Nhìn thấy mục tiêu Huyết Miện thánh tôn ra tay, Cơ Hạo đối với tính cách của hắn đã có phán đoán bước đầu!
Thằng cha này khẳng định là kẻ chủ nghĩa hoàn mỹ có chút khuynh hướng bắt buộc, mục tiêu khắp căn phòng, Phạm Hài không phải mục tiêu cách U Vân gần nhất, cũng không phải mục tiêu khí tức cường đại nhất trong những người ở đây, lại càng không phải mục tiêu thoạt nhìn quan trọng nhất.
Ít nhất Đế Thuấn được đám đông bá hậu nhân tộc bảo vệ ở chính giữa, nhìn từ trên thân phận, Đế Thuấn so với Phạm Hài chấp chính đại đế này quan trọng hơn nhiều.
Trong mục tiêu khắp nhà giam, Phạm Hài tuyệt đối là người giá trị nhan sắc kém cỏi nhất—— ai bảo hắn là người Minh Nguyệt nhất mạch? Minh Nguyệt nhất mạch cả ngày giao tiếp với con rối cương thi, vong linh âm hồn, Phạm Hài đường đường chấp chính đại đế, lại bộ dạng da bọc xương, toàn thân âm khí từng trận, ở trong tất cả mọi người tuyệt đối là kẻ xấu xí nhất, chướng mắt nhất.
Ngón tay Huyết Miện thánh tôn xa xăm điểm đến, lập tức điểm về phía con mắt dựng thẳng ở mi tâm Phạm Hài.
Tộc nhân Ngu tộc, con mắt dựng thẳng ở mi tâm là nguồn suối lực lượng của bọn họ, càng là chỗ sinh mệnh bổn nguyên của bọn họ. Đối với bọn họ mà nói, con mắt dựng thẳng ở mi tâm so với trái tim còn quan trọng hơn rất nhiều. Trái tim bị phá đi tộc nhân Ngu tộc trong thời gian ngắn cũng sẽ không chết, nếu con mắt dựng thẳng ở mi tâm bị phá, linh hồn bọn họ cũng sẽ lập tức tiêu tán.
Phạm Hài phát ra tiếng rống dài bén nhọn, phòng ngự cấm chế chồng chất trước mặt hắn bị một chỉ điểm phá, áp lực khủng bố giam cầm không gian xung quanh thân thể hắn, hắn muốn phá không na di bỏ chạy, nhưng hắn không thể nhúc nhích.
Bì Thỉ Nu, Đế Thích Diêm La, Bà La Già các chấp chính đại đế đứng ở bên người Phạm Hài sắc mặt đại biến, bọn họ không có một ai xông lên cứu viện Phạm Hài, mà là theo bản năng bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất né tránh, rời xa Phạm Hài.
Đặc biệt là Da Ma La Gia che ở trước mặt Phạm Hài phát ra một tiếng kinh hô bén nhọn, lấy một loại tốc độ làm Cơ Hạo cũng kinh ngạc than thở ‘Vù’ một cái biến mất tại chỗ, trong nháy mắt tiếp theo nàng đã đi tới cửa nhà giam, nấp ở phía sau Da Ma 峀 cùng một quyền lực trưởng lão khác của Ám Nhật nhất mạch.
Thậm chí hai vị quyền lực trưởng lão Minh Nguyệt nhất mạch cũng chưa tiến lên cứu viện Phạm Hài, bọn họ mang theo một tia kính sợ nhìn Huyết Miện thánh tôn từ xa xôi điểm ra một chỉ kia, dứt khoát kiên quyết, ‘làm việc nghĩa không hối hận’ vứt bỏ Phạm Hài, thân thể hóa thành hai làn gió âm gào thét đi tới cửa nhà giam.
Đường đường chấp chính đại đế Minh Nguyệt nhất mạch, thời điểm gặp phải một đòn đáng sợ như thế, lại không có một tộc nhân nào, tâm phúc nào ra tay giúp đỡ!
Cơ Hạo đám quan to nhân tộc thấy mà trào phúng không thôi, bọn họ đối với đức hạnh của quý tộc Ngu tộc lại có lý giải càng thêm khắc sâu—— mấy kẻ này tuyệt đối không đáng tin, ở trên chiến trường tuyệt đối không thể đem phía sau lưng mình giao cho đám này!
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết!” Phạm Hài gào khàn cả giọng, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn từng đạo tử khí xám xịt quanh quẩn, hai tay hắn nắm chặt một cây quyền trượng quái dị hình thù kỳ lạ làm từ xương sống lưng, trong con mắt dựng thẳng tử khí phun trào ra, điên cuồng rót vào trong quyền trượng.
Trên quyền trượng một cái xương sọ quái dị mọc bảy cái sừng nhọn, toàn thân đen như mực lại long lanh trong suốt, trong hốc mắt lõm xuống thật sâu lóe ra một luồng quỷ hỏa màu xanh lục, theo tiếng gào thét bén nhọn, mấy chục khô lâu quỷ hỏa màu xanh lục to bằng nắm tay từ trong hốc mắt xương sọ phun ra, mang theo tiếng xé gió chói tai hướng ngón tay Huyết Miện thánh tôn xông lên.
Tiếng ‘Bốp bốp’ không dứt, quỷ hỏa khô lâu Phạm Hài dốc hết toàn lực phát ra còn chưa tới gần ngón tay kia, đã bị áp lực vô hình chấn động vỡ nát.
Đáng thương Phạm Hài ngay cả Nhật Nguyệt cảnh cũng chưa đạt tới, tu vi hắn chỉ tương đương với Vu Đế nhân tộc đỉnh phong, nhiều nhất có thể so với tiêu chuẩn nửa bước Vu Thần. Muốn hắn dựa vào lực lượng của mình đối phó một chỉ Huyết Miện thánh tôn phá không điểm đến, không thể nghi ngờ là bọ ngựa đá xe, căn bản không có khả năng ngăn trở!
Phạm Hài gian nan quay đầu, hắn nhìn về phía nhân tộc: “Cứu ta, một nửa tích tụ của ta!”
Trong con ngươi hai quyền lực trưởng lão Minh Nguyệt nhất mạch hàn quang đại thịnh ——Phạm Hài chết tiệt, hắn cũng sắp chết rồi, hắn thế mà lại không đem tài phú của mình để lại cho tộc nhân Minh Nguyệt nhất mạch, ngược lại muốn đi giao cho nhân tộc? Thằng cha này, thực không nên chọn hắn kế thừa ngai báu chấp chính đại đế!
Đế Thuấn không hé răng, Tự Văn Mệnh cũng không hé răng, một nửa tích tụ của Phạm Hài, một nửa tích tụ của một chấp chính đại đế Ngu triều, rất mê người, nhưng họ tuyệt đối sẽ không bởi vì vẻn vẹn vật ngoài thân khiến tộc nhân của mình đi mạo hiểm.
So với để đại năng nhân tộc mạo hiểm cách không giao thủ với Huyết Miện thánh tôn, còn không bằng hy sinh tính mạng Phạm Hài, cẩn thận xem xem Huyết Miện thánh tôn rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu. Thời điểm Xích Lôi bị một đòn từ xa xôi bóp chết, mọi người đều rất chấn động, chưa thể thấy rõ Huyết Miện thánh tôn rốt cuộc ra tay như thế nào.
Một lần này mọi người đã làm sẵn chuẩn bị vạn toàn, thực lực Phạm Hài không cao cũng không thấp, vừa lúc đảm đương tấm bia tiêu chuẩn, dùng hắn để cân nhắc thủ đoạn của Huyết Miện thánh tôn.
Trong chớp mắt, nhìn thấy Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh đám cao tầng nhân tộc không ai mở miệng, trên mặt Phạm Hài nhất thời bịt kín một tầng tử khí nồng đậm —— hắn hiểu rồi, mọi người đều muốn xem xem Huyết Miện thánh tôn là giết chết hắn như thế nào. Bọn họ muốn thông qua quá trình Phạm Hài bị đánh chết, phân tích, phán đoán ra vài phần thủ đoạn của Huyết Miện thánh tôn!
Những kẻ chết tiệt này!
Phạm Hài cười thảm thiết, trên khuôn mặt da bọc xương chợt phun ra một mảng khí đen nồng đậm, không ngừng rót vào quyền trượng trong tay.
Theo tiếng kêu thê lương, quyền trượng kịch liệt run rẩy, ở phía trước thân thể Phạm Hài, ở trước ngón tay cách thân thể hắn không đến mười trượng, chín bức tường xương trắng từ hư không trào ra. Bức tường xương trắng lóng lánh u quang chói mắt chắn trước ngón tay Huyết Miện thánh tôn, lại bị ngón tay hắn đập nát từng tầng một.
“Toàn bộ tích tụ của ta!” Phạm Hài bỏ qua tộc nhân của mình, hướng về phía nhân tộc lớn tiếng gào rống: “Toàn bộ tích tụ... Hoặc là, các ngươi có điều kiện gì?”
“Toàn bộ tích tụ của ngươi thuộc về ta, toàn bộ con rối cương thi của Minh Nguyệt nhất mạch ngươi, cùng với thi thể cùng linh hồn toàn bộ chiến sĩ Minh Nguyệt nhất mạch ngươi tương lai chết trận, thuộc về một người khác!” Mi tâm Cơ Hạo sáng lên một đạo tinh quang, hắn nhanh chóng dùng thần thức truyền âm, đem thanh âm mình truyền tới trong đầu tất cả mọi người.
Ngón tay Huyết Miện thánh tôn cách Phạm Hài chỉ mấy trượng, trong khoảnh khắc có thể điểm ở trên con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn. Nếu dùng ngôn ngữ kể rõ, căn bản không thể ở trong khoảng thời gian ngắn đem lời nói cho rõ ràng. Lúc này, dùng linh hồn dao động mới là phương thức trao đổi tiết kiệm thời gian nhất thỏa đáng nhất.
“Được!” Phạm Hài không có bất cứ sự do dự nào, lập tức rống lớn một tiếng.
“Minh đạo hữu!” Cơ Hạo hét to một tiếng, trong tay có thêm một lá cờ tam giác nhỏ dùng sức vung lên: “Nghe rõ, toàn bộ con rối cương thi của Minh Nguyệt nhất mạch, linh hồn cùng thân thể toàn bộ chiến sĩ tương lai bọn họ chết trận, đều là của ngươi! Ngươi nếu có hứng thú, thì cứu hắn một lần!”
Một cánh cửa đồng xanh U Minh chi khí quanh quẩn lặng yên mở ra ở phía sau Phạm Hài, một bàn tay trắng toát không có nửa điểm màu máu, hàn khí lạnh lẽo như huyền băng ngưng tụ thành từ trong cánh cửa đồng xanh đánh ra, nháy mắt cắt qua hư không, vỗ vào trên ngón tay của Huyết Miện thánh tôn.
Vang một tiếng, ngón tay Huyết Miện thánh tôn phá không đánh tới nặng nề điểm ở chính giữa bàn tay Minh đạo nhân.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, từng tia sương mù nồng đậm chỗ từ chỉ, chưởng nối tiếp bay lên, toàn bộ nhà giam hơi nhoáng lên một cái, ba mươi sáu tòa thần tháp Ngu tộc và bốn tòa tế đàn nhân tộc đồng thời hóa thành một làn tro bụi.
“Thú vị! Nội tình Bàn Cổ thế giới này, không nhỏ yếu như trong tình báo! Các ngươi đám ngu xuẩn này, các ngươi ngay cả nội tình thật sự của thế giới này cũng chưa làm rõ... Thực đáng chết!”
Trong tiếng gầm gừ trầm thấp, ngón tay kia biến mất vô hình.
“Phạm Hài? Mạng của ngươi, về sau thuộc về bần đạo!” Trong tiếng cười khàn khàn âm lạnh, Minh đạo nhân lặng yên thu tay về cánh cửa đồng xanh.