Vu Thần Kỷ

Chương 1685: Thu thiên hạ chi binh




Ích kỷ, đại thế là không tốt.

Cho nên thái thúc công đã ngã xuống đất, bản thân hắn tu vi chung quy có hạn, tinh huyết bản thân cũng chỉ là tiêu chuẩn Vu Đế đỉnh phong, thiêu hết tinh huyết toàn thân, cường độ thần hồn hắn có thể tăng lên chung quy cũng chỉ như vậy.

Khi đám trưởng lão, gia chủ Hoa Tư thị cung cấp tinh huyết thêm vào cho hắn chạy tán loạn, thái thúc công điên cuồng thiêu đốt pháp lực, tận tình thúc dục thiên địa nguyên khí hóa thành ma lôi chợt hao hết lực lượng toàn thân, uể oải cắm đầu ngã quỵ, hổn hển hướng tới đám trưởng lão, gia chủ trong mắt lóe ra ánh sáng khác lạ kia lớn tiếng hét lên.

“Trở về, trở về, ngu xuẩn! Các ngươi phân tán khí lực, nào phải đối thủ của Hoa Tư Thanh Diệp cùng thằng nhãi Cơ Hạo?”

Các trưởng lão, gia chủ Hoa Tư thị trong lòng ôm ý niệm riêng, muốn bản thân trở thành chủ nhân Hoa Tư thị, trở thành chủ thiên địa Bàn Cổ thế giới nào chịu quay đầu? Bọn họ mỗi người cười ha ha sải bước bôn tẩu, dốc hết tốc độ hướng thị tộc bộ lạc trung thành với mình chạy đi.

Nguyên Thủy Ma Tôn xuất hiện, lại vạch ra ở trong lòng các trưởng lão, gia chủ vốn còn có chút ngây thơ này một cái khái niệm rõ ràng —— thị tộc dù sao cũng là thị tộc, chỉ có mình mới là mình. ‘Người không vì mình trời tru đất diệt’, ý niệm này đại để cũng là Nguyên Thủy Ma Tôn ở trong lòng bọn họ hung hăng cắt một đao, chôn thật sâu ở trong lòng bọn họ.

Cho nên thanh âm thái thúc công kêu cực kỳ vang dội, thật sự quay đầu đứng ở bên người hắn, cũng chỉ có ba năm hậu duệ trực hệ của hắn, trưởng lão, gia chủ khác quan hệ huyết thống không quá thân cận với hắn, vẫn là có nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu rời khỏi.

Sắc mặt Hoa Tư Thanh Diệp rất khó coi. Hắn nhìn các trưởng lão, gia chủ kia như ong vỡ tổ bỏ chạy tán loạn, đột nhiên cười lên thê thảm phát ra từ đáy lòng. Hoa Tư thị vốn không nói bền chắc như thép, ít nhất cũng là lòng người chỉnh tề, sau ngày hôm nay, lại là chia năm xẻ bảy, đừng mơ khôi phục cảnh tượng ngày xưa.

Mỗi người đều có tư tâm, hơn nữa tất cả bọn họ đều hiểu rõ tư tâm của mình, biết tương lai mình nên lựa chọn như thế nào.

“Từ hôm nay trở đi, Hoa Tư thị ta... Thật sự chỉ là một cái dòng họ.” Hoa Tư Thanh Diệp uể oải thì thào một tiếng, hắn như thấy được vô số bộ lạc, bộ tộc vốn tụ tập ở dưới đồ đằng chiến kỳ của Hoa Tư thị, bọn họ đều có được chiến kỳ nhà mình, bọn họ nhấc lên khói thuốc súng và chiến hỏa ngập trời, vì quyền lực, vì tài phú, vì giang sơn mỹ nhân triển khai điên cuồng chém giết!

Bởi vì Nguyên Thủy Ma Tôn xuất hiện, thị tộc huyết thân huynh đệ từng thân như một nhà rốt cuộc trưởng thành, bọn họ bắt đầu phân cắt gia sản gia nghiệp tổ tiên lưu lại, bắt đầu dốc sức mà làm cho ngôi nhà nhỏ của mình.

Không chỉ có Hoa Tư thị, các đại thị tộc, đại bộ tộc khác, như đám người Hữu Hùng thị, Phục Hy thị, Toại Nhân thị, bọn họ cuối cùng sẽ bởi vì dục vọng cá nhân mà chia năm xẻ bảy, bọn họ cuối cùng sẽ từ siêu cấp đại thị tộc, siêu cấp thế lực đủ để ảnh hưởng tiền đồ toàn bộ nhân tộc phân liệt thành vô số tiểu bộ tộc, tiểu bộ lạc. Bọn họ cũng không cách nào bện lại thành một sợi dây thừng nữa, lực ảnh hưởng của bọn họ đối với nhân tộc sẽ suy yếu vô hạn.

Chỉ cần nhân tộc có một vị Nhân Hoàng anh minh thần võ xuất hiện, chỉ cần hắn có được đủ sức ủng hộ, hắn sẽ lấy tư thái cường thế trước nay chưa từng có quét ngang bát phương, trở thành đế vương chân chính của toàn bộ nhân tộc!

“Ta nhìn thấy, lại không có sức ngăn cản.” Hoa Tư Thanh Diệp thản nhiên nói: “Đây là ý chỉ của trời sao? Nếu đúng, ta không có gì để nói... Nếu không phải, ta lại có thể nói gì đây? Công Tôn Úc, ngươi nhất định là một câu chuyện cười... Tự Văn Mệnh, ngươi thật sự là vận khí tốt, mệnh tốt mà!”

Hoa Tư Thanh Diệp hít một tiếng thật dài, hắn kéo bước chân nặng nề, đi từng bước một về phía thái thúc công.

Cơ Hạo đứng ở trước mặt thái thúc công, mấy trưởng lão, gia chủ Hoa Tư thị phồng mồm trợn má tức giận nhìn hắn.

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn hướng thái thúc công vươn tay: “Thái thúc công? Mời ngươi giao ra toàn bộ vu khí tùy thân của ngươi. Giáp trụ, binh khí, các loại kỳ môn vu bảo, ta lấy hết.”

Thái thúc công nhe răng trợn mắt cười thảm vài tiếng, hắn nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá cao thấp Cơ Hạo vài lần: “Ngươi lấy hết? Khẩu vị ngươi thật lớn! Ngươi dám nói với ta, ngươi muốn toàn bộ gia sản của ta? Các giáp trụ, các binh khí, các đao kiếm, giáo, các trường cung trọng nỏ, các vu trượng, mệnh bàn… các vu bảo tổ truyền của ta, ngươi dám nói, ngươi cần hết?”

“Không cần, ngươi sẽ chết!” Cơ Hạo cười khẽ rút ra Bàn Cổ Kiếm. Hắn vung vẩy tay trái đã chữa trị như lúc ban đầu, không có bất cứ vết thương nào, khẽ cười nói: “Giết ngươi, ta tự mình đi lấy cũng thế thôi. Hơi phiền toái chút, nhưng bớt được nhiều nhân quả liên lụy đến tiếp sau, trái lại cũng đáng giá.”

“Giết ngươi, ta tự mình đi lấy, nhưng ở trong quá trình này, nếu không có ngươi phối hợp, ta sẽ ‘lỡ tay’ giết chết bao nhiêu tộc nhân hậu duệ của ngươi, cái này trời biết.” Cơ Hạo nhún nhún vai, bên người có các đóa hoa sen cánh hoa màu đen, nhụy hoa màu vàng lặng lẽ nở rộ. Hoa sen lửa màu đen vờn quanh Cơ Hạo, đem hắn phụ trợ như ma thần trong đêm tối, tự dưng cho người ta một loại cảm giác uy hiếp sát khí lạnh lẽo không tên.

“Cơ Hạo đại đế, trong phòng kho của Hoa Tư thị ta, toàn bộ binh khí, giáp trụ nhuốm máu, mặc cho ngươi cầm đi là được.” Hoa Tư Thanh Diệp đi lên, thật cẩn thận đưa tay đặt ở trên tay phải cầm kiếm của Cơ Hạo, thật cẩn thận tránh các đóa hoa sen lửa màu đen chậm rãi xoay tròn bên người hắn. Hắn nhìn Cơ Hạo sắc mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói: “Hoa Tư thị ta... Hôm nay không thể đổ máu nữa.”

Cười thảm vài tiếng, Hoa Tư Thanh Diệp nhẹ nhàng nói: “Máu Hoa Tư thị ta hôm nay chảy, nguyên khí mất đi, so với mười vạn năm, trăm vạn năm, ngàn vạn ức năm quá khứ cộng lại còn thê thảm hơn. Hôm nay cho dù tổn thương thêm một tộc nhân, Hoa Tư thị ta cũng không tổn thất nổi.”

Cơ Hạo im lặng nhìn Hoa Tư Thanh Diệp, nói đến cùng, hôm nay Hoa Tư thị chưa chết mất một tộc nhân nào.

Nhưng như Hoa Tư Thanh Diệp nói, Hoa Tư thị hôm nay chảy mất máu tươi, hao tổn nguyên khí quá nhiều quá nhiều. Khi đám trưởng lão, gia chủ kia mang theo tư tâm bỏ chạy tán loạn, Hoa Tư thị người khổng lồ này, trên người hắn ít nhất bị bổ ra mấy trăm vết thương thật lớn sâu thấu xương, có thể nhìn thấy nội tạng, máu tươi, nguyên khí đang không ngừng từ trên người hắn trôi đi.

“Còn mời Thanh Diệp tộc trưởng phối hợp nhiều hơn. Cái này cũng là vì kế hoạch của nhân tộc ta!” Cơ Hạo thu hồi Bàn Cổ Kiếm, nghiêm nghị hướng Hoa Tư Thanh Diệp chắp tay hành một lễ.

“Vì kế hoạch của nhân tộc ta, nhưng Hoa Tư thị ta...” Hoa Tư Thanh Diệp đột nhiên đã hiểu ra một số thứ, trải qua ma kiếp một lần này Nguyên Thủy Ma Tôn mang đến, hắn cũng có khái niệm càng thêm rõ ràng đối với ‘nhân tộc’ và ‘Hoa Tư thị’.

Cơ Hạo luôn mồm vì nhân tộc, như vậy hắn tự nhiên sẽ không vì Hoa Tư thị tính toán nhiều cái gì cả.

“Vì nhân tộc mà!” Hoa Tư Thanh Diệp khẽ thở dài một tiếng, dùng sức gật gật đầu: “Binh khí toàn bộ tộc nhân đang sử dụng đều phải nộp lên... Mở ra toàn bộ phòng kho, mặc cho Cơ Hạo đại đế lấy dùng tất cả quân giới, binh khí.”

Cơ Hạo hướng Hoa Tư Thanh Diệp hạ thấp người hành một lễ thật sâu. Vô luận như thế nào, Hoa Tư Thanh Diệp là một người cầm lái thị tộc đủ tư cách.

Một canh giờ sau, Cơ Hạo rời khỏi đất tổ lôi trạch của Hoa Tư thị, mang theo bên mình bảy phần mười binh khí tồn kho của Hoa Tư thị.