Vu Thần Kỷ

Chương 1705: Chúc Dung lên trời




Cơ Hạo cấp tốc xuyên qua ở trong hư không.

Mặt trời chiếu khắp đại địa, trong ánh mặt trời tràn ngập mơ hồ có thể thấy được các tia sợi tơ màu vàng như thực chất như ẩn như hiện. Trên Bàn Cổ mỗ đại lục, phàm là sinh linh tắm rửa ánh mặt trời, không một ai có thể chạy thoát các sợi tơ màu vàng đó tập trung.

Từng tia sáng màu vàng tự nhiên cũng chiếu rọi ở trên đại lục Nam Hoang ngày xưa, trong rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, cành lá thật dày chặn ánh mặt trời bình thường, nhưng không cách nào ngăn trở các sợi tơ màu vàng kỳ dị, chất chứa đại đạo pháp tắc trong ánh mặt trời. Từng sợi tơ vàng xuyên thấu cành lá thật dày, không muốn để ai biết rơi ở trên người vô số sinh linh.

Trong mi tâm đ*o mâu của Cơ Hạo chín vầng mặt trời chói chang lóe lên, thần niệm khổng lồ theo vô số sợi tơ vàng trong hư không kéo dài đi, nhất cử nhất động của vô số sinh linh trên đại lục Nam Hoang đều ở trong sự nắm giữ của hắn.

Hắn nhìn thấy trên đỉnh Chúc Dung, Chúc Dung thị ngồi ngay ngắn ở trên ngai báu ngưng tụ từ lửa, ở cao nhìn xuống quan sát thủ lĩnh vô số bộ tộc Nam Hoang.

Hắn nhìn thấy vô số con dân bộ tộc Nam Hoang đang điên cuồng khai thác mỏ quặng trong lòng đất, khoáng thạch quý hiếm chồng chất như núi không ngừng đưa đi đỉnh Chúc Dung.

Hắn nhìn thấy từng đám đông quân đội dị tộc xuyên qua ở trong rừng rậm Nam Hoang, không kiêng nể gì săn bắt con dân bộ tộc, đem bọn họ đưa vào chiếc thuyền bay khổng lồ. Thuyền chở đầy nô lệ nhân tộc không ngừng cất cánh, đem vô số nô lệ nhân tộc vận chuyển đi phương bắc.

Thiên Địa Kim Kiều phát ra thần quang loá mắt, thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, chợt xuyên đến trên không rừng rậm Nam Hoang. Hắn nhìn hơn vạn chiếc thuyền to lớn phía dưới đang từ từ cất cánh, tay phải hướng về vầng mặt trời trên không nắm chặt, hơn vạn cột sáng mãnh liệt to bằng vại nước gào thét từ trên cao hạ xuống, chuẩn xác xuyên thủng pháp trận trung tâm trên chiếc thuyền bay.

Vô số trận pháp cấm chế mặt ngoài con thuyền vừa mới cất cánh ầm ầm phát nổ, khói đặc cuồn cuộn bao lấy con thuyền từ không trung rơi xuống, vô số chiến sĩ dị tộc rống giận từ trong con thuyền chạy ra. Mấy vạn chiến sĩ Già tộc chân đạp mâm kim loại hình tròn lóe ra ánh điện phóng lên cao, khí thế hùng hổ lao về phía Cơ Hạo.

Cối xay đại đạo đường kính tam vạn sáu ngàn trượng phía sau Cơ Hạo vô thanh vô tức xuất hiện, một lực cắn nuốt đáng sợ từ trong cối xay trào ra, hư không xung quanh chợt co lại sụp đổ, mấy vạn chiến sĩ Già tộc không làm chủ được bản thân hướng về cối xay đại đạo rơi xuống. Theo tiếng gào thê lương, mấy vạn tinh nhuệ Già tộc thực lực yếu nhất cũng đạt tới Vu Vương cảnh ở trong một nhịp thở ngắn ngủn bị triệt để mài nát.

“Cơ Hạo!” Một tên quý tộc Ngu tộc chỉ vào Cơ Hạo trên bầu trời hét khàn cả giọng.

Trải qua vô số lần đại chiến, trải qua các loại sóng gió, Cơ Hạo ở trong lòng quý tộc dị tộc đã đáng sợ như ác ma. Những ngày qua Cơ Hạo không thấy bóng dáng, sự sợ hãi của đám quý tộc dị tộc này đối với hắn dần dần bình ổn, nhưng khi Cơ Hạo đột ngột một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, sự sợ hãi xưa kia đột nhiên trào lên trong lòng.

“Quỳ xuống, ở tại chỗ này chờ đợi xử trí. Ai dám bỏ chạy, ta giết cả nhà hắn!” Trong mắt Cơ Hạo lóe ra hàn quang băng lạnh vô tình, hắn tùy tay điểm ra một chỉ, mười mấy vạn tinh quái nô lệ nhe răng trợn mắt vung binh khí hướng hắn gào hét cùng cất tiếng rú thảm, bọn hắn bị một lực lượng khổng lồ vô hình nghiền áp, hai chân ‘Rắc rắc’ nứt gãy, không tự chủ được quỳ gối trên mặt đất khóc lóc.

Tiếng ‘Thùng thùng’ không dứt, vô số quý tộc dị tộc không có lòng phản kháng nữa, run rẩy quỳ gối trên mặt đất.

Cơ Hạo vung tay, hơn vạn chiếc thuyền ầm ầm vỡ nát, con dân Nam Hoang bị ép tiến vào thuyền ùn ùn thoát thân, bọn họ nhìn Cơ Hạo lơ lửng ở bầu trời cùng cất tiếng hoan hô, chủ động đoạt lấy binh khí của chiến sĩ dị tộc bên cạnh, đem bọn hắn trông giữ nghiêm mật.

Thiên Địa Kim Kiều nhảy lên một cái, Cơ Hạo chân đạp kim quang tới trước đỉnh Chúc Dung.

Trong mắt Chúc Dung thị lóng lánh u quang màu đen mờ mờ. Bị Ngu Hoặc mượn dùng bộ não Bàn Ngu khống chế linh trí, hắn đột nhiên nhìn thấy Cơ Hạo, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia giãy dụa. Nhưng rất nhanh thân thể hắn nhoáng lên một cái, thanh âm Ngu Hoặc từ trong miệng Chúc Dung thị truyền ra.

“Cơ Hạo? Ta ở trong trí nhớ của Chúc Dung thị, đọc được tin tức có liên quan với ngươi!” Ngu Hoặc cười ‘Khì khì’: “Thật thú vị, ngươi tới nơi này, là muốn làm gì? Hoặc là nói, ngươi có thể làm gì? Chúc Dung thị đã là nô lệ của ta, là con rối của ta, ta lúc nào cũng có thể triệt để...”

Thấy Chúc Dung thị khuôn mặt dại ra, Cơ Hạo cất tiếng thét dài, cối xay đại đạo thật lớn phía sau hắn cấp tốc xoay tròn, một lực cắn nuốt đáng sợ mà tà dị từ trong cối xay đại đạo trào ra.

Thân thể Chúc Dung thị chợt cứng đờ, trong mắt hắn từng tia tà quang màu đen không ngừng bay ra, trong hào quang màu đen mơ hồ có thể thấy được vô số gương mặt vặn vẹo, theo tiếng linh hồn gào rống thê lương, linh hồn tà lực Ngu Hoặc để lại trong cơ thể Chúc Dung thị ở chớp mắt ngắn ngủn bị cắn nuốt sạch sẽ.

“Đồ chết tiệt!” Trong mắt Chúc Dung thị lóe lên ngọn lửa, hắn chợt khôi phục linh trí, lửa cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn phun trào ra, hóa thành các đóa Nghiệp Hỏa Hồng Liên dinh dính không ngừng rơi xuống. Lửa bốc lên trên đỉnh Chúc Dung, núi đá bị ngọn lửa Chúc Dung thị toàn lực phóng ra đốt thành nham thạch nóng chảy, nham thạch nóng chảy màu đỏ rực dâng trào khắp nơi, thanh thế rất kinh người.

“Cơ Hạo, lần này... Mất mặt đến cực điểm, không còn mặt mũi gặp ai nữa.” Chúc Dung thị thở hổn hển, nghiến răng rít gào: “Ngu Hoặc chết tiệt, Xi Vưu trong cấm địa được thả ra rồi, Bàn Cổ thế giới ta...”

Cơ Hạo cười lắc lắc đầu: “Việc này không trách được ngài, Ngu Hoặc? Chúng ta về sau chậm rãi thu thập hắn là được. Về phần Xi Vưu... Hắc.”

Cơ Hạo đem Xi Vưu và Bàn Hi để lại cho Thi đạo nhân đối phó, lấy thủ đoạn của Thi đạo nhân, hy vọng Xi Vưu hiện tại chưa bị tháo rời thành linh kiện nhỉ?

Cho dù Xi Vưu có bản lãnh nghịch thiên, Cơ Hạo cũng không tin Thi đạo nhân có được toàn bộ U Minh thế giới làm hậu thuẫn còn không bào chế được gã, hiện tại Xi Vưu nói không chừng đã thành con rối đả thủ mạnh nhất dưới trướng Thi đạo nhân, đang tiếp nhận Thi đạo nhân cải tạo cổ quái.

“Việc khác tạm thời khoan nói, hiện tại chính sự quan trọng hơn.” Cơ Hạo nghiêm nghị nhìn Chúc Dung thị: “Ngài cảm thấy hứng thú đối với trở thành thiên đế không? Nếu không phản đối mà nói, chúng ta bây giờ đi thiên đình. Oa Linh muốn dẫn động thiên đạo đại thế sắc phong thiên đế, bỏ qua cơ hội lần này, không biết lần sau phải đợi tới khi nào.”

Sắc mặt Chúc Dung thị chợt biến ảo vô số lần, hắn kinh hãi lại kinh hỉ nhìn Cơ Hạo: “Sắc phong thiên địa? Oa Linh? Nàng đây là... Tốt, tốt, tốt, ta vì sao phải phản đối? Chúc Dung thị ta chính là chính thống Hỏa Thần nhất mạch nam phương thiên đế, nếu muốn sắc phong thiên đế, nên có một chỗ của Chúc Dung thị ta.”

Quanh thân lóng lánh ánh lửa nồng đậm, Chúc Dung thị không chút khách khí tiến lên hai bước: “Đi, đương nhiên đi. Đồng Cung sau này sẽ là tộc trưởng Chúc Dung thị, ta lập tức mang theo binh mã Chúc Dung thị đi thiên đình!”

Cơ Hạo gật gật đầu, hắn lớn tiếng quát: “Đồng Cung đại huynh, việc Nam Hoang sẽ giao cho ngươi. Mau triệu tập tinh nhuệ các bộ lạc Nam Hoang, quét sạch tất cả dị tộc trên đất Nam Hoang, thà giết lầm, đừng bỏ sót.”

Cối xay đại đạo cấp tốc xoay tròn, một lại một cao tầng Chúc Dung nhất tộc bị Ngu Hoặc khống chế tà quang màu đen trong mắt lóe lên, không ngừng bị cối xay đại đạo rút ra.

Chúc Dung thị tự mình thổi lên kèn sừng rồng triệu tập binh mã thân tín, theo tiếng kén cao vút, từng chi Chúc Dung thần quân tinh nhuệ từ bốn phương tám hướng hội tụ đến. Một tòa lại một tòa núi lửa to lớn của Nam Hoang không ngừng phun trào, từ trong đó không ngừng lao ra đám đông hỏa long, hỏa giao, hỏa xà, hỏa mã các vật.

Lửa cháy ngập trời, Cơ Hạo mang theo Chúc Dung thị mở hết tốc độ hướng thiên đình bay đi.