Trong bồn địa, Hạo Kiếp Chi Thành đã hạ xuống mặt đất. Toàn bộ trận pháp cấm chế trong thành đóng hết, càng dùng vô số cành cây, cỏ tranh đem thành trì khổng lồ che phủ.
Chiến sĩ nhân tộc, dị tộc trong thành bất động, trên dãy núi ngoài thành, đám đông mộc cự nhân và mộc linh cũng lẳng lặng đứng ở nơi đó, chưa có ý tứ phát động tiến công. Chủ lực dân bản xứ Bàn Hành thế giới đang vây công Huyết Miện thánh tôn, cường độ chú ý đối với nơi này tự nhiên giảm đi rất nhiều.
Trên bầu trời có một tiếng vang thanh thúy, Cơ Hạo chân đạp một đám mây lửa hạ xuống. Hắn vung tay áo, cành cây, cỏ tranh bao trùm trên Hạo Kiếp Chi Thành nhanh chóng cháy lên, trong chớp mắt đã hóa thành một đám tro bụi.
Bà La Già, Bà La Diễn… các quý tộc Ngu tộc, còn có Vô Chi Kỳ hóa thân ‘Tự Văn Mệnh’ cùng với thủ lĩnh các đại thị tộc đều đi ra đón. Cơ Hạo sau khi hướng mọi người gật đầu ra hiệu, tay trái nâng Bàn Cổ Chung nổ vang một tiếng, một mộc cự nhân cao khoảng trăm trượng liền từ trong Bàn Cổ Chung bay ra.
Cầm một cây quyền trượng xanh tươi thật lớn, vị mộc cự nhân này sau khi kính cẩn hướng Cơ Hạo quỳ một gối xuống hành lễ, sải bước đi tới trên tường thành Hạo Kiếp Chi Thành. Trên dãy núi xa xa, mộc cự nhân phụ trách giám thị Hạo Kiếp Chi Thành nhất thời xôn xao lên, nhiều mộc cự nhân không biết làm sao chỉ vào mộc cự nhân trên tường thành gào rống khản cả giọng, cũng không biết bọn họ đang kêu la những gì.
Quyền trượng trong tay hướng trên mặt đất đập mạnh một cái, mộc cự nhân Cơ Hạo thả ra ngẩng đầu lên, dùng ngôn ngữ bản tộc mộc tộc Bàn Hành thế giới rống lớn một phen. Tiếng rống của Mộc cự nhân có chút giống ống sáo, cao vút, du dương, lại mang theo một tia âm rung độc đáo.
Vô số mộc cự nhân trên dãy núi xa xa ngẩn ngơ, sau đó bọn họ đều thét lớn, mang theo vô số mộc linh, Ảnh Báo như thủy triều hướng Hạo Kiếp Chi Thành tràn lên.
Bà La Diễn cả kinh, ở Bàn Hành thế giới đau khổ thủ vững nhiều năm, hắn biết lực sát thương của đám dân bản xứ này lớn bao nhiêu, hắn vội vàng mở cổ họng hò hét: “Chuẩn bị chiến tranh! Chuẩn bị chiến tranh! Cơ Hạo đại đế, chẳng lẽ ngươi cấu kết đám dân bản xứ Bàn Hành này, muốn...”
Bà La Già vỗ một cái vào trên ót Bà La Diễn, hắn lớn tiếng quát: “Ngu xuẩn, câm miệng! Quả nhiên Diễn Nguyệt nhất mạch chúng ta chỉ có thể xuất hiện trí giả, hơi có chút sức chiến đấu... Đều là ngu xuẩn rõ đầu rõ đuôi. Nhìn xem ánh mắt đám dân bản xứ kia, trong mắt bọn hắn không có nửa điểm sát khí.”
Quý tộc dị tộc trong thành vốn rối như tơ vò đều thò đầu nhìn về phía ngoài thành, quả nhiên như Bà La Già nói, mộc cự nhân, mộc linh cùng Ảnh Báo các sinh linh ngoài thành lao tới con ngươi xanh tươi trong suốt, không có bất cứ sát ý nào tồn tại.
Cách tường thành còn có mấy trăm trượng, mộc cự nhân lấy hàng chục vạn để tính và vô số mộc linh ùn ùn quỳ rạp xuống đất, hướng mộc cự nhân đứng ở trên tường thành, hoặc nói chính xác, là đối với quyền trượng xanh tươi trong tay hắn bái lạy.
Cơ Hạo hài lòng gật gật đầu, hắn hướng mộc cự nhân kia quát: “Mộc Tốn (xun), mấy ngày nay, các mộc tổ không tiện ra ngoài, bọn họ sẽ ở lại chỗ ta. Chuyện giao tiếp với tộc nhân của ngươi bên ngoài, ngươi một tay phụ trách. Ghi nhớ hiện tại chúng ta là người một nhà, tuyệt đối đừng bùng nổ xung đột.”
Mộc Tốn ồm ồm lên tiếng, hắn hướng tới ngoài thành trì rống lớn một tiếng, mộc linh lao tới như thủy triều lại cưỡi Ảnh Báo rút lui như thuỷ triều, chỉ có mộc cự nhân lấy hàng chục vạn để tính lắc lư thân thể, hai chân thong thả hóa thành những cái rễ cây thật lớn chui vào mặt đất.
Theo tiếng ‘Ken két’ trầm thấp, gương mặt trên thân cây các mộc cự nhân này lặng yên biến mất, bọn họ biến thành đại thụ cành lá rậm rạp lấy hàng chục vạn để tính vờn quanh Hạo Kiếp Chi Thành, đem Hạo Kiếp Chi Thành khổng lồ bao phủ ở trong một mảng cây xanh mơn mởn.
Mộc Tốn gật gật đầu, mang theo cây quyền trượng tản mát ra linh khí dao động cường đại kia chậm rãi đi tới phía sau Cơ Hạo, không nói một lời đứng hầu ở một bên.
Cơ Hạo cũng không giải thích cái gì với người ở xung quanh, trực tiếp dứt khoát sảng khoái nhìn các tộc nhân đại thị tộc nhân tộc lạnh giọng nói: “Các vị tộc trưởng, trưởng lão, mọi người đều là trưởng bối nhân tộc, Cơ Hạo là hậu sinh vãn bối, cũng không muốn đem sự tình làm tuyệt.”
Một đám tộc nhân đại thị tộc khẽ biến sắc, tộc trưởng Quỷ Xa nhất tộc mặt âm trầm đi ra, nhìn Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Cơ Hạo, ngươi ù ù cạc cạc đem chúng ta mang tới nơi này, còn nói ra loại lời này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Không lẽ, ngươi còn muốn đem chúng ta làm hại hết ở nơi này hay sao?”
Cơ Hạo cười ha ha nhìn tộc trưởng Quỷ Xa nhất tộc: “Đem các ngươi bẫy ở nơi này? Ngài là nói, bẫy chết? Chưa hẳn đã không thể đâu!”
‘Soạt’ một cái, tộc nhân đại thị tộc ở đây đều rút ra binh khí bên mình, từng người hổn hển nhìn Cơ Hạo.
Bà La Già, Bà La Diễn đám quý tộc Ngu tộc ngẩn ngơ, sau đó mặt bọn họ đầy ý cười liên tục lui lại. Cho dù mọi người hiện tại là quan hệ minh hữu, nhưng có thể nhìn thấy nhân tộc nội loạn, đây cũng là chuyện cực kỳ vui tai vui mắt.
Nếu tộc nhân các đại thị tộc này, có thể đem Cơ Hạo thái độ cực kỳ cứng, lực phá hoại thật lớn đối với dị tộc xử ngay tại chỗ, Bà La Già tuyệt đối sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thậm chí không tiếc viện trợ bọn họ một lô khí giới chiến tranh mạnh mẽ.
Cơ Hạo nhìn nhìn đám người thị tộc giương cung bạt kiếm.
Trên bầu trời truyền đến tiếng kêu bén nhọn của hung cầm, Nghệ Địa Cơ Hạo mang đến đã chỉ huy thuộc hạ tâm phúc của hắn khống chế tọa kỵ bay lên trời, hơn mười vạn Đông Di tiễn thủ tinh nhuệ lượn vòng ở trời cao, trên từng cánh cung lớn lóe lên phù văn, từng luồng sát khí sân nghiêm gắt gao tập trung người của thị tộc.
Lắc đầu, Cơ Hạo lấy ra một cái lá bồ đề cùng một cánh hoa sen.
Trong tộc trưởng cùng trưởng lão thị tộc ở đây, vượt qua ba phần mười số người sắc mặt chợt biến đổi, bọn họ kinh sợ thu hồi binh khí, rất cung kính quỳ rạp xuống đất.
Cơ Hạo cũng chợt biến sắc. Hắn biết trong đám cao tầng đại thị tộc có môn nhân Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bí mật thu nhận, biết hắn chuyện lần này đến Bàn Hành thế giới có người mật báo cho Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ được, trong mấy chục đại thị tộc cường đại nhất nhân tộc, có hơn ba phần mười tộc trưởng cùng trưởng lão là đệ tử của Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân!
Nói như thế, chuyện các đại thị tộc này ngày đó ở trước Quỳ Môn cố ý làm khó Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo, cướp đoạt công lao trị thủy, rốt cuộc là hành vi tự phát của bọn họ, hay là Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân ở sau lưng khống chế?
“Các ngươi, tự đi đi.” Nhìn các tộc trưởng, trưởng lão quỳ rạp xuống đất, Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Chưởng giáo tổ sư của các ngươi ngay tại Bàn Hành thế giới, nghĩ hẳn các ngươi cũng là biết rõ trong lòng. Đi đi, đi đi, bọn họ sắp tấn công Huyết Miện thánh tôn, bọn họ sắp thu phục toàn bộ Bàn Hành thế giới, đang cần đệ tử môn nhân để bọn họ sai sử. Cho nên...”
Cơ Hạo đột nhiên vung tay áo, một luồng gió nóng mãnh liệt gào thét lao ra, đem những người này cuốn lên, lăn lông lốc ném ra khỏi Hạo Kiếp Chi Thành.
“Cho nên, cút cho ta! Các ngươi nếu không thể mọi việc đều bảo vệ nhân tộc, chỉ biết nội đấu, chỉ biết thương phạt nguyên khí nhân tộc mà nói, các ngươi bọn ngu xuẩn này ở lại nhân tộc còn có tác dụng gì? Cút cho ta, cút, cút!”
Gió dữ gào thét, đám tộc trưởng, trưởng lão kia không có sức phản kháng bị ném ra ngoài mấy vạn dặm.
Lá bồ đề, cánh hoa sen hóa thành hai đạo tiên quang phóng lên cao, theo sát đám cao tầng đại thị tộc bị vứt ra bên ngoài.