Công Tôn Lang xấu hổ.
Bì Thỉ Nu cũng rất xấu hổ.
Nghiêu Sơn lĩnh là cái gai, rất khó chạm vào, nhưng bọn hắn không ngờ, Nghiêu Sơn thành khó dây đến trình độ này. Cách tường thành Nghiêu Sơn thành vừa vặn một ngàn dặm, bọn hắn cũng không thể tiến lên thêm một bước.
Đại quân đông nghìn nghịt không thể tiến thêm, đương nhiên không phải vì đại thạch quái kia cảnh cáo, cũng không phải bởi vì đồ đằng chiến kỳ treo trên cột cờ hắn cắm trên mặt đất, thuần túy là Thiên Địa Đại Trận khiến người ta quá hiểu lầm rồi.
Thiên Địa Đại Trận Nghiêu Sơn thành khống chế, vừa lúc bao trùm phạm vi ngàn dặm của Nghiêu Sơn thành. Lấy mặt ngoài một bức tường thành ngoài cùng của Nghiêu Sơn thành bắt đầu, khoảng cách một ngàn dặm đường thẳng vừa vặn bị Thiên Địa Đại Trận bao trùm. Xa thêm một tấc, sẽ không bị Thiên Địa Đại Trận ảnh hưởng; bước vào một tấc, lập tức chịu Thiên Địa Đại Trận toàn lực công kích.
Lãng phí ba ngày thời gian, tướng sĩ dưới trướng Công Tôn Lang tử thương không ít, lại chưa một ai có thể xâm nhập Thiên Địa Đại Trận vượt qua một trượng.
Đợt thứ nhất mười tám vạn tiên phong đại quân là bị sấm sét đánh thành phấn, Công Tôn Lang liền bắt đầu sai một lại một đội ngàn người từ bốn phương tám hướng thử xâm nhập Thiên Địa Đại Trận. Cấm chế Thiên Địa Đại Trận biến hóa đa đoan, đám đông tướng sĩ đội ngàn người có bị cây gỗ lớn đập chết, có bị vẫn thạch đánh chết, có bị nước độc dìm chết đuối, có bị cát đỏ đè chết, càng có cực quang, mưa to, sông băng, nhược thủy các loại cấm chế cổ quái, đánh cho tướng sĩ dưới trướng Công Tôn Lang khổ không nói nổi.
Ba ngày thời gian, Công Tôn Lang lại tổn hại thêm bảy tám vạn nhân mã, lúc này mới ở dưới đề nghị của Bì Thỉ Nu đình chỉ loại thăm dò lãng phí nhân thủ vô ích này.
“Phen này không dễ xử lý đâu!” Công Tôn Lang đứng ở trên tường thành pháo đài, ngơ ngác nhìn tường thành cao ngất của Nghiêu Sơn thành ngoài ngàn dặm. Cách xa ngàn dặm, tường thành cao cao của Nghiêu Sơn thành thoạt nhìn chính là một đường màu đen trên đường chân trời, ngẫu nhiên trong đường màu đen có linh quang cực nhỏ lóe lên, đây là Thiên Địa Đại Trận đang biến ảo trận pháp cấm chế.
Trên bầu trời, vô số tinh tú hiện hình ban ngày, từng luồng hồng hoang tinh lực tinh thuần đến cực điểm, cường đại vô cùng cuộn xuống, không ngừng rót vào Nghiêu Sơn thành.
Càng thêm ghê tởm là, trên không Nghiêu Sơn thành có một tòa thiên môn mở rộng, Thiên Địa Đại Trận của thiên đình cùng Thiên Địa Đại Trận trên mặt đất Nghiêu Sơn thành tự thành lập hô ứng nhau từ xa. Nghiêu Sơn thành tự xây dựng Thiên Địa Đại Trận bởi vì tài liệu và người kiến tạo, uy lực đại khái chỉ có một phần mười đại trận nguyên trang của thiên đình.
Nhưng được uy lực của Thiên Địa Đại Trận thiên đình thêm vào, trận pháp phòng thành của Nghiêu Sơn thành đã có trên bảy phần uy năng đại trận nguyên trang ở thiên đình. Đây chính là chinh phạt đại trận thời thái cổ hồng hoang, thiên đình trấn áp tam giới, đe dọa ức vạn sinh linh khắp trời đất, không phải Công Tôn Lang hiện nay mang theo một đám quân đội riêng của Công Tôn thị có thể công phá.
“Khoảng cách này, có chút ghê tởm!” Bì Thỉ Nu đứng ở bên người Công Tôn Lang, rất bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa vặn cách một ngàn dặm, trừ số rất ít Vu Đế Đông Di tinh thông tiễn thuật, không ai có thể đem mũi tên bắn ra xa như vậy. Khoảng cách một ngàn dặm, trong máy móc công thành của dị tộc, các máy ném đá khổng lồ cùng với các loại vũ khí năng lượng tinh diệu, không có một món nào có thể công kích đến Nghiêu Sơn thành.
Lấy nội tình Ngu triều, nay có thể cách xa ngàn dặm công kích Nghiêu Sơn thành, chỉ có Hạo Kiếp Chi Thành.
Nhưng Hạo Kiếp Chi Thành hiện tại nắm giữ chặt chẽ ở trong tay Ngu Hoặc, muốn để Ngu Hoặc xuất động Hạo Kiếp Chi Thành giúp Công Tôn Lang đánh trận, ha ha, Ngu Hoặc ước gì Công Tôn Lang tổn binh hao tướng ở Nghiêu Sơn lĩnh, nhân số tử thương càng nhiều càng tốt, hắn sao có thể phái binh giúp gã?
Dùng thêm ba ngày thời gian không thể tiến một bước, Công Tôn Lang thẹn quá hóa giận, lập tức gọi tới toàn bộ cao thủ cấp Vu Đế dưới trướng, lệnh bọn họ ngắm chuẩn một góc Thiên Địa Đại Trận, liên thủ chính là điên cuồng oanh tạc một trận.
Hơn một ngàn Vu Đế đồng loạt phát uy, trong đó đại năng cấp Vu Đế của Công Tôn thị đã có hơn sáu trăm người, bọn họ ai cũng tinh tu kiếm đạo, cầm bảo kiếm chém lung tung trên không trung, từng đạo kiếm quang như vô số tia sét hạ xuống, hung hăng rơi ở trên Thiên Địa Đại Trận.
Tiếng ‘Ong ong’ trầm đục kéo dài không dứt, trong Thiên Địa Đại Trận tia sáng kỳ dị lóe lên một trận, hào quang khí lành phóng lên cao, chỉ thấy vô số dải mây trôi mờ mờ từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, nhanh chóng ở trước mặt hơn một ngàn Vu Đế công kích ngưng tụ thành một tấm khiên thật lớn.
Mặt ngoài tấm khiên trắng xoá cao tới vạn trượng rộng ba ngàn sáu trăm trượng một cái đầu hình Nhai Tí trợn mắt trừng trừng, há to mồm phun ra vô số lưỡi đao gió bén nhọn gào thét, lưỡi đao gió dạng trăng lưỡi liềm dài khoảng trăm trượng, ‘Vù vù’ tán loạn đầy trời, cắt ở trên thân các Vu Đế, không ngừng kéo theo các dòng máu tươi nhỏ bé.
Công kích của các Vu Đế rơi ở trên khiên mây to lớn, chỉ đánh tấm khiên mây chấn động không thôi, không ngừng nổi lên từng cái xoáy mây cực lớn, ngoài ra chưa thể tạo thành bất cứ thương tổn nào mang tính thực chất đối với khiên mây. Giằng co như thế hồi lâu, khiên mây lù lù bất động, hơn một ngàn Vu Đế bị lưỡi đao gió bổ mình đầy thương tích, tinh huyết hao tổn quá lớn bọn họ không làm sao được đành rút lui.
Một đại tướng Vu Đế của Công Tôn thị hổn hển lao tới trước mặt Công Tôn Lang, đem bội kiếm ném mạnh xuống đất: “Công Tôn Lang, ta nói cho ngươi, đây là Thiên Địa Đại Trận! Ngươi biết không? Nghiêu Hầu Cơ Hạo ở hang ổ nhà mình bày ra là Thiên Địa Đại Trận, chuyện này, chỉ cần là người có tai đều biết! Năm đó Nghiêu Hầu xây thành, là mời Khoa Nga Thị huynh đệ của thiên đình, mang theo mấy ngàn thần nhân còn sót lại kiến tạo Thiên Địa Đại Trận cho hắn!”
Dùng sức dậm chân, đại tướng Công Tôn thị cả giận nói: “Từ cổ đến nay, Thiên Địa Đại Trận của thiên đình chưa bao giờ bị công phá, chúng ta chỉ là phàm nhân, không phải thượng cổ thiên thần, bọn họ cũng không phá nổi Thiên Địa Đại Trận, chúng ta không có khả năng thành công!”
Ngón tay cũng sắp chỉ đến trên mũi Công Tôn Lang, đại tướng Công Tôn thị lớn tiếng quát: “Không công phá được, đánh không vào được, không bằng rút quân, đừng lãng phí vô ích tính mạng của các huynh đệ!”
Công Tôn Lang ngây người một lúc lâu, đột nhiên một bàn tay đem ngón tay trên cái mũi vỗ lệch ra, hắn lớn tiếng quát: “Câm miệng, hiện tại ta mới là thống lĩnh cấm vệ nhân tộc, các ngươi đều phải nghe ta! Công Tôn Mạch (mo), đừng tưởng rằng ngươi là thúc tổ phụ của ta thì có thể phồng mồm trợn má đối với ta! Ta nhổ vào, ngươi còn hung hăng với ta, trở về ta sẽ đi câu dẫn cháu dâu của ngươi!”
Công Tôn Mạch im lặng, nghiến răng lui ra phía sau vài bước. Khóe mắt hắn kịch liệt run rẩy, bất đắc dĩ ngửa mặt nhìn bầu trời.
Trời ơi, một tia sét đánh chết tên súc sinh này đi, sao lại để Công Tôn Úc làm Nhân Hoàng, sao lại để Công Tôn Lang loại súc sinh này thượng vị? Công Tôn thị có bao nhiêu đứa nhỏ ngoan, Đế Thuấn sao lại mù mắt chọn trúng Công Tôn Úc?
Cười lạnh vài tiếng, Công Tôn Lang chậm rãi nói: “Đi mười vạn người, ở ngoài đại trận xếp đội hình, theo ta cùng nhau mắng. Cơ Hạo không phải xuất thân Kim Ô bộ sao? Hắn không phải kế thừa vị trí thiên đế của Đông Hoàng Thái Nhất sao? Chúng ta mắng từ Đông Hoàng Thái Nhất trở đi, mắng từ thuỷ tổ Kim Ô bộ, theo ta, cùng nhau mắng!”
Qua một khắc đồng hồ, tiếng mắng ngập trời vang thấu đại địa, Công Tôn Lang đứng ở phía trước mười vạn người, ô ngôn uế ngữ thao thao bất tuyệt, đem các đời tổ tiên Kim Ô bộ mắng máu chó ngập đầu, hỗn độn không chịu nổi.
Trên tường thành Nghiêu Sơn lĩnh, trên gân xanh trán Cơ Hạ chợt hằn lên, hắn khàn cả giọng quát: “Áp súc đại trận, thả bọn khốn kiếp này đến dưới tường thành, đánh tới chết cho ta! Đánh bọn hắn tới chết cho ta!”
‘Thùng’ một tiếng, Cơ Hạ hung hăng đạp tường thành một cước, năm ngón chân phát nổ ngay tại chỗ.