Vu Thần Kỷ

Chương 157: Trung lục




Cự quy đi qua ở trong hư không.

Không có ai biết trong tấm bia đá của Tự Văn Mệnh, lại để lại cho người Già tộc một chút bất ngờ nho nhỏ. Vì tránh đi Kháng Nguyệt quân đoàn có thể đuổi giết, cự quy bất chấp mọi giá ở trong hư không toàn lực chạy trốn, hơn nữa còn như làm trộm, rẽ đông rẽ tây kéo một đoạn đường thật lớn.

Dọc theo đường đi, Cơ Hạo ngồi ở trên cổ cự quy, kiến thức được vô số kỳ cảnh, vô số sinh linh thần kỳ, cũng đụng phải vô số phiêu lưu.

Thiên tai, trong hư không ngươi vĩnh viễn nói không rõ trong nháy mắt tiếp theo ngươi sẽ đụng tới cái gì.

Cự quy từng bị hắc động lốc xoáy vô hình trong hư không cuốn vào, nếu không phải Vu Vương đám Tự Văn Mệnh liên thủ, cự quy lẫn cả toàn bộ thương đội thành trì đều phải bị nuốt vào.

Có đáng sợ dòng cát thiên hỏa làm sôi trào thổi quét qua, lấy lực phòng ngự cường đại của cự quy, cũng bị đánh cho mình đầy thương tích, một tầng vết chai đao thương bất nhập cũng bị nướng chín.

Có đàn thú hư không điên cuồng liều mạng đột kích, đem cự quy và thành viên thương đội trong thành coi là con mồi. Khác với một lần trước đụng tới đàn thú, một lần này đàn thú hư không yếu nhất cũng là hung thú cấp Tiểu Vu đỉnh phong. Toàn bộ người của thương đội liều mạng tử chiến, Tự Văn Mệnh cũng bị quấy rầy mặt xám mày tro, thương đội cuối cùng mới thoát hiểm mà ra.

Còn có hư không cổ trùng đáng sợ vô thanh vô tức lặng yên đánh úp, một lần này là Cơ Hạo lập công lớn. Nếu không phải hư ảnh trong thần hồn không gian cảnh báo, thần niệm Cơ Hạo kịp thời phát hiện bọn hư không cổ trùng vô hình vô tích kia, toàn bộ người lẫn cự quy của thương đội, người có thể sống sót tuyệt đối không vượt qua con số một bàn tay.

Một bước một hiểm, lúc nào cũng có thể toàn quân bị diệt.

Cơ Hạo rốt cuộc đã hiểu, năm đó Cơ Báo lúc trẻ tuổi, cùng một đoàn cao thủ theo thương đội tới Trung Lục, vì sao sẽ tử thương thảm trọng. Một lần này Quy Linh thương đội thực lực cường đại như thế, vậy mà cũng vài lần thiếu chút nữa ngã xuống, một mảng hư không vô ngần này thật sự là đáng sợ.

Nhưng dọc theo đường đi, ánh mắt lịch duyệt của Cơ Hạo cũng mở rộng thêm rất nhiều. Trong hư không vô biên, có vô số lục địa to nhỏ trôi giạt khắp nơi, cự quy mỗi lần đi ngang qua những lục địa này, đều sẽ ở bên trên tạm nghỉ một thời gian, đồng thời tiến hành các loại giao dịch.

Tộc đàn kỳ dị muôn hình muôn vẻ, thậm chí các loại thụ yêu, thạch quái, các loại sơn tinh, thủy quái, các loại yêu vật cường đại năm tháng lâu thông linh tính, biến ảo thân người. Phòng kho của Quy Linh thương đội cũng bị các loại đặc sản quý hiếm nhét đầy, trên khuôn mặt trầm trọng của đám người Quy lão tam lại có thêm vài phần tươi cười.

Thời gian cực nhanh, trong hư không không có năm tháng, ước chừng một năm rưỡi sau, trong hư không phía trước một mảng lục địa to lớn non xanh nước biếc, phong cảnh tươi đẹp chợt xuất hiện, toàn bộ lục địa to nhỏ đan xen thú vị lơ lửng ở trong hư không, quay quanh một khối lục địa to lớn không gì so sánh được chính giữa chậm rãi xoay tròn.

Quy lão tam rốt cuộc hộc ra một hơi. Hắn lớn tiếng cười nói: “Đã đến Trung Lục, các huynh đệ, chúng ta về nhà rồi!”

Các thành viên thương đội đồng thời ngửa mặt lên trời cuồng hoan, mỗi người khàn cả giọng rống to, điên cuồng nhảy điệu múa vui vẻ.

Cơ Hạo lẳng lặng nhìn các tiểu nhị cùng hộ vệ thương đội mừng như điên. Đối với Cơ Hạo mà nói, đây là một đoạn đi chung đường dài đằng đẵng, hao phí của hắn suốt một năm rưỡi thời gian. Nhưng đối với các thành viên thương đội mà nói, bọn họ một đi một về như vậy, đã gần mười năm trôi qua.

Nếu bọn họ lúc xuất phát, đứa nhỏ trong nhà vừa mới sinh ra mà nói, hiện tại con của bọn họ cũng đã lớn không sai biệt lắm với Cơ Hạo.

Cha mẹ già trong nhà bọn họ, mười năm trôi qua, nghĩ hẳn nếp nhăn trên trán lại thêm một cái, tóc bạc trên đầu lại nhiều thêm một lọn, bọn họ dựa cửa trông mong con mình có thể sớm ngày bình an trở về, nghĩ hẳn ánh mắt lại đã ảm đạm đi rất nhiều.

“Du tử thân thượng…” Cơ Hạo vừa mới hộc ra bốn chữ, liền cười cho mặt mình một cái tát nhẹ: “Kẻ chép văn, không được thế. Ha ha! Trung Lục, đây là Trung Lục sao.”

Cách rất xa, Cơ Hạo cũng có thể cảm nhận được một mảng vô biên vô hạn, vô số lục địa tạo thành thế giới rộng lớn tản mát ra khí tức sinh mệnh vô cùng vô tận. Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn hóa thành cơn lốc gào thét đánh tới, tốc độ tiến lên của cự quy cũng chậm đi rất nhiều.

Hư không vô ngần thiên địa nguyên khí vốn cực kỳ dư thừa, nhưng Trung Lục hiển nhiên là trung tâm quan trọng nhất của thế giới này, là một nguồn suối thiên địa nguyên khí quan trọng nhất của thế giới này, mỗi giờ mỗi khắc đều có lượng thiên địa nguyên khí từ Trung Lục nảy sinh, tự phát hướng về nơi thiên địa nguyên khí không đủ khuếch tán ra.

Như thế càng tới gần Trung Lục thế giới, thiên địa nguyên khí biến thành cơn lốc lại càng thêm chảy xiết, cuồng bạo. Cũng chỉ có cự quy sinh linh to lớn cường đại như vậy, mới có thể ở trong gió lốc như thế ổn định thân thể, không ngừng phá vỡ cương phong nguyên khí vững bước đi tới.

Cơ Hạo âm thầm tính toán một phen, không có thực lực cấp Vu Vương đỉnh phong, con dân bộ tộc trong đông tây nam bắc tứ hoang tầm thường, căn bản đừng nghĩ từ trong hư không tới gần Trung Lục thế giới nửa bước!

Cơn lốc xé rách thân thể cự quy, sóng gió như thực chất phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ ma sát vết chai cùng mai rùa của cự quy, phun ra vô số đốm lửa, ở phía sau cự quy kéo ra ánh lửa chói mắt dài đến ngàn dặm.

Xa xa gần gần, có mấy trăm sinh linh thần kỳ thể tích tương đương cự quy, thậm chí so với cự quy càng thêm khổng lồ đang xé rách cương phong, từng bước một hướng Trung Lục thế giới xuất phát. Phía sau mỗi một sinh linh cực lớn đều là một cái đuôi lửa thật dài, càng là thân hình to lớn, đuôi lửa lại càng dài.

Cơ Hạo chấn động nhìn chung quanh, đây là cảnh tượng hùng kỳ cỡ nào.

Trong hư không mênh mông, hàng trăm sinh vật to lớn lưng gánh thành trì to nhỏ, còn có quần thể cung điện rộng lớn hoa lệ, từng bước một phá vỡ cương phong, hướng về thế giới phong cảnh tươi đẹp chính giữa chậm rãi tiến lên.

Hắn theo bản năng giang đôi tay, hướng về phương hướng Trung Lục thế giới ôm lấy. Chỉ cần tất cả trước mắt chứng kiến, đã khiến Cơ Hạo say mê Trung Lục thật sâu, mê thế giới thần kỳ khó có thể hình dung này.

“Ta, nên ở đây, khiến cái tên Thanh Long vang vọng toàn bộ thiên địa!” Cơ Hạo theo bản năng lẩm bẩm: “Kiếp trước, cái gọi là nhân loại mạnh nhất? Ha ha, một Tiểu Vu cũng có thể trong khoảnh khắc nghiền nát mình. Nhưng một kiếp này, nhân loại mạnh nhất sao? Rất có ý tứ!”

Một tiếng nổ truyền đến, Cơ Hạo hoảng sợ hướng bên trái nhìn lại, hắn kinh sợ mở to hai mắt nhìn:

Hắn nhìn thấy một người khổng lồ cao ngàn dặm, hai tay nâng một khối lục địa loại nhỏ phạm vi vạn dặm, thế như chẻ tre bổ ra nguyên khí cương phong, nhanh chóng hướng Trung Lục thế giới sải bước chạy như điên. Chỉ nháy mắt thời gian, người khổng lồ này đã khiêng khối lục địa kia chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Điều này, điều này, điều này…” Cơ Hạo líu lưỡi, một lúc lâu nói không ra lời.

“Đó là hậu duệ của đại thần thiên đình thượng cổ Khoa Nga thị… Hiện nay thiên đình điêu linh, không còn khí tượng thượng cổ nữa, thần linh thiên đình phần nhiều là lén hạ giới chơi đùa. Đây là vị địa chủ nào có tiền, trả giá cao mời Khoa Nga thị đi ngoại vực tinh không, thu thập lục địa cho bọn họ xây dựng nhà cửa của mình?”

Tự Văn Mệnh lặng yên xuất hiện ở phía sau Cơ Hạo, nhìn người khổng lồ kia đi xa cười nói.

Trong đầu Cơ Hạo vang ‘Ong ong’ một lúc, mắt trong chốc lát cũng đỏ lên.

Thiên đình!

Cổ thần!

Địa chủ nào, có thể tiêu tiền thuê thần linh thiên đình giúp mình làm khổ lực?

Trung Lục, thật sự là một thế giới điên cuồng!