Bồ Phản trở nên tiêu điều đi rất nhiều.
Các đại thị tộc, các đại bộ tộc ở Bồ Phản thành lập cứ điểm và chợ, còn có doanh địa vân vân chuyên cho người trong bộ tộc đi tới đi lui Bồ Phản mà bố trí, trong một đêm đã có sáu bảy phần mười trở nên trống trơn.
Trừ các thị tộc, bộ tộc tới từ bên ngoài, con dân bản địa Bồ Phản cũng có khoảng ba bốn phần mười dọn đi ngay trong đêm, hoặc là đầu nhập vào người thân bạn bè, hoặc là rải ra vào hoang dã đi cậy nhờ đội ngũ bộ tộc rút khỏi Bồ Phản.
Sáng sớm hôm sau, khói bếp dâng lên ở các nơi của Bồ Phản bớt đi hơn phân nửa, tiếng gà gáy chó sủa lúc trầm lúc bổng sáng sớm mỗi ngày cũng trở nên thưa thớt, càng có một số con chó giữ nhà ngồi xổm cửa nhà mình, kêu buồn ‘Ô ô’ giống như khóc.
Ngay cả đám gia cầm gia súc, cũng đều cảm nhận được một tia khí lạnh trôi nổi trong không khí Bồ Phản, tựa như thấy được dấu hiệu suy bại của Bồ Phản.
Tiếng chuông kêu ‘Keng, keng’ truyền khắp bốn phương, trong đại điện thảo luận chính sự mấy trăm sứ giả truyền lệnh chạy ra vội vàng. Đế Úc sau khi lên đài mệnh lệnh chính thức thứ nhất Nhân Hoàng đời trước Đế Thuấn đã xuống đài, được Đế Úc sắc phong làm đại trưởng thượng của ‘Trưởng Thượng hội’, chuyên trách giám sát tất cả thần tử nhân tộc, có đại quyền tiền trảm hậu tấu!
Một số thị tộc còn ở lại Bồ Phản không khỏi khịt mũi cười, tiểu tử Công Tôn Úc này chưa ngu xuẩn tới cực điểm đâu, hắn biết vị trí của mình không vững, không chỉ có các bộ não nhân tộc, thậm chí ngay cả nội bộ Công Tôn thị cũng chưa chắc sẽ mỗi người đều tuân theo mệnh lệnh của hắn. Tiểu tử này nâng ra Đế Thuấn làm ngụy trang, dùng Đế Thuấn để đe dọa thần tử nhân tộc, thật ra cũng là một nước cờ hay.
Chẳng qua, Đế Thuấn dù sao cũng là Nhân Hoàng đã thoái vị, dựa theo quy củ nhân tộc, Đế Thuấn hiện tại nên rời xa Bồ Phản, chuẩn bị các loại công việc chính thức tấn thăng Vu Thần cảnh, hắn căn bản không nên nhúng tay công việc nhân tộc nữa.
Công Tôn Úc ngươi đem Đế Thuấn phong làm đại trưởng thượng của ‘Trưởng Thượng hội’, nhân tộc chưa từng có cái cơ cấu ‘Trưởng Thượng hội’ này, ‘Đại trưởng thượng’ chức vị này cũng là trước đó chưa từng có. Để Nhân Hoàng đời trước đã thoái vị giám sát thần tử nhân tộc, hương vị này chung quy cảm giác quái dị.
Chẳng qua uy vọng của Đế Thuấn đặt ở nơi đó, nhiều người đối với một mệnh lệnh này của Công Tôn Úc chỉ ngầm bàn tán không thôi, ở bề ngoài mọi người chưa có bất cứ sự nghi ngờ nào đối với mệnh lệnh này.
Đế Thuấn làm đại trưởng thượng, hắn đem tinh binh cường tướng Hữu Ngu bộ điều vào Bồ Phản, cấm vệ đồ đen của nhân tộc đều thuộc về hắn thống lĩnh, cộng thêm Công Tôn thị điều phối một bộ phận tư binh cho Công Tôn Úc, dưới trướng Công Tôn Úc nhất thời có một mũi quân đội có thể sử dụng.
Ngay sau đó, mệnh lệnh thứ hai của Công Tôn Úc lại nhanh chóng truyền khắp toàn bộ nhân tộc, mà mệnh lệnh này làm cao thấp nhân tộc ồ lên, khiến càng nhiều bộ tộc nhân tộc kiên định rút khỏi Bồ Phản, rời xa tâm tư của Công Tôn Úc. Công Tôn Úc phong dị tộc tuấn ngạn Ngu Hoặc làm soái, quản lý một mũi quân đội khổng lồ hoàn toàn do dị tộc tinh nhuệ tạo thành, chuyên môn phụ trách chinh phạt ai không nghe lời!
Mệnh lệnh này chính là hướng người trong thiên hạ tuyên bố đừng tưởng Công Tôn Úc ta mới đến thì dễ bắt nạt, đám thủ lĩnh các bộ lạc to nhỏ, đám đông bá hậu nhân tộc đều nghe rõ cho ta, nếu không nghe lời, ta sẽ để Da Ma Thiên dẫn dắt đại quân đến đánh các ngươi!
Đến cùng lúc với mệnh lệnh sắc phong này, còn có một tờ điều lệnh của Công Tôn Úc.
Hắn hạ lệnh triệt bỏ phòng tuyến Xích Phản sơn, ngay cả phòng tuyến Xích Phản sơn ở lúc đại hồng thủy cũng chưa buông lỏng nửa phần bị hắn hạ lệnh triệt bỏ, toàn bộ tướng sĩ trở về Bồ Phản tiếp nhận chỉnh biên.
Theo phòng tuyến Xích Phản sơn rút đi, một mũi quân đội quy mô cực kỳ khổng lồ dưới trướng Ngu Hoặc tiến quân thần tốc, không có bất cứ lực cản nào đến thẳng Bồ Phản. Vô số năm qua, phòng tuyến Xích Phản sơn các đời chấp chính đại đế Ngu triều hao phí không ít khí lực cũng chưa thể đột phá, bị Công Tôn Úc cường hành tự phế võ công.
Đại quân dị tộc tới Bồ Phản, tiến vào Bồ Phản, vào đóng ở Bồ Phản.
Lực lượng các bộ tộc rút khỏi Bồ Phản lưu lại phòng ốc, doanh địa, vừa lúc thành quân doanh của đại quân dị tộc. Vô số tướng sĩ dị tộc vênh váo tự đắc kết đội lui tới ở phố lớn ngõ nhỏ của Bồ Phản, từng tòa pháo đài bay cùng ngọn núi bay của dị tộc gào thét lướt qua đỉnh đầu, trên bầu trời tùy ý có thể thấy được chiến sĩ Già tộc chân đạp đĩa kim loại hình tròn bay nhanh qua.
Càng làm người ta bất an là, đám thợ Tu tộc đạp hết mỗi một tấc đất của Bồ Phản, bọn họ không kiêng nể gì nghiên cứu cấm chế phòng thành Bồ Phản, đem vu trận phòng ngự Bồ Phản nhìn thông thấu. Bọn họ thậm chí bắt đầu ở trên các điểm cao của Bồ Phản xây dựng thần tháp Ngu tộc, từng tòa thần tháp Ngu tộc nhanh chóng đội đất mọc lên, con mắt dựng thẳng lạnh lẽo ở cao nhìn xuống quan sát các nơi của Bồ Phản, ngày đêm phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Đại quân dị tộc sau khi vào đóng ở Bồ Phản, con dân Bồ Phản muốn tự do ra vào Bồ Phản đã không dễ dàng nữa.
Cấm vệ đồ đen dưới trướng Đế Thuấn phối hợp đại quân dị tộc phong tỏa con đường chủ yếu ra vào Bồ Phản, muốn đi vào Bồ Phản rất đơn giản, nhưng muốn rời khỏi mà nói, không có lệnh bài Đế Thuấn ban, trừ phi ngươi có thể cứng rắn xung phong ra ngoài, nếu không ngươi đừng hòng rời khỏi Bồ Phản nửa bước.
Còn chưa chờ con dân Bồ Phản từ trong kinh hoảng đại quân dị tộc mang đến khôi phục, mệnh lệnh thứ ba của Công Tôn Úc đã truyền khắp toàn bộ nhân tộc.
Mà mệnh lệnh này triệt để khiến nhân tộc rối như canh hẹ, vô số danh nhân già trưởng lão nổi trận lôi đình chửi ầm lên, đầu não vô số bộ tộc mở ra tông miếu tế tổ hướng thiên địa tổ linh hiến tế cầu nguyện, cầu nguyện thiên địa tổ linh mau khiến Công Tôn Úc chết bất đắc kỳ tử đi, nếu không nhân tộc sẽ thực sự không còn tiền đồ!
Mệnh lệnh thứ ba của Công Tôn Úc thế mà lại là, ở xung quanh Bồ Phản khâm định ba mươi sáu chỗ phong cảnh tự nhiên tuyệt hảo, hắn hạ lệnh phải ở ba mươi sáu chỗ này xây dựng ba mươi sáu tòa hành cung lâm viên, mỗi một chỗ hành cung lâm viên diện tích đều ở trăm dặm trở lên, trong mỗi một chỗ lâm viên phải có ba mươi sáu tòa cung điện, có một trăm lẻ tám tòa ban công cao trăm trượng trở lên.
Trong mệnh lệnh của Công Tôn Úc nói rất rõ ràng, toàn bộ cung điện lầu các phải dùng tài liệu trân quý nhất đúc thành, hoàng kim, mỹ ngọc, san hô, đồi mồi, ngọc trai, hổ phách, mã não, phỉ thúy phải dựa theo ý nguyện của Công Tôn Úc xây ra các hành cung lâm viên đó, tài liệu quý hiếm cần hao phí là một con số thiên văn.
Chỉ riêng hành cung lâm viên thì thôi, Công Tôn Úc lại hạ lệnh trong mỗi một tòa hành cung lâm viên, phải dự trữ ba vạn mỹ nhân cho hắn hưởng dụng.
Hắn còn quy định rõ ràng, ba vạn mỹ nhân trong mỗi một tòa hành cung, phải xuất thân cao quý ít nhất cũng là hậu duệ ruột thịt tộc trưởng bộ tộc, trưởng lão bộ tộc, các thiếu nữ xuất thân gia đình bình dân, cho dù vẻ ngoài quốc sắc thiên hương, cũng không có tư cách xếp vào hàng ngũ mỹ nhân.
Đương nhiên, Công Tôn Úc làm Nhân Hoàng, hắn tuyệt đối không có khả năng phí phạm của trời, để các thiếu nữ bình dân quốc sắc thiên hương kia lạc vào dân gian. Hắn quy định, mỗi mỹ nhân đều cần phải có mấy thị nữ bề ngoài xinh đẹp đáng yêu hầu hạ, các thị nữ đó là có thể lựa chọn các thiếu nữ mỹ mạo sinh ra ở gia đình bình dân đảm nhiệm!
Công Tôn Úc càng hướng bộ tộc nhân tộc thiên hạ hạ lệnh, vì lấp đầy phòng kho của các hành cung lâm viên đó, mỗi bộ tộc đều phải cống hiến lượng lớn da lông quý hiếm, tiến cống lượng lớn kỳ trân dị bảo, cống hiến các loại kỳ hoa dị thảo, các loại trái cây quý hiếm, các loại rượu đắt đỏ...
Công Tôn Úc nói một câu rất hay: “Ta là Nhân Hoàng, là cha của nhân tộc trong thiên hạ, lê dân các ngươi, nên phụng dưỡng ta như phụng dưỡng phụ thân, con cái các ngươi, tài phú, nên thuộc hết về ta.”
Ngay sau đó, Công Tôn Úc lại ban xuống một chuỗi mệnh lệnh.
Trong này, khiến người ta chú ý nhất chính là:
Thứ nhất, toàn bộ mỏ quặng cung cấp khoáng thạch cho Cao Đào, toàn bộ đình công.
Thứ hai, đại quân nhân tộc thảo phạt Nghiêu Sơn thành!