Vu Thần Kỷ

Chương 1594: Một cái tát




Trong hỗn độn hư không, kiếm quang của Cơ Hạo phân hoá, một kiếm chém bị thương Hoa đạo nhân.

Hoa đạo nhân kinh hãi cúi đầu, nhìn vết thương do kiếm trên ngực mình bị Bàn Cổ Kiếm xuyên thấu, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng.

Lấy đạo hạnh của hắn, lấy pháp lực của hắn, cho dù tinh tú ngã xuống, đại địa sụp đổ, cũng khó tổn hại một cọng tóc của hắn. Trước đó vài ngày không cẩn thận, bị Cơ Hạo một kiếm chặt đứt một cánh tay, đó quả thật là Hoa đạo nhân sơ ý.

Nhưng hôm nay, Hoa đạo nhân ngay cả hộ thân thần liên của mình cũng đã phun ra, hết sức chăm chú đối phó Cơ Hạo, thế mà lại bị hắn đánh bị thương. Hơn nữa không chỉ có thương thế tứ chi bộ vị râu ria, mà là chỗ yếu hại ở ngực bị xuyên thủng.

“Cơ Hạo tiểu nhi!” Hoa đạo nhân rống giận khàn cả giọng, vừa mở miệng đã phun ra thật xa một ngụm máu tươi.

Cơ Hạo thét dài một tiếng, hắn đưa lưng về phía Mộc đạo nhân, mặc cho Mộc đạo nhân hung hăng quét một cành cây ở trên lưng mình, đánh cho sau lưng hắn máu thịt tung tóe, tay trái Bàn Cổ Chung, tay phải Bàn Cổ Kiếm hung hăng hướng Hoa đạo nhân đánh xuống.

Không chỉ có thế, thân thể Cơ Hạo càng nhoáng lên một cái, phía sau cổ đột ngột lại sinh ra bốn cánh tay, bốn cánh tay mới sinh kết thành pháp ấn, bốn bàn tay mang theo các luồng hỗn độn khí lưu to lớn, giáp mặt hướng mặt Hoa đạo nhân vỗ xuống.

Bàn Cổ Chung hung hăng đánh vào trên đầu Hoa đạo nhân, đỉnh đầu Hoa đạo nhân lao ra một đóa hoa sen che ở trước Bàn Cổ Chung, bị một tiếng chuông ngân của Bàn Cổ Chung chấn động vỡ nát. Bàn Cổ Kiếm đâm nhanh vào mi tâm yếu hại của Hoa đạo nhân, Hoa đạo nhân sợ hãi rít khàn cả giọng, từng đạo thanh khí tràn ngập, một đóa Hồng Mông thần liên toàn thân bao phủ ở trong hỗn độn khí lưu, màu sắc thay đổi trong nháy mắt lặng yên nở rộ ở mi tâm hắn đón đỡ về phía Bàn Cổ Kiếm.

Mộc đạo nhân tức giận đến mức rống giận khàn cả giọng: “Đại Tự Tại, nếu không muốn ngã xuống, mau cút đi, để sư đệ nhà ta tự mình ra trận! Ngươi tế ra bản thể thần liên của sư đệ, nếu có chút tổn hại, ngươi cũng chạy trời không khỏi nắng!”

Trong con ngươi của Hoa đạo nhân u quang bảy màu hơi lóe lên, hào quang bảy màu chợt biến mất, con ngươi Hoa đạo nhân trở nên trong suốt như nước, mát lạnh như băng. Hoa đạo nhân khôi phục bình thường thâm trầm nhìn Cơ Hạo một cái, Hồng Mông thần liên vừa mới toát ra ở mi tâm hắn ‘Soạt’ một cái thu về trong cơ thể, hỗn độn hư không giữa hắn cùng Cơ Hạo đột nhiên kịch liệt chấn động lên.

Ban đầu Cơ Hạo và Hoa đạo nhân cách nhau không đến ba trượng, theo hỗn độn hư không kịch liệt chấn động, hư không khoảng ba trượng giữa hai người đột nhiên chồng chất mấy trăm triệu tầng, mỗi một tầng đều dày tới vạn dặm!

Bàn Cổ Kiếm của Cơ Hạo đâm vào trong hỗn độn hư không kịch liệt dao động, từng tầng gợn sóng không ngừng khuếch tán ra, đâm thủng mỗi một tầng hỗn độn hư không chồng xếp, kiếm quang sắc bén không chịu nổi trên thân Bàn Cổ Kiếm liền suy yếu một tầng. Cơ Hạo chỉ cảm thấy trước mũi kiếm một mảng trống rỗng, mặc cho hắn cố gắng như thế nào, cũng khó xuyên thủng hư không xa ức vạn dặm này, thật sự thương tổn đến thân thể Hoa đạo nhân.

Bản ngã ý thức Đại Tự Tại biến mất, nguyên linh Hoa đạo nhân một lần nữa khống chế pháp thể nhà mình cùng pháp lực vô biên, hắn thi triển ra đạo thiên biến vạn hóa, lập tức tạo thành phiền toái cực lớn cho Cơ Hạo.

Mộc đạo nhân càng thét dài, cành cây thất bảo trong tay mang theo các luồng sáng mạnh mẽ hung hăng quét ở trên lưng Cơ Hạo, sau lưng Cơ Hạo bị đánh cho máu thịt văng khắp nơi, rất nhanh đã lộ ra khung xương lưng, xuyên thấu qua khe hở giữa khung xương, thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng Cơ Hạo mấp máy.

‘Oành’ một tiếng vang lớn, bốn bàn tay Cơ Hạo chồng pháp hung hăng đè ở trên hỗn độn hư không Hoa đạo nhân trọng điệp.

Chín pháp trận màu vàng tròn trịa ầm ầm xuất hiện, pháp trận màu vàng bày ra hình cửu cung phức tạp huyền diệu, từng miếng thái dương đạo văn lấp lánh được khảm ở trong pháp trận hình tròn đường kính trăm trượng, như lưu ly màu vàng điêu khắc mà thành, mỹ lệ đi kèm khí tức dị thường mạnh mẽ.

Hỗn độn hư không Hoa đạo nhân trọng điệp kịch liệt chấn động, một đòn toàn lực này của Cơ Hạo, thế mà lại đem hỗn độn không gian Hoa đạo nhân trọng điệp mấy trăm triệu tầng đục lỗ khoảng ba thành, chín đạo kim quang như thần phạt trời giáng xuống, gào thét xuyên thấu hư không, đem hỗn độn hư không chồng chất từng tầng đánh tan thành mảnh vụn.

Mỗi một tầng hỗn độn hư không vỡ nát, đều hóa thành mảng lớn ánh lửa cùng mây khói màu đen hướng bốn phía cấp tốc khuếch tán, hư không giữa Cơ Hạo và Hoa đạo nhân ánh lửa bắn ra bốn phía, các luồng lực lượng hủy diệt như độc long tản ra, hất Cơ Hạo và Hoa đạo nhân bay ngược lên, vô cùng chật vật hướng phía sau bay đi.

Mộc đạo nhân thét dài một tiếng, tay trái hắn kết một cái pháp ấn, hung hăng đặt ở trên xương cột sống sau lưng Cơ Hạo.

Vang một tiếng cực lớn, một đạo lôi quang xanh mướt bùng nổ ở trên xương cột sống Cơ Hạo, xương cốt Cơ Hạo bị nổ gãy mười mấy đốt, xương gãy như mưa ầm ầm hướng bốn phía phun tung toé. Trong đó một mảnh xương vỡ hình tam giác mang theo lực đạo đáng sợ lướt qua gò má Hoa đạo nhân, mạnh mẽ xé rách trên da mặt hắn một vết thương sâu cả tấc.

Mộc đạo nhân kinh hô khàn cả giọng: “Thân thể kẻ này sao lại mạnh mẽ như thế? Môn nhân đệ tử chúng ta, không một ai có thể bằng một hai phần vạn của hắn!”

Một đòn thành công, Mộc đạo nhân rốt cuộc phát hiện thân thể Cơ Hạo quái dị —— mạnh, mạnh tới mức khó có thể hình dung, lấy một đòn toàn lực của hắn, thế mà không thể đem thân thể Cơ Hạo đánh cho hóa thành tro bụi, chỉ có thể đánh gãy một đoạn xương cột sống của y!

Phải biết rằng, Cơ Hạo một lần này chưa dùng Bàn Cổ Chung thủ hộ bản thân, hắn dùng Bàn Cổ Chung làm chùy đi đập Hoa đạo nhân rồi.

Cho nên Cơ Hạo là hoàn toàn dựa vào thân thể mạnh mẽ vô cùng của mình cứng rắn chịu một đòn của Mộc đạo nhân, Mộc đạo nhân lại chỉ có thể đánh nát một đoạn xương cốt của hắn!

Mộc đạo nhân tự nghĩ, nếu là Vũ Dư đạo nhân không làm bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào, đơn thuần dựa vào thánh thể pháp thể cứng rắn chịu một đòn toàn lực của hắn, thánh thể pháp thể vạn pháp bất xâm, vạn kiếp bất diệt của Vũ Dư đạo nhân, ít nhất cũng phải gãy hai cái xương!

Cái này ý nghĩa, Cơ Hạo đơn thuần cường độ thân thể, đã đủ để đánh đồng với ‘Thánh thể’ Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân, thậm chí Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bọn họ các giáo chủ đại năng thiên chuy bách luyện, do đại đạo pháp tắc thấm vào rèn luyện vô số năm!

Khiến da đầu Mộc đạo nhân phát tê là, mỗi một tấc thân thể trong thánh thể pháp thể bọn họ đều khắc đại đạo đạo văn rậm rạp nhiều đếm không xuể, thân thể bọn họ tương đương lúc nào cũng được vô số thiên địa pháp tắc che chở, lúc này mới có lực phòng ngự cường hãn như vậy!

Mà Cơ Hạo, hắn thuần túy là dựa vào đơn thuần cường độ thân thể, hắn thuần túy cường độ thân thể đã đủ để chống đỡ với ‘Thánh khu’ của bọn họ các nhân vật cấp giáo chủ.

“Kẻ này không thể giữ lại được!” Mộc đạo nhân nheo đôi mắt lớn tiếng quát: “Nhục thân thành thánh? Lấy lực chứng đạo? Chúng ta cũng không dám có cái mộng đẹp này, ngươi tiểu tử này tài gì đức gì dám có ý niệm cuồng vọng như thế?”

Cơ Hạo thực không còn gì để nói quay đầu nhìn Mộc đạo nhân một cái, nhục thân thành thánh? Lấy lực chứng đạo? Hắn chưa bao giờ nghĩ như vậy đâu!

Nếu không phải hư ảnh sống nhờ ở trong thần hồn không gian của hắn lại không đi điều - giáo lung tung một phen... Nói đến cùng, Cơ Hạo cũng không biết hắn rốt cuộc tu luyện là pháp môn cổ quái nào, dù sao thần thông pháp lực của hắn hiện tại, khác hẳn với đại đạo trên đạo giải Vũ Dư đạo nhân truyền thụ!

Cố nén đau đớn xé tim xé phổi phía sau lưng, một cánh tay trong bốn cánh tay mới mọc sau cổ Cơ Hạo đột nhiên hung hăng quạt một bạt tai.

Mộc đạo nhân đang kinh hô hét giận dữ, cánh tay Cơ Hạo vô cùng kì diệu đột nhiên vươn ra hơn một ngàn trượng, giống như một con linh xà uốn lượn mà ra, một bạt tai hung hăng tát ở trên khuôn mặt già của Mộc đạo nhân!

“Ha ha, đánh hay lắm!” Xa xa truyền đến một tiếng thét dài, Vũ Dư đạo nhân mặc áo đỏ đã đạp một đạo tiên quang sải bước chạy tới.