Tiếng xé lụa lao vút lên trời, Đế Thuấn vạch ra một kiếm, một đạo kiếm quang kéo dài nặng nề, hùng hậu, như núi non trùng điệp nghiền ép tới trước mặt, ép mái tóc dài của Cơ Hạ hất về phía sau, trong tai mũi miệng kình phong kích động, thân thể càng theo bản năng trượt về phía sau.
Kiếm của Đế Thuấn, cực kỳ đáng sợ, Cơ Hạ dám dùng đầu toàn bộ tổ tiên Kim Ô bộ thề, hắn chưa bao giờ gặp kiếm ý đáng sợ như thế.
Chỉ cần một kiếm vạch ra, Cơ Hạ như thấy được toàn bộ núi cao ở toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục xếp đội hướng vào đầu hắn đập xuống, kiếm ý vốn nên sắc bén, bị Đế Thuấn mạnh mẽ diễn biến trầm trọng dị thường.
Cơ Hạ từng chiến đấu với rất nhiều tinh nhuệ dị tộc, khi trị thủy cũng từng chém giết với rất nhiều sơn tinh thủy quái, tuyệt không một ai có thể như Đế Thuấn, chỉ một kiếm vạch ra, đã ép Cơ Hạ xuất phát từ cho bản năng lui lại.
Chưa chiến, Cơ Hạ thừa nhận, hắn đã có chút khiếp đảm.
Chưa chiến, Cơ Hạ tức giận, hắn phát hiện mình căn bản không nhấc lên nổi nửa điểm chiến ý đối với Đế Thuấn!
Đế Thuấn uy vọng quá cao, hắn đã làm quá nhiều cho nhân tộc, cho dù hắn giờ phút này hạ lệnh lung tung đem ngai báu Nhân Hoàng nhường ngôi cho một số người đáng tin, cái đó cũng không phải lỗi của Đế Thuấn. Đối mặt Đế Thuấn, Cơ Hạ không thể ra tay, vô lực ra tay, lại càng không dám ra tay.
Cho dù cắt rách một chút da của Đế Thuấn, Cơ Hạ cũng cảm thấy mình tội không thể tha, tội ác chồng chất. Càng không cần nói, thực lực bản thân Đế Thuấn thật sự mạnh đến dọa người, rõ ràng là cảnh giới Vu Đế đỉnh phong, nhưng một kiếm hắn vạch ra kích phát ra lực lượng không thua gì đại năng cấp Vu Thần.
Cơ Hạ vội lui lại, kiếm ý của Đế Thuấn đã từ xa đánh trúng ngực hắn. Giáp nửa người màu đỏ rực ánh lửa quanh quẩn trên người Cơ Hạ nổi lên nhiều tầng thần quang, một cái đầu hỏa long khuôn mặt dữ tợn từ trên giáp nửa thân của Cơ Hạ lao ra, lớn tiếng gào thét hướng kiếm quang của Đế Thuấn phun ra một ánh lửa thật dài.
Trong tiếng ‘Răng rắc’, cái đầu hỏa long bị một kiếm chém vỡ, kiếm ý của Đế Thuấn hoàn toàn rơi ở trên giáp nửa thân của Cơ Hạ, thần khí giáp trụ cất chứa trong kho báu thiên đình này phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, bị kiếm ý hung mãnh phá vỡ ra một vết rách thật dài.
Cơ Hạ khóc không ra nước mắt nhìn thần giáp bị chém rách, thật sự luận tới lực phòng ngự, một đạo kiếm quang của Đế Thuấn lợi hại nữa, cũng không có khả năng thoải mái như thế chém rách thần giáp dùng vảy thái cổ hỏa long rèn thành này. Nhưng Đế Thuấn thân mang vô lượng công đức, nhất cử nhất động đều có thiên địa đại thế phụ họa, kiếm ý của hắn còn chưa đụng tới giáp trụ của Cơ Hạ, thiên địa đại thế đã phá hủy toàn bộ phòng ngự cấm chế trong thần giáp.
Lấy thực lực Đế Thuấn, một kiếm bổ ra một tầng hỏa long lân giáp thuần túy, đó tự nhiên không phải chuyện gì khó khăn.
Đế Thuấn cười lạnh một tiếng trầm thấp, quanh thân hắn có các tia khí đen quanh quẩn, nâng tay lại là một kiếm hướng Cơ Hạ bổ xuống. Cơ Hạ giận dữ mắng một tiếng, hắn rút ra bội kiếm bên hông, một kiếm kéo lên một ánh lửa hướng kiếm của Đế Thuấn nghênh đón.
Chợt, trên lưỡi kiếm của Đế Thuấn một đạo huyền hoàng khí hiện lên, hoả quang trên lưỡi kiếm của Cơ Hạ tan thành mây khói, kiếm Đế Thuấn bổ hoàn toàn vào trên bội kiếm của hắn, tùy tay đem bội kiếm của hắn chém thành hai đoạn. Kiếm quang thuận thế trượt xuống dưới, trên giáp ngực Cơ Hạ lại nứt ra một vết, kiếm quang xuyên thấu qua vết rách xé rách cơ thịt Cơ Hạ, để lại trên ngực hắn vết kiếm sâu ba tấc.
Lượng lớn máu tươi phun ra, Cơ Hạ hít sâu một hơi, máu tươi nóng rực, còn mang theo các tia ánh lửa chảy ngược về trong cơ thể. Gương mặt Cơ Hạ vặn vẹo nhìn Đế Thuấn, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời rên rỉ thành tiếng: “Lão thiên gia, ngươi mở mắt đi, Đế Thuấn cũng bị ngoại ma khống chế thần trí rồi, ngươi sao còn dùng thiên địa đại thế để giúp hắn?”
Bội kiếm của Cơ Hạ, cũng là vật tốt hạng nhất trong kho báu của thiên đình, dùng là chân thái cổ Kỳ Lân hỗn hợp đồng Thủ Dương sơn, phèn Ô giang… các chí bảo rèn thành, sắc bén dị thường, càng có một luồng Kỳ Lân chân hỏa dấu diếm ở bên trong, là đứng đầu thần khí thiên đình.
Chí bảo như thế, bị Đế Thuấn dùng một món bội kiếm lễ nghi thuần túy dùng để trang trí thoải mái chặt đứt, thế này còn có thiên lý sao?
Đế Thuấn là Nhân Hoàng, Cơ Hạ hắn mới là chính thần Chiến bộ của thiên đình, thiên đình tôn thần quản lý toàn bộ thần binh thần tướng thiên đình, phụ trách chinh phạt tam giới, trấn áp tất cả tà ma ngoại đạo đó!
Đế Thuấn bổ xuống kiếm thứ ba, kiếm thế của hắn cực kỳ trầm trọng, nhưng kiếm chiêu mau lẹ dị thường, quả thực giống như một làn gió mát nhanh tới mức khiến người ta không thấy rõ quỹ tích xuất kiếm của hắn.
Cơ Hạ không kịp né tránh, cũng không kịp rút ra binh khí ngăn cản, hắn chỉ có thể hai tay trọng quyền hướng ngực Đế Thuấn đánh tới. Hắn không muốn thương tổn Đế Thuấn, nhưng sống chết trước mắt, hắn chỉ cầu có thể bức lui Đế Thuấn là được.
Đế Thuấn ưỡn ngực, mãnh liệt dị thường hướng nắm đấm của Cơ Hạ lao lên.
Cơ Hạ chợt nương tay, hắn theo bản năng thu hồi nắm tay, chật vật lui về phía sau. Kiếm quang hiện lên, một kiếm của Đế Thuấn đem giáp nửa thân của Cơ Hạ bổ vỡ nát, kiếm ý trầm trọng như núi đánh ở trên người Cơ Hạ, chỉ nghe một tiếng trầm nặng, chiến bào màu đỏ rực trên người Cơ Hạ vỡ nát, cơ bắp trên bộ ngực hắn giống như bị vô số con dao nhỏ điên cuồng cắt qua, máu thịt be bét bắn tung tóe ra, một kiếm ý trầm trọng dị thường nghiền ép xuống, toàn bộ máu thịt đều thành phấn.
Xương sườn Cơ Hạ lộ ra ngoài, trong xương sườn thuần trong suốt ánh vàng rực rỡ vô số hỏa diễm thần văn màu đỏ xoay tròn bay múa, trên mỗi một cái xương đều phun ra ánh lửa chói mắt. ‘Răng rắc’ vài tiếng vang, toàn bộ xương sườn của Cơ Hạ chợt gãy, vết nứt dày đặc như mạng nhện theo xương sườn hắn hướng xương khớp toàn thân hắn lan tràn, trong chớp mắt xương khớp toàn thân Cơ Hạ nát hết!
Hít một hơi thật sâu, Cơ Hạ đau đến mức gào lên dữ tợn, nhưng hắn lại không dám nói lời cay độc đối với Đế Thuấn, chỉ có thể bất đắc dĩ cao giọng kêu đau.
Ánh lửa cuồn cuộn từ trong cơ thể Cơ Hạ phun ra, vết nứt ở xương khớp toàn thân cấp tốc chữa trị, máu thịt vỡ nát ở ngực nhanh chóng trọng sinh, hắn sải bước liên tục lui về phía sau, lóe lên mấy cái đã lui đến trong hàng ngũ đại quân thiên đình.
“Đế Thuấn, tỉnh lại đi! Đừng để bị ngoại ma khống chế! Ngươi thực cho rằng ta, thực cho rằng ta không dám xuống tay với ngươi sao?” Cơ Hạ rất có chút ngoài mạnh trong yếu lớn tiếng rít gào: “Mau tỉnh lại đi, binh khí của ta, không muốn nhuốm máu của ngươi!”
Đế Thuấn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười: “Ta, rất muốn xem xem binh khí của ngươi là dính máu ta như thế nào!”
Cười to một tiếng, Đế Thuấn rút kiếm lao lên, chân đạp một đám mây vàng bay lên trời, lẻ loi một mình hướng đại quân thiên đình lao đi.
Cơ Hạ từ trong tay cấp dưới tiếp nhận một thanh trường kích tỏa ra ánh lửa, hắn rung lên đẩu trường kích nhìn chằm chằm Đế Thuấn, mắt thấy Đế Thuấn lao lên càng lúc càng gần, Cơ Hạ bất đắc dĩ hét to một tiếng ‘Lão - nương cũng’, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Cơ Hạ chật vật lui về phía sau, đám đông chiến sĩ Kim Ô bộ bên người hắn nhìn nhau một cái, không có một ai dám ra tay đối với Đế Thuấn, người nào cũng chật vật kéo binh khí xoay người rời đi.
Bọn họ vừa đi, các thần tướng thần binh kia không có chỉ huy, dứt khoát lưu loát sắp xếp đội ngũ chỉnh tề theo sát Cơ Hạ lui về phía sau.
Ngay sau đó, vô số Kim Ô đạo binh kêu lên ‘quạ quạ’, mờ mịt nhìn Đế Thuấn lẻ loi một mình phát động xung phong, hỗn loạn bỏ lại lông quạ đầy trời, giống như lửa đốt mông đuổi theo Cơ Hạ chật vật chạy về phía sau.
Đế Thuấn đuổi giết mấy chục dặm liền ngừng lại, hắn đứng ở không trung, lớn tiếng quát: “Toàn bộ con dân nhân tộc, mau mau quay về quan sát đại điển nhường ngôi. Bất luận kẻ nào dám rời đi, đều coi là phản đồ của nhân tộc ta, hại tới người nhà!”
Cơ Hạ đứng xa xa nhìn Đế Thuấn uy phong bát diện, gương mặt run rẩy, một lúc lâu nói không ra lời.