Bàn Cổ thánh nhân khai thiên ngã xuống, sinh hóa vạn vật, long tộc được cơ thể mạnh mẽ của hắn có tổ long Sinh Yên.
Tổ long ban đầu có chín con, chín con hình thái khác nhau, tuyệt không một ai tương tự với long tộc ngày nay.
Trong đó có Bí Hý, hình dạng như con rùa khổng lồ, lực lượng lớn tuyệt luân, tính thích cõng vật nặng, đời sau nhân tộc điêu khắc bia đá, dưới nó phần nhiều có một con rùa khổng lồ ngẩng đầu ưỡn ngực, tức là hình thái Bí Hý.
Tuyệt ít có ai biết, Bí Hý lực lượng lớn giỏi gánh vật nặng, càng tính thích yên tĩnh, nhàn tĩnh mà nghĩ nhiều, tuy là người lực lượng lớn nhất trong chín con của tổ long, lại là người ít chiến đấu nhất. Thời hồng hoang, các con của tổ long hoành hành bát phương, gây chuyện thị phi khắp nơi, việc bên trong long tộc phần nhiều có Bí Hý cẩn trọng xử lý, coi Bí Hý là hồng hoang long tộc chi chủ trên thực tế.
Ngao Bạch chính là Bí Hý, long tộc chi chủ đời thứ nhất trong thiên địa, càng là con trai trưởng của tổ long, Bàn Cổ chính thống, thân phận tôn quý không thể giải thích.
Cơ Hạo ít nhiều có chút lý giải Ngao Bạch vì sao phải giấu diếm thân phận của mình, nhưng đối mặt Mộc đạo nhân, cho dù muốn làm người ở giữa điều hòa, ngươi cũng phải có đủ thân phận, cho nên Ngao Bạch bị ép hiện thân, càng bị Mộc đạo nhân một lời nói toạc ra lai lịch.
“Thế nào?” Ngao Bạch cười nhạt, hai tay nhét trong tay áo nhìn nhìn Cơ Hạo, lại nhìn nhìn Mộc đạo nhân: “Đánh đánh giết giết, hao tổn thực lực nhà mình vô ích. Bàn Cổ thế giới đối đầu kẻ địch mạnh, có thể không động thủ, vẫn là không động thủ thì hơn.”
Cơ Hạo cười lạnh ‘Hắc hắc’ một tiếng, hắn chỉ chỉ phía sau cổng trời mấy ngàn dặm đổ nát thê lương, lạnh nhạt nói: “Ngao Bạch tiên sinh, đây cũng không phải là Cơ Hạo ta cố ý sinh sự. Nơi này là thiên đình, nơi thiên địa quyền bính của Bàn Cổ thế giới, bị người ta đánh tới tận cửa, cung điện lầu các bị quét sạch vô số, nếu cứ như vậy vô duyên vô cớ bỏ qua, Bàn Cổ thế giới về sau cũng không cần đặt ra thiên đình nữa.”
Liếc xéo Ngao Bạch một cái, Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Nếu là thiên đình là một cái thiên đình lúc nào cũng có thể bị người ta đánh tới cửa, cũng không cần trả giá gì cả, Ngao Bạch tiên sinh tương lai ngồi lên ngai báu thiên đế, sợ là cũng không vui vẻ nhỉ?”
Ngao Bạch cười ‘Ha ha’ vài tiếng, hắn nhìn về phía Mộc đạo nhân, thong dong hỏi: “Mộc thánh nói như thế nào? Bình tĩnh mà xem xét, lần này quả thật là lỗi của môn nhân Mộc thánh, thậm chí, là lỗi của Mộc thánh hoặc là vị sư đệ kia của Mộc thánh. Đã sai lầm, phải sửa!”
Mộc đạo nhân trầm ngâm hồi lâu, nghiêm nghị hướng Ngao Bạch chắp tay thi lễ: “Bí Hý đạo hữu nói rất đúng, đã sai lầm, phải sửa. Một mảng cung điện lầu các bị phá hoại này, bần đạo phụ trách trong vòng một ngày xây dựng lại thỏa đáng toàn bộ, được không?”
Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Các tướng sĩ thiên đình tử thương kia thì sao? Còn có các long tộc nhân tộc, phượng tộc chết trận, cái này lại nên như thế nào?”
Mộc đạo nhân nhíu nhíu mày, nhìn nhìn các thi thể hỗn độn trên mặt đất, hắn há há mồm, muốn nói chút gì đó, lại chần chờ không nói gì. Thật sự muốn giải quyết hoàn mỹ chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là khởi tử hồi sinh.
Nhưng Mộc đạo nhân tất nhiên không có pháp lực khởi tử hồi sinh. Nay U Minh thế giới luân hồi pháp tắc còn chưa ai làm chủ, chỉ cần có thực lực đủ cường hãn, từ trong mười tám ngục thiên của U Minh thế giới mạnh mẽ đoạt ra hồn phách đã chết, đúc lại pháp thể khởi tử hồi sinh thật ra cũng không khó. Không cần nói Mộc đạo nhân, các đệ tử dưới trướng hắn, chỉ cần năm tháng tu luyện trên trăm vạn năm đều có thể thoải mái làm được.
Vấn đề là, Liên Hoa Diệu Lôi và Bồ Đề Thần Lôi uy lực quá lớn, nhiều người bị nổ chết hồn phách cũng bị đánh tan rồi, muốn tụ lại hồn phách của bọn họ, Mộc đạo nhân cố gắng làm thật ra cũng làm được, chỉ là hao phí một ít nguyên khí, đáng giá hay không?
Càng có một số kẻ xui xẻo bị đánh cho hồn phi phách tán hoàn toàn hóa thành tro bụi, vậy không chỉ có vấn đề hồn phách thất lạc, hồn phách cũng bị hóa thành hư ảo, Mộc đạo nhân cho dù có pháp lực thông thiên, cũng không thể từ hư vô ngưng tụ ra hồn phách bọn họ.
Trong đại năng của Bàn Cổ thế giới, có người chúa tể một cái ‘Bàn Cổ Vạn Linh Đỉnh’, có vô số tạo hóa diệu dụng, việc từ hư vô ngưng tụ hồn phách, chỉ có cái Bàn Cổ Vạn Linh Đỉnh kia mới có thể làm được, cũng chỉ có người chúa tể Bàn Cổ Vạn Linh Đỉnh mới có thể tùy ý giở thủ đoạn ở trên hồn phách, lại không cần bởi vì làm việc nghịch thiên mà bị thiên địa pháp tắc Bàn Cổ xử phạt.
Nhưng người nọ, Mộc đạo nhân không muốn dính vào, cũng không muốn trêu chọc.
Cho nên, khởi tử hồi sinh loại việc nghịch thiên này, có thể không làm vẫn là không cần làm thì hơn. Như vậy thiên đình binh tướng tổn thất sao, đặc biệt còn có các tộc nhân long tộc, phượng tộc kia chết, có lẽ bồi thường bọn họ một ít nhân thủ mới là biện pháp giải quyết tốt nhất?
Ánh mắt đảo qua các môn nhân đệ tử quỳ rạp dưới đất không thể động đậy, trong lòng Mộc đạo nhân cũng đang đổ máu.
Tây Hoang cằn cỗi, nuôi không nổi quá nhiều nhân tộc, cho dù các nhân tộc được nuôi ra, cũng đều là hậu duệ Đào Ngột, Hỗn Độn, Bạch Hổ, Đế Giang… các tộc đàn hung thú, trong đầu ai cũng tràn ngập cơ bắp, trừ hô đánh hô giết, một chút tiềm chất tu đạo cũng không có.
Mộc đạo nhân ở Tây Hoang thành lập tông môn, vô số năm qua vất vả, tổng cộng mới tích góp được bao nhiêu môn nhân?
Các môn nhân đệ tử tâm tính kiên định, tư chất rất tốt trước mắt, là căn bản tương lai làm vinh dự tông môn hắn, hắn không nỡ đem các môn nhân đệ tử này coi là vật phẩm bồi tội đưa đi. Không nỡ, thật sự không nỡ.
Hít sâu một hơi, Mộc đạo nhân trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới từ trong tay áo lấy ra một tòa cung khuyết chín tầng dựa theo tứ tượng, chia ngũ hành, trên ứng sao trời, dưới ứng địa mạch. Trên cung khuyết một thước khối bốc lên hào quang, mơ hồ có một ý linh động không ngừng khuếch tán ra.
“Bảo bối này...” Mộc đạo nhân trước sau suy tư hồi lâu, rốt cuộc quyết định vẫn là dùng vật ngoài thân để bồi thường.
Tuy Tây Hoang cằn cỗi, nhưng Mộc đạo nhân làm đại năng hồng hoang có tiếng, một trong mấy người đỉnh cao nhất Bàn Cổ thế giới hiện nay, bảo vật rảnh rỗi trong tay hắn vẫn là không ít. Các bảo bối đó vốn là chuẩn bị để về sau ban cho môn nhân đệ tử làm vẻ vang tông môn, nhưng hiện tại, chỉ có thể dùng để tiêu diệt phiền toái.
“Ta không thiếu bảo bối.” Cơ Hạo ngắt lời Mộc đạo nhân, hắn giơ giơ lên Bàn Cổ Kiếm trong tay, rất lạnh nhạt nói: “Chí bảo trên người ta số lượng không nhiều, đều bị là đỉnh cấp chí bảo, công phòng đắc lực, không thiếu bảo bối. Cho nên, Mộc đạo nhân đừng đem những vật ngoài thân này để qua loa cho xong.”
Mộc đạo nhân có chút tức giận nhìn Cơ Hạo: “Như vậy, Cơ Hạo đại đế phải như thế nào mới bằng lòng phóng thích đệ tử bổn môn?”
Cơ Hạo nhíu mày, nên làm như thế nào mới tốt? Ngao Bạch đã ra mặt điều giải chuyện lần này, Cơ Hạo trừ phi thật sự muốn phân sinh tử với Mộc đạo nhân, nếu không các môn nhân đệ tử của Mộc đạo nhân là nhất định phải thả.
Đơn giản là, từ trên người Mộc đạo nhân có thể kiếm được bao nhiêu lợi.
Nhưng Mộc đạo nhân keo kiệt, một gã cả ngày đi đâu cũng lừa dối người ta ‘bảo bối này có duyên với ta’, ngươi có thể trông cậy vào hắn lấy ra bảo bối tốt bao nhiêu?
Cho dù hắn lấy ra hai ba món linh bảo gánh trách nhiệm, Cơ Hạo dám thề, cái đó khẳng định là loại kém cỏi nhất kình, có hoa không quả nhất trong tiên thiên linh bảo. Loại bảo bối này, ngày thường dùng để bắt nạt một ít lâu la còn được, đối mặt đại năng thật sự, vậy thực không có tác dụng gì.
Trầm ngâm hồi lâu, Cơ Hạo thở dài một hơi thật dài, Mộc đạo nhân cũng chỉ con người hắn có chút giá trị.
“Mộc tiền bối, không bằng như vậy, Bàn Cổ thế giới ta sắp đối mặt đại địch. Không bằng, khi đại địch buông xuống, ta chỉ định một người, ngài toàn lực ra tay một lần được không? Không hề giữ lại toàn lực ra tay?”
Cơ Hạo rất nghiêm túc nhìn Mộc đạo nhân: “Toàn lực ra tay một lần, có thể giết hắn thì giết hắn, không thể giết hắn cũng phải làm hắn bị thương nặng, tuyệt đối không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, như thế nào?”
Mộc đạo nhân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng sầu khổ vạn phần gật gật đầu, thở dài một hơi thật dài.