Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân khẽ biến sắc, Cơ Hạo chửi ầm lên đối với Ngu Man, lại nào khác gì ở trên mặt bọn họ hung hăng quạt một bạt tai?
Ngu Man là cái loại như cầm thú, như vậy bọn họ kết minh với Ngu Man lại là cái gì?
Mộc đạo nhân vẻ mặt âm trầm chưa mở miệng, Hoa đạo nhân thì lửa giận ngập trời chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Cơ Hạo tiểu nhi, ngươi sao dám...”
Còn chưa nói xong, Ngu Man đã ngẩng đầu cất tiếng cười to. Tiếng cười như đàn thú gào rống cuồn cuộn lao ra, làm vỡ nát tiếng quát lớn của Hoa đạo nhân, đem toàn bộ lời nói còn lại của hắn tất cả đều nghẹn về trong bụng.
“Cầm thú chi đạo? Hay, cũng đúng, ta làm chính là cầm thú chi đạo, lại như thế nào?” Ngu Man trừng lớn con mắt duy nhất, rất cảm thấy hứng thú nhìn Cơ Hạo: “Muốn ăn, ta liền ăn; muốn uống, ta liền uống; muốn nữ nhân, ta sẽ tùy ý bắt một người, trăm người, ngàn vạn nữ nhân thỏa mãn đại dục; muốn giết người, ta sẽ tùy ý tàn sát vô số sinh linh.”
“Tất cả tùy tâm mà động, tất cả tùy tính mà phát, tuần hoàn dục niệm nguyên thủy nhất thuần phác nhất trong lòng, dùng lực lượng thuần túy nhất trực tiếp nhất thực hiện mọi việc mình muốn làm, đây là đạo, đây là đạo nguyên thủy nhất thuần túy nhất trong thiên địa, đây là đạo căn bản nhất thế gian!”
Ngu Man chợt chỉ hướng về phía Bàn Cổ thế giới xa xa, hắn lớn tiếng quát: “Tiểu nhi, ta hỏi ngươi, khai thiên thánh nhân Bàn Cổ một phương thế giới kia của ngươi, thời điểm hắn mở thiên địa vũ trụ, hắn là phát ra từ bản năng ra sức đánh một đòn... Hay là ở trong thai màng cẩn thận suy tư vô số năm, dốc lòng ngộ đạo ức vạn năm, lúc này mới bổ ra một phương thiên địa đó?”
Cơ Hạo im lặng không nói gì, lời Ngu Man nói rất già mồm át lẽ phải, nhưng có một điểm Cơ Hạo thật sự không thể phản bác hắn —— Bàn Cổ khai thiên tích địa, là phát ra từ bản năng, hay là xuất phát từ duyên cớ khác?
Trong thần hồn không gian, hư ảnh ngồi khoanh chân. Hắn cau mày, hai hàng lông mày giống như hai con giao long kịch liệt mấp máy: “Bàn Cổ khai thiên, là vì bản năng muốn làm như vậy, hay là hắn sau khi cân nhắc kỹ càng cảm thấy nên làm như vậy? Xì... Vấn đề này... Ai có thể lý giải?”
Trầm mặc một lúc lâu, hư ảnh dùng một ngón tay điểm điểm ngực mình: “Ta không được... Các ngươi thì sao?”
Xuyên thấu qua mắt Cơ Hạo, hư ảnh nhìn thoáng qua Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân và Vũ Dư đạo nhân. Ba người đồng thời lâm vào trong sự trầm mặc khác thường nào đó, ánh mắt bọn họ lóe lên, trong đầu trong thời gian ngắn có vô số ý niệm sinh tử tiêu tan, bọn họ đã tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân có chút chật vật nhìn nhau một cái. Bọn họ một người truy tìm tịch diệt chi đạo, muốn từ trong tịch diệt truy tìm sức mạnh to lớn niết bàn, mượn dùng lực lượng niết bàn siêu thoát giam cầm; bọn họ một người diễn hóa thiên biến vạn hóa thần thông, muốn dùng biến hóa khó lường thôi diễn ra các loại thiếu sót của thiên địa đại đạo, từ trong tỳ vết của thiên địa tìm được con đường siêu thoát.
Bọn họ không phải Bàn Cổ chính tông, cho nên đối mặt vấn đề của Ngu Man, bọn họ chỉ cảm thấy ‘buồn cười’, lại chưa thể như Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân, đột nhiên tiến vào trạng thái đốn ngộ nào đó không thể giải thích.
Cho nên bọn họ cảm thấy rất chật vật, rất xấu hổ, bọn họ rất tức giận muốn chất vấn thiên địa tạo hóa —— Cùng là ‘Thánh nhân’ cấp giáo chủ, vì sao bọn họ lại không thể so sánh với Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân cùng Vũ Dư đạo nhân?
Ngu Man cười lên rất dữ tợn, bốn cái răng nanh ở khóe miệng hắn lòi ra khỏi môi, lông dài màu đen ở toàn thân dựng thẳng tắp từng sợi. Hắn đột nhiên rống lớn một tiếng, tay phải xách lên cây gậy xương thật lớn kia, thân thể kéo theo một đạo bão táp màu đen, gào thét lao về phía Cơ Hạo.
“Giết kẻ yếu nhất trước, rồi đánh kẻ tiếp theo!” Ngu Man vừa chạy như điên xung phong, vừa lớn tiếng rít gào: “Bị thương mười ngón, không bằng chặt một ngón; mười con chim trong rừng, không bằng một con trong tay; sát phạt chi đạo, giết chết mới là ‘đạo’!”
Cây gậy xương kéo lên một cơn gió dữ, gào thét đập về phía Cơ Hạo.
Cơ Hạo trong lúc gấp gáp tế lên Bàn Cổ Chung, một tiếng chuông ngân phóng lên cao, cây gậy xương to lớn hung hăng đập ở trên Bàn Cổ Chung, chỉ nghe một tiếng vang khổng lồ, toàn thân Bàn Cổ Chung phun ra vô số ánh lửa chói mắt, từng tiếng chuông ngân chấn động khiến người ta váng đầu hoa mắt, toàn thân Cơ Hạo như bị sét đánh phát tê, lục phủ ngũ tạng đau đớn một trận, quay cuồng tính cả Bàn Cổ Chung cùng nhau bị một gậy đánh bay thật xa.
“Chặt một ngón của hắn, chặt một ngón của hắn, chặt một ngón của hắn...” Ngu Man như phát điên gào lớn, hắn nhảy nhót như sấm, lắc mình một cái đến trước mặt Cơ Hạo, cây gậy xương to lớn liên tục đánh ba lượt ở trên Bàn Cổ Chung.
Cơ Hạo căn bản không đứng vững được, Bàn Cổ Chung bị đập vang loạn ‘Ong ong’, từng luồng man lực đáng sợ xuyên thấu qua Bàn Cổ Chung đánh ở trên người hắn, chấn động khớp xương toàn thân hắn tê dại, lục phủ ngũ tạng đau đớn không chịu nổi, trước mắt càng nổ đom đóm, yết hầu bốc lên từng đợt mùi tanh, một ngụm máu đã đến cổ họng.
Cuối cùng xương sườn Cơ Hạo đồng loạt vỡ vụn, hắn phun một ngụm máu ra thật xa.
Lực lượng của Ngu Man quá mức cường hãn, cây gậy xương to lớn trên tay hắn càng có uy năng khó lường, ít nhất là chí bảo cùng giai với Bàn Cổ Chung.
Cây gậy xương to lớn triệt tiêu hoàn mỹ lực phòng ngự của Bàn Cổ Chung, lực lượng khủng bố của Ngu Man sau khi bị Bàn Cổ Chung suy yếu hơn phân nửa, có hơn một nửa đánh hoàn toàn ở trên người Cơ Hạo. May mắn Bàn Cổ chân thân của Cơ Hạo rất có thành tựu, đổi làm người khác sớm đã bị một chuỗi tấn công này chấn động thành phấn.
“Ba thành lực lượng của ta, thế mà đánh không chết ngươi?” Ngu Man khó hiểu nhìn Cơ Hạo, hắn đột nhiên vung cây gậy xương to lớn hung hăng hướng tới đầu mình cho một cú, sau đó cười lên quái dị ‘hắc hắc’: “Đúng rồi, cái chuông này của ngươi, giống binh khí của ta, là dùng thân thể ‘Bàn’ luyện chế thành? Cây binh khí này của ta, là một cái xương đùi của Bàn Ngu luyện chế thành, chuông của ngươi là dùng một khối thân thể nào của Bàn Cổ luyện chế?”
Cơ Hạo tối tăm mặt mũi ngẩng đầu lên, còn chưa chờ hắn trả lời, Ngu Man một lần nữa nhảy tới trước mặt hắn, một gậy đè đầu nện ở trên Bàn Cổ Chung.
“Bốn thành lực đạo, nổ cho ta!” Ngu Man rống to khàn cả giọng, trên cây gậy xương to lớn từng tia lửa màu đen lao vút lên trời, lực đạo so với vừa nãy đáng sợ hơn rất nhiều xuyên thấu qua Bàn Cổ Chung, hung hăng đánh ở trên người Cơ Hạo.
Cơ Hạo thét lớn một tiếng, trong cơ thể nhiều xương khớp vỡ vụn, một lần nữa phun ra một ngụm máu, hắn tính cả Bàn Cổ Chung bị một đòn này đánh bay mấy chục vạn dặm, thiếu chút nữa va đầu vào trên tòa thành trì kim loại kia của Ngu Man.
Khiến Ngu Man thất vọng là, Cơ Hạo tuy bị thương, nhưng thân thể gã chưa nổ tung thành thịt vụn đầy trời như hắn muốn. Không chỉ có thế, theo Cơ Hạo hít thở từng ngụm từng ngụm, thương thế trong cơ thể hắn lấy tốc độ mọi người có thể nhìn rõ cấp tốc khép lại.
“Tiểu tử khốn kiếp, chặt một ngón của hắn, chặt một ngón của hắn, ngươi sao còn chưa chết?” Ngu Man như kẻ điên lẩm bẩm lặp lại, sải bước hướng Cơ Hạo một lần nữa lao tới.
Nhưng một lần này, còn chưa chờ hắn tới gần Cơ Hạo, một đạo kiếm quang màu xanh từ phía sau hắn đến như bão táp, Vũ Dư đạo nhân vẻ mặt giận dữ dốc hết toàn lực đâm một kiếm về phía chỗ yếu hại sau lưng Ngu Man.
“Không thể chặt một ngón của hắn, vậy... Trọng thương mười ngón!” Ngu Man rống lớn một tiếng, hắn chợt xoay người tránh được một kiếm toàn lực của Vũ Dư đạo nhân, mở cái miệng rộng như chó điên lao về phía Vũ Dư đạo nhân, răng trắng như tuyết ở trong mồm hung hăng hướng cổ Vũ Dư đạo nhân cắn xuống.
Phong cách chiến đấu của thằng nhãi này, quả nhiên giống hệt cầm thú.