Ánh mặt trời chiếu khắp đại địa, cũng chiếu sáng thân thể ba đạo nhân, cho nên Cơ Hạo rõ ràng ‘nghe được’ kẻ ra tay đánh chết phân thân của mình ngữ khí rất bình thản, ngữ điệu rất kiêu ngạo, Cơ Hạo có thể cảm nhận được sự tự tin cường đại của đạo nhân, một loại cực độ tự tin bắt nguồn từ thực lực cường đại cùng với bối cảnh hùng hồn của bản thân.
Trong thần hồn hư không, vô số mảnh vỡ thần hồn màu máu tràn ra lực lượng tà ác, vẫn khiến đạo đài của Cơ Hạo khó có thể tự nhiên vận chuyển.
Hơi trầm ngâm, mi tâm đ*o mâu của Cơ Hạo kim quang chợt lóe, lại một phân thân từ trong đạo mâu bay ra, bước chân nhẹ nhàng đi về phía đại điện thiên đình. Vừa rồi, một phân thân kia bị đánh chết, đối với Cơ Hạo mà nói chẳng khác nào là bị mũi kim đâm một phát, thương tổn cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng ba đạo nhân này dám ra tay đối với phân thân thiên đế? Thứ chất chứa sau lưng rất đáng giá cân nhắc, Cơ Hạo không tin giờ phút này Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân sẽ không kiêng nể gì một lần nữa khiêu khích mình, giờ phút này bọn họ hẳn là ốc còn không mang nổi mình ốc nhỉ? Dù sao có mười thánh nhân đến từ Bàn Ngu thế giới đang ngồi xổm thanh tịnh thế giới, bọn họ có tâm tư rảnh rỗi tiếp tục gây sóng gió?
Trong đại điện thiên đình, Ngao Bạch vẻ mặt u ám nhìn Hạo Thiên Kính do Đông công tế ra.
Trong kính quang chói mắt, đám long vương như Ngao Hạo đang dẫn chiến sĩ long tộc dưới trướng, hộ tống con dân các bộ lạc nhân tộc hướng phía Nghiêu Sơn thành rút lui. Đại đội con dân nhân tộc tốc độ hành quân chậm chạp, bộ tộc nhân tộc cách gần nhất cũng cần ít nhất hơn nửa năm thời gian, mới có thể đến Nghiêu Sơn thành.
Ngao Bạch sắc mặt xanh mét, bàn tay đã hóa thành hình dạng vuốt rồng, mười cái móng vuốt sắc bén dị thường ma sát lẫn nhau, không ngừng tóe ra vô số đốm lửa. Hắn đang tính toán được mất của lần xuất binh cứu viện này, tổn thất mấy vạn hậu duệ long tộc, phần tổn hại này làm hắn đau lòng thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng thu hoạch thì sao? Thu hoạch cũng có, chiến sĩ long tộc đám Ngao Hạo chém giết lượng lớn chiến sĩ Già tộc và Sư Thứu thú, thiên địa có cảm ứng, giáng xuống không ít công đức. Nhưng công đức đó cách cách vô lượng công đức Ngao Bạch vì leo lên ngai báu thiên đế mà ‘khất nợ’ còn kém một đoạn rất lớn, cho nên tổng thể mà nói, lần này long tộc là lỗ vốn rồi.
Trong Hạo Thiên Kính, tà độc trên thân chiến sĩ long tộc đám Ngao Hạo đã bị lực lượng hùng hồn của đại đỉnh phá giải, nhưng tác dụng phụ do Đồ Long bí thuật mang đến vẫn rất rõ rệt, đám cổ long vương bao gồm Ngao Hạo ở trong đều là sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng tinh huyết hao tổn quá nặng.
“Đồ Long Thuật... Đồ Long Thuật... Sơ vu nhất mạch thế mà lại thật sự đang bí mật nghiên cứu Đồ Long Thuật!” Ngao Bạch cố ý nhìn Thanh Tường một cái, âm u nói: “Còn có chuyện gì, là bọn hắn không dám làm nữa sao? Bọn hắn có Đồ Long bí thuật, không tránh khỏi sẽ có...”
Thanh Tường khẽ hừ một tiếng, nàng biết Ngao Bạch là muốn kéo phượng tộc xuống nước, nhưng Đồ Long bí thuật của sơ vu nhất mạch thật sự quá ghê tởm. Bọn hắn đã bí mật nghiên cứu ra loại Đồ Long bí thuật nghịch thiên này, khó tránh khỏi bọn hắn còn có Đồ Phượng bí thuật đang mài đao soàn soạt chuẩn bị hướng phượng tộc xuống tay.
Lườm Ngao Bạch một cái, Thanh Tường lạnh giọng quát: “Sơ vu nhất mạch tội ác tày trời, phải bị thiên phạt tiêu diệt.”
Thanh Tường vừa mới nói ra khỏi miệng, phân thân Cơ Hạo đã tới trong đại điện. Hắn trầm giọng nói: “Sơ vu nhất mạch cam tâm hóa ma, bọn hắn đã không đem bản thân coi là con dân nhân tộc, bọn hắn làm ra việc phản nghịch bực này, thiên phạt tru sát cũng là cần thiết. Nhưng giờ phút này quan trọng nhất, là ngăn cản đại quân của Đế Úc xâm chiếm Sùng Sơn.”
Cơ Hạo vừa mới mở mồm, Đông công đã mở miệng tán đồng: “Cơ Hạo đại đế nói rất phải, con dân nhân tộc phần nhiều lòng hướng về Sùng hậu Tự Văn Mệnh, hắn tiếp chưởng địa vị Nhân Hoàng mới là điều lòng người hướng tới... Nếu Đế Úc mãnh công Sùng Sơn, nhân tộc tổn thất thảm trọng tạm không đề cập tới, chúng ta thân là chủ thiên đình nếu không để ý với việc này, sợ là thiên địa tức giận, chúng ta đều sẽ bị trời phạt.”
“Đế Úc!” Vẻ mặt Ngao Bạch càng thêm u ám.
Một lần này long tộc tổn thất mấy vạn hậu duệ thuần huyết, căn nguyên tất cả cái này không phải là Đế Úc cấu kết dị tộc, tổ chức liên quân tấn công các bộ tộc nhân tộc ủng hộ Tự Văn Mệnh sao? Nếu không phải Đế Úc làm xằng làm bậy, sao có thể có trận loạn chiến này? Long tộc sao có thể tổn thất thê thảm nặng nề như thế?
“Thằng nhãi con, sao dám làm xằng làm bậy như thế?” Vốn là bộ dáng tú sĩ nho nhã, trong lòng Ngao Bạch bốc lên một luồng lửa độc, theo tiếng xương khớp ‘Rắc rắc’ ma sát, hai cái sừng rồng bảy màu ở trên trán hắn nhanh chóng chui ra, thân thể hắn cấp tốc bành trướng đến trên dưới bảy tám trượng, đầu cũng cấp tốc biến hóa, từ bạch diện thư sinh thanh nhã nho tú biến thành một cái đầu rồng dữ tợn hung ác.
Bản thể là Bí Hý lực lượng lớn nhất trong chín con trai của tổ long, Ngao Bạch hóa thành hình thái nửa người nửa rồng, trên người lập tức phủ kín vảy màu đen dạng khiên tam giác thật dày. Một luồng thú tính nóng rực, hồng hoang nguyên thủy từ trong cơ thể Ngao Bạch cuồn cuộn khuếch tán mở ra, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, không biết từ nơi nào rút ra một thanh đại chuỳ cán dài, xách chùy chạy ra khỏi đại điện.
“Ta, giờ sẽ đi đánh chết Đế Úc!” Ngao Bạch nghiến răng vang lên ‘Ken két’, vừa sải bước lao ra khỏi thiên đình, vừa lớn tiếng quát: “Các con, theo tổ tông ta đi Bồ Phản... Không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, đào tận rễ đám nhãi vô liêm sỉ này, đem đám con cháu không ra gì của Công Tôn thị đập chết hết... Hiên Viên tiểu nhi nếu muốn giảng đạo lý, tổ tông ta nói chuyện hẳn hoi với hắn!”
Ngẩng đầu, Ngao Bạch hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đám một đám mây đen xung phong ra ngoài. Hắn vừa bay nhanh, vừa lớn tiếng kêu gào: “Binh sĩ long tộc chúng ta, từng có lúc nào chịu thiệt như vậy? Trước giết Đế Úc, sau diệt sơ vu... Lão tử hiện tại là thiên đế, muốn làm gì thì làm cái đó, ai con mẹ nó dám đối nghịch với Bí Hý gia gia, xem tổ tông ta một chùy đập bẹp hắn!”
Trong đại điện của thiên đình, phân thân Cơ Hạo im lặng không nói gì, Chúc Dung thị cười khẽ ‘Ha ha’, Thanh Tường liên tục trừng mắt, Đông công thì khẽ cười nói: “Hán tử long tộc... Từ xưa đến nay đều là thẳng tính. Ha ha, ha ha, sảng khoái thô thẳng, thật ra cũng thẳng thắn đáng yêu!”
Cơ Hạo, Chúc Dung thị, Thanh Tường đồng thời liếc xéo Đông công một cái, lời này nói hay, ‘thẳng thắn đáng yêu’? Đây là nhân tuyển tốt nhất chịu tiếng xấu thay cho người khác nhỉ?
Lặng lẽ thở dài một hơi, Cơ Hạo chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở Ngao Bạch bệ hạ một tiếng, bên cạnh Đế Úc này có mấy kẻ rất không đơn giản... Ai ngờ được, Ngao Bạch bệ hạ đã tức giận xông ra ngoài rồi? Ài, nhưng cũng tốt, Đế Úc làm xằng làm bậy như vậy, quấy thiên địa không yên cũng không được.”
Ở bên, Chúc Dung thị ho khan một tiếng, hắn chậm rãi cười nói: “Tiểu hài tử không nghe lời, cũng phải vụt hẳn hoi một chút. Giống như đứa con lớn nhất Đồng Cung kia của ta, lúc nhỏ không nghe lời, ta luôn đem nó treo ở dưới mái hiên dùng roi da rồng hung hăng vụt... Vụt nhiều mấy lần, mỗi lần đều đánh thừa sống thiếu chết, chỉ cần không thật sự đánh chết, đứa nhỏ này sẽ trở nên nghe lời, trở nên có bản lãnh.”
‘Hắc hắc’, ‘Hắc hắc’, ‘Hắc hắc’!
Cơ Hạo, Chúc Dung thị, Đông công, Thanh Tường cùng cất tiếng cười khẽ, mỗi người cười rất là ý vị sâu xa.
Trong Hạo Thiên Kính, có thể thấy được Ngao Bạch đem theo toàn bộ chiến sĩ long tộc thiên đình tức giận xung phong ra ngoài, một đường đến thẳng Bồ Phản.
Cơ Hạo nhớ lại vừa nãy ba đạo nhân ra tay, trong lòng có chút nặng trịch. Ba đạo nhân này ra tay bất phàm, Ngao Bạch hẳn là không đến mức chịu thiệt ở trên tay bọn họ chứ?