Vu Thần Kỷ

Chương 1658: Không thể thương lượng




“Nhân tộc, diệt sát!”

Trên vết thương khép lại còn đầm đìa vết máu, hai chiến sĩ Xi Vưu ma quân đã vung giáo, hung hãn không sợ chết hướng Cơ Hạo phát động xung phong.

Bọn hắn cao một trượng tám, ở trước Cửu Long Xa Liễn thể tích khổng lồ chỉ nhỏ bé như con kiến. Chín con cự long kéo xe, Cửu Long Xa Liễn khổng lồ, còn có trên xe kéo phun trào ngọn lửa màu đen mơ hồ, khí tức khủng bố giống như sóng thần không ngừng càn quét hai chiến sĩ. Lông đen toàn thân bọn hắn dập dờn giống như sóng nước, trong mắt lóe ra hung quang chưa khai hóa vô cùng hung ác, dã man, như đá hoa cương.

Khóe mắt Cơ Hạo nhìn lướt qua hai chiến sĩ, tức giận nhìn Thần Quy lâu lớn tiếng quát: “Đế Úc? Ngươi không ra?”

Tiếng nhạc khúc du dương trong Thần Quy lâu một lần nữa vang lên, theo tiếng sóng cuồn cuộn, một làn sóng màu xanh thẳm dày tới nghìn trượng gào thét từ đỉnh chóp Thần Quy lâu xoay tròn quấn quanh lên, như một con mãng xà khổng lồ đem Thần Quy lâu gắt gao bọc lại bên trong.

Trong sóng nước màu lam có thân hình vô số con đồi mồi bảy màu như ẩn như hiện lóe lên, hư ảnh các con đồi mồi đó há mồm phát ra tiếng kêu thê lương thống khổ, trong mồm phun ra các viên bảo châu đẹp đẽ to bằng nắm tay, thủy nguyên lực trong thiên địa nhất thời nồng đậm đến cực điểm, mơ hồ có tiếng sấm nặng nề truyền đến, các viên lôi châu màu lam đậm to bằng vại nước từ trong lam quang không ngừng trồi lên.

Quý Thủy Lôi Châu lấy hàng trăm vạn để tính quay quanh Thần Quy lâu thong thả xoay tròn, mỗi một viên lôi châu đều thông qua một luồng thủy quang to bằng ngón cái gắt gao liên hệ cùng một chỗ với sóng nước màu lam đậm mặt ngoài Thần Quy lâu. Từng đạo thủy lực hùng hồn cường đại không ngừng thông qua thủy quang rót vào trong Quý Thủy Lôi Châu, mắt thấy lôi châu màu lam đậm dần dần biến thành màu đen sì.

Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt, lôi kình khổng lồ trong lôi châu màu đen áp súc đến cực hạn, vô số lôi kình không ngừng tiết ra, từng tia lôi quang nhỏ bé từ trong lôi châu phun ra, hóa thành một tấm lưới điện dày đặc đem toàn bộ Thần Quy lâu bọc lại.

Trong Thần Quy lâu truyền đến tiếng cười càn rỡ mà phóng đãng, mấy thiếu niên tuấn tú phanh ngực để chân trần, cầm bầu rượu, cốc rượu chậm rãi từ mái nhà trong một chỗ điện phủ cực lớn đi ra, cười ‘Hì hì’ đứng ở trên đài hứng sương ngắm cảnh ngoài điện, hướng tới Cơ Hạo lơ lửng trên bầu trời chỉ trỏ cười nói.

Các thị nữ vừa mới bị tiếng rống to của Cơ Hạo dọa lỡ tay đem chậu ngọc, mâm vàng tuột tay rơi xuống cũng cười quyến rũ, các nàng cũng không biết Cơ Hạo là ai, các nàng cũng không hiểu thế cục trước mắt, các nàng cười quyến rũ, kiều mỵ hướng mấy thiếu niên tuấn tú nháy mắt, ở dưới mấy nữ chủ quản trung niên kêu gọi, nhẹ nhàng giống như bướm lượn xuyên hoa theo cầu thang dốc chạy xuống khỏi Thần Quy lâu.

Chỉ một lát sau, các thị nữ này mang theo nụ cười sáng lạn, thỉnh thoảng ngẩng đầu hướng Cơ Hạo nhìn một cái, cười rất nhẹ nhàng, rất quyến rũ, cố ý tăng thêm biên độ lắc eo mông, nhẹ nhàng theo tiếng nhạc khúc du dương nóc Thần Quy lâu truyền đến, hát lên tiểu khúc sơn ca nhẹ nhàng mà mềm mại đáng yêu, rất nhanh theo cầu thang hướng mái nhà điện phủ mở tiệc vui vẻ đi đến.

Hai chiến sĩ Xi Vưu ma quân đã lao tới trước Cửu Long Xa Liễn, bọn hắn gào khàn cả giọng, giơ lên cây giáo trong tay dùng sức đâm về phía Cơ Hạo đứng ở đỉnh chóp xe kéo. Cây giáo đồng xanh loang lổ nét cổ xưa phun ra hàn quang dài đến mấy trượng, mang tiếng kêu thê lương hung hăng va chạm ở trên phòng ngự cấm chế của Cửu Long Xa Liễn.

Từng đợt lửa màu đen phóng lên cao, ánh lửa triệt tiêu hàn quang cây giáo phun ra, theo cây giáo uốn lượn quấn quanh lên. Cây giáo đồng xanh nháy mắt bị đốt nóng đỏ rực, đốt bàn tay hai chiến sĩ bốc khói, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Xèo xèo’.

Hai chiến sĩ lớn tiếng gào thét tử chiến không lùi, bọn hắn điên cuồng vung cây giáo đồng xanh lửa đen lượn lờ bị đốt hầu như hòa tan, dùng hết toàn lực hướng tới Cửu Long Xa Liễn hung băng bổ tới. Trong cơ thể bọn hắn có một luồng khí hung hãn man rợ giống như hồng hoang dã thú không ngừng trào ra, hóa thành hai cái đầu dã thú rất sống động lơ lửng ở phía sau bọn hắn không ngừng lớn tiếng gào rống.

“Nhân tộc, chết đi!” Trong con mắt hai người dày đặc tơ máu, con mắt hầu như từ trong hốc mắt nhảy ra, dưới làn da bọn hắn lồi lên từng sợi gân xanh, từng sợi mạch máu bành trướng to bằng nắm tay, giống như mãng xà quái dị quấn quanh thân thể bọn hắn điên cuồng xoay tròn vặn vẹo. Từng luồng khí máu trắng từ trong lỗ chân lông bọn hắn phun ra, bọn hắn bắt đầu hung hăng thiêu đốt tinh huyết hướng Cơ Hạo điên cuồng tiến công.

Cây giáo đồng xanh vạch ra các luồng hàn quang chói mắt xé rách hư không, mang theo tiếng kêu chói tai hung hăng va chạm ở trên cấm chế phòng hộ của Cửu Long Xa Liễn. Từng ngọn lửa màu đen không ngừng bốc lên, triệt tiêu lực đánh cuồng dã trên cây giáo, dần dần đầu giáo bắt đầu hòa tan, từng giọt đồng xanh lỏng không ngừng hướng xung quanh rải xuống.

Cơ Hạo nhìn Thần Quy lâu lớn tiếng quát: “Đế Úc, ngươi không ra gặp ta, cho rằng ta không có cách nào bắt được ngươi sao?”

Nha Công gào thét phóng lên cao, hắn hóa thành hình người, hai tay lại duy trì móng vuốt bản thể quạ đen, kéo theo một đạo hàn quang hung hăng hướng đầu hai chiến sĩ chộp xuống. Trên móng vuốt của Nha Công thiêu đốt ánh lửa màu đen chói mắt, ánh lửa này tuy là màu đen, lại cho người ta một loại cảm giác giống như các cây kim dài, quả thực so với Bàn Cổ Thái Dương trên trời còn chói mắt hơn gấp trăm lần.

Bởi vì trong ngọn lửa màu đen chất chứa hủy diệt đại đạo, khi móng vuốt Nha Công cào qua hư không, để lại ở trong hư không Bàn Cổ thế giới vết rách màu đen rõ ràng có thể thấy được.

Vết rách nhỏ bé giống như lưỡi đao, tản mát ra sự sắc bén làm người ta không rét mà run, càng ở sau khi thân thể Nha Công bay qua chậm chạp chưa khép lại được.

Hai chiến sĩ chưa thể kịp giơ lên cây giáo trong tay ngăn cản, Nha Công phi hành tuyệt tích đã lướt qua thân thể bọn hắn, đầu hai người vô thanh vô tức bốc hơi biến mất, thân thể cao lớn khôi ngô nặng trịch ngã xuống đất, nện thật mạnh trên mặt đất.

Khí tức hủy diệt đại đạo lưu lại ở trên thân hai chiến sĩ, thân thể bọn hắn rất nhanh bị hủy diệt đại đạo phá hủy, ở trong một trận gió mát hóa thành các làn khói bụi màu đen tiêu tán, cuối cùng hóa thành các làn sương khói vô sắc vô vị triệt để biến mất.

Mấy thiếu niên tuấn tú đứng ở trên đài hứng sương ngắm cảnh ngơ ngác nhìn Cơ Hạo một cái, sau đó bọn họ như nhìn thấy chuyện gì buồn cười hướng tới vị trí hai chiến sĩ rơi xuống khoa tay múa chân vài cái, một thiếu niên đem vò rượu trong tay nện mạnh xuống đất, ngón tay thò vào miệng, dùng sức huýt một tiếng bén nhọn.

Rống to ‘Hây’ một tiếng, hung sát chi khí hóa thành các cột khói báo động lao thẳng lên trời, mấy trăm chiến sĩ Xi Vưu ma quân chỉ quấn ở bên hông một miếng da thú, người đầy lông đen, đầu mọc sừng trâu từ trong Thần Quy lâu lao ra, xếp thành một trận hình kỳ dị cổ quái, giống như hai cái kéo ghép lại với nhau hướng Cửu Long Xa Liễn bọc đánh tới.

Cơ Hạo nhìn các chiến sĩ Xi Vưu ma quân đột ngột toát ra, hắn tức giận rít gào một tiếng: “Đế Úc, ngươi là một chút đạo lý cũng không chuẩn bị giảng? Ngươi là một chút cũng không chuẩn bị thương lượng?”

Trong Thần Quy lâu, thanh âm Đế Úc nhả nhớt mà men say mười phần bay ra: “Thương lượng cái rắm! Giết chết thằng khốn bên ngoài!”