốt đẹp.”

Cơ Hạo rút ra Bàn Cổ Kiếm, gập ngón tay nhẹ nhàng búng lên trên lưỡi kiếm, kiếm ngân lên một tiếng, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Tù Ngưu, Ngao Bạch, cũng là ngươi…”

“Bọn chúng không tính là huyết mạch Hỗn Độn Nguyên Long của ta.” Long Mẫu cười đặc biệt dữ tợn, quái dị, một đôi con ngươi màu đỏ vàng phun ra thần quang dài vài thước nhìn chằm chằm Cơ Hạo: “Huyết mạch bọn chúng biểu hiện, đều là huyết mạch thuần túy của lão khốn kiếp kia, không có nửa điểm quan hệ với Hỗn Độn Nguyên Long ta.”

Hít sâu một hơi, Long Mẫu đắc ý: “Con ngoan của ta, chỉ có Phệ Tâm chín đứa bọn chúng.”

Trong ngọc bích, Đồng Cảnh đạo nhân cất tiếng cười to lên: “Mười đứa, chỉ tiếc, có một đứa bị bần đạo bắt sống, ngon lành nuốt xuống rồi. Ha ha, tư vị Hỗn Độn Nguyên Long quả nhiên cực diệu, nhất là một đôi mắt rồng kia.”

Trên làn da Long Mẫu từng miếng vảy rồng dựng thẳng lên hơi chấn động, không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Keng keng’. Nàng nghiến răng, cố nén không quay đầu nhìn Đồng Cảnh đạo nhân, hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, Long Mẫu lạnh lùng nói: “Đồng Cảnh thằng nhãi này bị phong ấn ở đây, chuyện này, là chúng ta cũng không biết. Thằng nhãi con có thể tìm tới nơi này, hắc, Đồng Cảnh tam bảo đã bị ngươi lấy rồi.”

“Hử?” Tinh quang chợt lóe trong mắt Thương Tâm đ*o nhân, chợt hướng Cơ Hạo áp sát một bước.

“Ồ?” Khổ Trúc sơn chủ cũng theo bản năng hướng Cơ Hạo đến gần hai bước, từng tầng hư ảnh trúc xanh không ngừng từ trong cơ thể hắn bay ra, nhanh chóng ở bên người hắn hóa thành một rừng trúc vô biên vô hạn. Toàn bộ động quật đều bị rừng trúc bao trùm, không nhìn thấy được lối ra của động quật nữa, không nhìn thấy mép động quật nữa.

Khổ Trúc sơn chủ biểu hiện ra hứng thú cực lớn, hắn nhìn chằm chằm Cơ Hạo không dời mắt nói: “Ba món bảo bối của Đồng Cảnh đạo hữu, Thái Ất Nguyên Từ Lệnh kia không hợp với đại đạo của ta, cũng đành thôi; Tử hồ lô kia sát phạt quá nặng, nhân quả quá đáng, cũng vô dụng đối với ta; chỉ có hoạt hồ lô kia, nghe nói sở trường nhất tẩm bổ thiên địa linh căn, lại tương quan tính mạng với tính mạng ta.”

Khổ Trúc sơn chủ ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Hạo, mỉm cười nói: “Mong tiểu đạo hữu đem hoạt hồ lô kia lấy ra, để ta cẩn thận nhìn một chút.”

Long Mẫu cười rất sáng lạn, nàng lớn tiếng cười nói: “Lão măng trúc, còn nhìn cái gì? Làm thịt tiểu tử này, bảo bối nào cũng là của chúng ta. Ba món bảo bối của Đồng Cảnh, chúng ta vừa lúc mỗi người một món phải không? Hoạt hồ lô kia, tự nhiên là của ngươi “

“Hu hu” Thương Tâm đ*o nhân đột nhiên lại khóc lên, hắn đáng thương hề hề nhìn Cơ Hạo khóc lóc: “Thiên đế thật đáng thương, vinh hoa phú quý của thiên đình này còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu năm, đã phải ngã xuống ở đây, thật sự là rất đáng thương, rất đáng thương, rất đáng thương mà.”

Thương Tâm đ*o nhân kéo dài thanh âm, quái thanh quái khí khóc rống lên. Ý bi ai nồng đậm Cơ Hạo và Nha Công vừa mới bình ổn nhất thời lại bị dẫn lên, thân thể hai người nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa lại khóc thành tiếng.

Bàn Cổ Chung nổ ‘Keng’ một tiếng, mạnh mẽ phá tan thuật pháp tà dị của Thương Tâm đ*o nhân. Cơ Hạo và Nha Công đồng thời biến sắc, Nha Công thét dài một tiếng, giơ lên mộc trượng do Phù Tang mộc biến thành hung hăng hướng Thương Tâm đ*o nhân đánh xuống.

Thương Tâm đ*o nhân xùy xùy hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý rút ra trường kiếm đeo trên lưng, một kiếm chậm rãi hướng mộc trượng của Nha Công đâm tới. Tuy công pháp tà dị, kiếm quyết của Thương Tâm đ*o nhân cũng rất kỳ diệu, kiếm thế của hắn quy củ nghiêm ngặt, từng kiếm một theo đường kiếm cực kỳ tinh tế, giống như một cái cối xay cứng rắn nghiền về phía Nha Công.

Ầm một tiếng, ánh lửa bắn ra bốn phía, mộc trượng trong tay Nha Công là bản thể Phù Tang mộc biến thành, mộc trượng cùng trường kiếm trong tay Thương Tâm đ*o nhân va chạm với nhau, mảng lớn ánh lửa bắn tung tóe, Thương Tâm đ*o nhân sợ tới mức run lên một cái, theo bản năng liên tục lui vài bước về phía sau.

Một quầng lửa rải đến trên tay áo Thương Tâm đ*o nhân, Thương Tâm đ*o nhân kêu một tiếng quái dị, một kiếm vung xuống đem chỗ tay áo cháy cắt sạch sẽ. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mộc trượng trong tay Nha Công cả giận nói: “Phù Tang lão nhân! Đây là bản tôn ngươi! Nguyên linh ngươi đâu?”

Nha Công cực lực trừng to con mắt nho nhỏ, hung tợn quát: “Nguyên linh tự nhiên là tọa trấn Thái Dương cung. A, làm gì tự nhiên sẽ không nói cho ngươi tên mập mạp chết tiệt khóc sướt mướt, ăn một gậy của Nha Công gia gia ngươi.”

Còn chưa dứt lời, Nha Công giơ mộc trượng hướng Thương Tâm đ*o nhân đánh xuống một lần nữa. Một lần này, Thương Tâm đ*o nhân rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, bản thể Phù Tang mộc biến thành mộc trượng, chỉ cần là đại năng từng lăn lộn ở hồng hoang thế giới, thì không dám tùy tiện chịu một phát.

Khổ Trúc sơn chủ có chút bất đắc dĩ nhìn Cơ Hạo, chậm rãi nói: “Vì hoạt hồ lô, đắc tội Vũ Dư đạo nhân cũng là khó tránh khỏi. Tiểu đạo hữu, cái này cũng không phải là bảo bối ngươi nên dòm ngó.”

Khẽ than thở một tiếng, bốn phương tám hướng vô số trúc ảnh hướng Cơ Hạo vỗ xuống rậm rạp.

Trong vô số trúc ảnh, Long Mẫu hóa thành một tia sáng màu vàng, mang theo tiếng xé gió đinh tai nhức óc không ngừng đánh tới.