“Vũ Dư đạo hữu phúc khí tốt.” Muôn vàn cảm khái, tất cả cảm thán, thiên ngôn vạn ngữ tất cả đều biến thành một câu này.
Mộc đạo nhân nhìn Cơ Hạo, vẻ mặt sầu khổ tính toán.
Năm đó cũng như hôm nay, A Bảo và Mộc đạo nhân nổi lên xung đột, một lời không hợp lập tức động thủ. Mộc đạo nhân thẹn quá hóa giận, dốc sức đánh ra một chưởng, vốn tưởng rằng có thể thoải mái một chưởng đánh chết A Bảo.
Nào biết A Bảo đạo hạnh cao thâm khó lường, pháp lực dị thường hùng hậu, lấy thân phận đại đệ tử của Vũ Dư đạo nhân, hung hãn tiếp một đòn của Mộc đạo nhân, lại chỉ hộc máu bị thương nặng, cách tan xương nát thịt, hồn phi phách tán Mộc đạo nhân tưởng tượng quả thực cách xa vạn dặm.
Vẻn vẹn vãn bối, lại có thể cứng rắn đỡ một đòn toàn lực của Mộc đạo nhân?
Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chịu kích thích sâu, lúc này mới có hành vi sau này bọn họ không từ thủ đoạn thu nhận môn đồ, kết duyên với người khắp thiên hạ.
Hôm nay lại là Cơ Hạo đệ tử Vũ Dư đạo nhân, lấy thân phận nhập môn không đủ trăm năm, mượn dùng một món dị bảo, cứng rắn đỡ một đòn toàn lực của Hoa đạo nhân. Cho dù thực lực Hoa đạo nhân so với Mộc đạo nhân kém một đoạn, nhưng Cơ Hạo so với A Bảo cũng không phải có một khoảng cách lớn sao?
A Bảo là dựa vào thiên chất hùng hậu, thiên tư cường đại của mình, lấy tu vi cứng rắn đỡ một đòn toàn lực của Mộc đạo nhân. Cho nên Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bị kích thích, thu nạp môn nhân thiên chất hùng hậu, thiên tư cường đại khắp thiên hạ.
Mà Cơ Hạo hôm nay, là dựa vào chí bảo cứng rắn chịu một đòn của Hoa đạo nhân... Môn nhân có thiên chất, có thiên tư dễ tìm, Bàn Cổ Chung loại chí bảo này lại bảo Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đi đâu để tìm?
“Sư huynh!” Hoa đạo nhân ở một bên băng lạnh hô một tiếng, ở đỉnh đầu hắn một đám mây lành chậm rãi xoay quanh, vô số luồng sáng màu vàng như tơ như dải cuộn xuống, nhiều điểm sáng màu vàng rơi xuống đất, ùn ùn hóa thành hoa sen vàng nở rộ trên đất bằng.
Trong lòng Hoa đạo nhân sát ý đại thịnh, môn hạ Vũ Dư đạo nhân một tên Bảo đạo nhân, đã khiến vô số môn nhân đệ tử môn hạ hai người ảm đạm thất sắc, nay lại có thêm một tên Cơ Hạo, tuy thời gian nhập môn không dài, đạo hạnh pháp lực chưa mạnh mẽ như Bảo đạo nhân, theo biểu hiện hôm nay, môn hạ hai người đã không có một ai có thể chống lại Cơ Hạo.
Lương tài mỹ ngọc như thế, ngại là không phải môn nhân nhà mình, vậy dứt khoát thừa dịp ở Bàn Hành thế giới bốn bề không có ai xuống tay độc ác xử lý Cơ Hạo.
Cho dù có Bàn Cổ Chung hộ thể, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nếu cứng rắn mặc kệ thể diện không biết xấu hổ, sư huynh đệ hai người liên thủ, chẳng lẽ còn không thể phá Bàn Cổ Chung, đem Cơ Hạo đánh cho hồn phi phách tán sao?
Liên thủ đánh chết Cơ Hạo, nhất định có thể hung hăng đả kích khí vận huynh đệ ba người Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân, càng có thể cướp lấy Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Kiếm hai kiện chí bảo. Lấy đạo hạnh pháp lực của Cơ Hạo có thể dựa vào Bàn Cổ Chung cứng rắn đỡ một đòn toàn lực của Hoa đạo nhân, như vậy Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân được Bàn Cổ Chung, tuyệt đối có thể đảm đương trấn giáo thần khí trấn áp khí vận tông môn.
Việc nhất cử lưỡng tiện, Hoa đạo nhân là dứt khoát kiên quyết được ăn cả ngã về không.
Mộc đạo nhân trầm ngâm hồi lâu, cành cây thất bảo trong tay khẽ lắc lư, từng luồng tịch diệt chi ý từ trên người hắn khuếch tán ra, chỉ thấy cái này một vùng đất phong ấn này lặng yên tan rã, bản thể khổng lồ Bàn Hành lưu lại sau khi bị chém giết cũng dần dần hóa thành tro bụi.
Một mảng kỳ quang tươi đẹp đột nhiên lao vút lên trời, hơn một ngàn món tiên thiên linh bảo, tiên thiên chí bảo đủ loại màu sắc hình dạng phát ra tiếng kêu thanh thúy phóng lên cao, thoáng ngưng trệ một lát sau đó lần lượt hóa thành các dải cầu vồng muốn phá không bỏ chạy.
Cơ Hạo, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đều bị biến hóa đột ngột này làm cho luống cuống tay chân, vội vàng nhìn chăm chú. Liếc nhìn một cái này, nhất thời thần hồn ba người đều bị chấn động, theo bản năng liền đều tự thi triển thần thông bí pháp mạnh mẽ thu các linh bảo, chí bảo có ý bỏ chạy kia.
Năm đó Bàn Hành tham gia đại chiến ức vạn hỗn độn ma thần vây giết Bàn Cổ, đến cuối cùng, Bàn Hành có thể lấy thân thể bị thương nặng, kéo sát phạt chí bảo của Bàn Cổ trốn về Bàn Hành thế giới, lấy bản tính tham lam của nó, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua tùy thân chí bảo của các hỗn độn ma thần bị Bàn Cổ đánh chết.
Hơn một ngàn món tiên thiên linh bảo, tiên thiên chí bảo, chính là thu hoạch của Bàn Hành ở trên chiến trường lén lút nhặt về.
Thật không biết nàng là như thế nào lấy thân thể bị thương nặng, trấn áp nhiều linh bảo, chí bảo cường đại như vậy nhiều năm như vậy, có lẽ chính bởi vì nàng trấn áp nhiều linh bảo, chí bảo như thế, hao phí quá nhiều tinh khí thần của nàng, cho nên nàng mới có thể bị đám người Thanh Tham dùng phong ấn vây khốn nhiều năm như vậy?
Mặc kệ chân tướng năm đó như thế nào, tóm lại hơn một ngàn món linh bảo, chí bảo kỳ quang, tản mát ra dao động cường đại vừa xuất hiện, sát ý đầy trong lòng Hoa đạo nhân không còn sót lại chút gì, một bụng lửa giận của Mộc đạo nhân cũng tan thành mây khói, tâm cảnh trong lành như nước của Cơ Hạo cũng xuất hiện sơ hở, ba người bất chấp không khí vừa rồi giương cung bạt kiếm toàn lực ra tay.
Mộc đạo nhân vỗ thiên linh, từng đạo linh quang lao ra, năm mươi hai hóa thân kỳ dị lớn tiếng gào rống, vươn bàn tay to phá nát hư không hướng các món bảo vật chụp lấy.
Thân thể Hoa đạo nhân càng nhoáng lên một cái, ước chừng ba ngàn hóa thân kỳ dị mang theo tiên âm kỳ diệu phóng lên cao. Các hóa thân này số lượng nhiều, tuy khí tức không cường đại, uy nghiêm như hóa thân của Mộc đạo nhân, nhưng lúc ra tay cực kì biến hóa xảo diệu, trong mấy nháy mắt ngắn ngủn đã bắt được hơn trăm món bảo vật.
Cơ Hạo thì không chút hàm hồ dùng hết toàn lực thi triển, Bàn Cổ chân thân cao mười vạn tám ngàn dặm phun trào hỗn độn khí ầm ầm đi ra, một chưởng của hắn đem ba ngàn hóa thân của Hoa đạo nhân đập bay một ngàn tám trăm cái, một cái chân hung hăng lên gối, năm mươi hai hóa thân của Mộc đạo nhân không kịp trở tay, lại bị một cái chân của hắn đánh bay mười tám cái.
Hai bàn tay lớn vô cùng hướng về hư không chộp lấy, cấm chế trấn áp Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bày ra trong hư không bị mạnh mẽ bóp nát vô số tầng, trơ mắt nhìn ước chừng có hơn năm trăm món linh bảo, chí bảo bị hai bàn tay to của Cơ Hạo mạnh mẽ chộp lấy, nhét vào trong Bàn Cổ Chung trấn áp.
Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cùng cất tiếng kinh hô, bọn họ tận mắt thấy Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, làm sao mà không nhận ra Bàn Cổ chân thân?
Chỉ là, chỉ là, chỉ là...
Hai người vừa cố nén sự chấn động trong lòng tiếp tục chụp lấy bảo vật bay loạn đầy trời, vừa nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng cất tiếng rít gào. Cơ Hạo tiểu nhi, hậu sinh vãn bối nhập môn không đủ trăm năm, hắn tài gì đức gì, vậy mà có thể tu luyện ra Bàn Cổ chân thân mạnh mẽ như thế?
Khí thế mênh mông, uy áp sâm nghiêm này, quả thực khiến trong lòng Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cũng cảm thấy hít thở không thông một phen.
Bàn Cổ chân thân cao mười vạn tám ngàn dặm, hai người bất đắc dĩ phát hiện, trong hàng môn nhân đệ tử của bọn họ, đã không tìm được một ai có thể đón đỡ một đòn của Cơ Hạo. Càng không cần nói trên tay Cơ Hạo còn có thanh trường kiếm khủng bố có thể thoải mái phá vỡ thánh thể của Hoa đạo nhân.
“Cửu Chuyển Huyền Công! Tất nhiên là Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân liên thủ thôi diễn Cửu Chuyển Huyền Công!” Hoa đạo nhân vừa chụp lấy mười mấy món bảo vật bay lung tung, vừa nghiến răng rống to: “Một đầm Hồng Mông Linh Nhũ kia, là Cơ Hạo ngươi hấp thụ toàn bộ? Khó trách ngươi có thể đem Bàn Cổ chân thân tu luyện đến cảnh giới như thế!”
Nghe được bốn chữ ‘Hồng Mông Linh Nhũ’, khuôn mặt Mộc đạo nhân kịch liệt run rẩy một cái, hắn thâm trầm nhìn Cơ Hạo, âm thầm hạ quyết tâm, tất nhiên cũng phải thôi diễn ra một bộ công pháp luyện thể đủ để đối kháng Cửu Chuyển Huyền Công, nhất định cũng phải khiến trong hàng môn nhân đệ tử xuất hiện một tinh anh ở trên tu vi Bàn Cổ chân thân đủ để chống lại Cơ Hạo.
Nếu không, tương lai còn nói chuyện gì quảng đại tông môn? Lớn mạnh đạo thống?