Vu Thần Kỷ

Chương 1503: Gà chó lên trời




Ngoài thành Nghiêu Sơn, trong một mảng rừng cây trải qua cố ý tu bổ, dưới tán cây râm mát ẩm ướt, từng cây cỏ chi không gió tự động, tản mát ra mùi thơm ngào ngạt. Hành La Quân mang theo mấy đồng bạn sơn quỷ, cưỡi cáo lông đỏ, văn báo… các vật cưỡi cộng sinh, hi hi ha ha vòng quanh đại thụ bôn tẩu chơi đùa, ngẫu nhiên từ đầu ngón tay các nàng bay ra các điểm lục quang, không ngừng nhập vào trong cỏ chi.

Thanh Phục dẫn một đám nam nữ đồng tử mặc áo ngắn vải thô, cầm chày giã thuốc ngọc thạch, vờn quanh bên cạnh một cây đại thụ, quan sát tình huống sinh trưởng của cỏ chi. Nàng ngồi xổm cạnh vài mảng cỏ chi vừa mới nảy sinh, hướng các đồng tử tập trung tinh thần kia giảng giải dược tính, dược hiệu của cỏ chi, cùng với như thế nào thông qua các loại đặc thù trên cỏ chi phân biệt số năm của cỏ chi.

“Cỏ chi hầu như là vạn ứng chi dược, dược tính bình hòa mà tưới nhuần, hầu như trong ba thành vu dược, đều có thành phần cỏ chi.” Thanh Phục ôn hòa nhìn các đồng tử này: “Con dân Nghiêu Sơn thành càng ngày càng nhiều, về sau nhu cầu đối với vu dược cũng càng ngày càng lớn, cầu người không bằng cầu mình, chúng ta ngày thường trồng thêm một ít dược thảo, chung quy sẽ không sai.”

Nhìn những cây cỏ chi này, Thanh Phục cũng có chút bất đắc dĩ.

Nội tình Nghiêu Sơn thành vẫn quá nông cạn chút, cứ xem trong cánh rừng chuyên môn mở ra này, cho dù có Hành La Quân cùng tộc nhân sơn quỷ của nàng chăm sóc, cỏ chi lâu năm nhất cũng chỉ mười mấy năm hỏa hậu.

Những cây cỏ chi này, thậm chí còn so ra kém hỏa hậu các cây cỏ chi trong rừng dã chi Kim Ô bộ phát hiện ở trong rừng rậm Nam Hoang, càng không cần nói đánh đồng với cỏ chi trong căn cứ dược liệu đại bộ tộc có tiếng của các nhân tộc.

Làm một dược vu nghiên cứu vu dược và vu độc, Thanh Phục biết rõ tầm quan trọng của vu dược đối với một bộ lạc nhân tộc. Nhưng dược thảo chỉ có thể dựa vào thời gian chậm rãi tích tụ dược lực, trừ phi nàng là Thanh Mộc Chi Thần trong truyền thuyết, có bản lĩnh đề cao tất cả linh mộc linh dược trong thiên địa, nếu không vẻn vẹn một dược vu tu vi Vu Vương cũng chưa đến, có thể làm gì đâu?

Đang lúc cảm khái, thân thể Thanh Phục đột nhiên cứng đờ. Nàng nghe được tiếng vang thật lớn từ trên trời truyền đến, như toàn bộ thiên địa đều đang cộng hưởng. Thanh âm đó hoàn toàn không giống tiếng nhân tộc thông dụng, sử dụng là một loại ngôn ngữ thượng cổ cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, nhưng rất kỳ dị, Thanh Phục và các đồng tử bên người nàng đều nghe hiểu ý tứ thanh âm đó.

Phụng thiên mà sắc phong Thanh Phục làm Mộc bộ chính thần?

Thanh Phục có chút kinh hoảng ngẩng đầu lên, hai tay vung ra một mảng lớn thanh khí bảo vệ đồng tử bên người. Ở trong rừng rậm Nam Hoang, nàng đã quen thấy các loại sơn tinh thủy quái, trong đó không ít sở trường nhất là mê hoặc lòng người, dùng các loại ảo giác và huyễn âm mê hoặc con dân bộ tộc Nam Hoang, nếu trúng chiêu số của bọn họ, nhẹ thì đánh mất một hồn hai phách, nặng thì bị hoàn toàn câu đi linh hồn.

Nàng sợ là trong núi rừng Nghiêu Sơn thành xuất hiện các loại tinh quái quỷ dị, các đồng tử này chính là hạt giống dược vu nàng tỉ mỉ bồi dưỡng, không thể bị bọn chết tiệt kia câu đi hồn phách.

Chợt, trong toàn bộ núi rừng quanh Nghiêu Sơn thành, toàn bộ cây cối hoa cỏ đồng thời không gió tự động, bọn chúng điên cuồng lắc lư thân thể, từng luồng thanh mộc linh khí nồng đậm thuần túy chen chúc mà ra, nhanh chóng hướng về phía Thanh Phục hội tụ đến.

Trên bầu trời, trong hồng hoang tinh không, toàn bộ hồng hoang tinh thần mộc thuộc tính đồng thời sáng lên, từng ánh sao màu xanh từ trên trời giáng xuống. Thanh mộc linh khí hội tụ trong núi rừng chung quanh Bàn Cổ mỗ đại lục phun trào ra, hóa thành một cái phễu linh quang thật lớn rót vào đỉnh đầu Thanh Phục.

Thân thể Thanh Phục hơi nhoáng lên một cái, vô số thiên địa áo nghĩa về thanh mộc bỗng dưng ùa vào trong lòng, nàng đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ trước kia nghiên cứu như thế nào cũng không thể lý giải. Thiên địa có cảm, nàng cũng lập tức hiểu ở trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cơ Hạo, thật sự là đứa nhỏ tốt của a mỗ! Sao đã thành thiên đế rồi? Con của Thanh Phục ta, tiểu Cơ Hạo của Kim Ô bộ, vậy mà đã thành thiên đế?”

Thanh Phục sững sờ đứng dưới tàng cây, vẻ mặt đầy sự không thể tưởng tượng. Ánh sao đầy trời, vô lượng linh khí không ngừng hội tụ trong cơ thể, thiên địa ý chí đúc lại thần thể cho nàng, trong thân thể của nàng từng đạo Thanh Mộc thần văn thiên nhiên sinh thành cấp tốc thành hình, trong một khoảng núi rừng này nơi nàng ở, toàn bộ cỏ chi đột nhiên cấp tốc sinh trưởng, từng làn hương nồng đậm cấp tốc khuếch tán ra.

“Bọn họ, là Mộc bộ thần sứ.” Thanh Phục nhìn thoáng qua các đồng tử đứng ở bên người, cũng trợn mắt há hốc mồm, đưa tay hướng bọn họ điểm một cái.

Từng luồng linh quang màu xanh to bằng nắm tay từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng cải tạo thân thể những đứa trẻ này. Trong cơ thể bọn nó nhanh chóng có mùi thơm của bách thảo hoa mộc trào ra, thực lực của bọn nó cũng đang nhanh chóng tăng trưởng.

Trong mấy hơi thở ngắn ngủn, mấy trăm đứa nhỏ này đã từ đồng tử nhân tộc bình thường nhất, lắc mình một cái trở thành Mộc bộ thần sứ thần lực có thể so với cao giai Vu Vương của nhân tộc. Bọn họ trong lúc tâm niệm khẽ động, các loại cuồng phong, thanh lôi từ trong núi rừng xung quanh phun trào ra, tiếng sấm dữ dội chấn động núi rừng run rẩy.

“Oa, Thanh Phục a nương!” Hành La Quân mang theo một đám sơn quỷ khuôn mặt xinh đẹp, trời sanh tính hoạt bát từ trong núi rừng chạy vội ra: “Chuyện gì thế? Chuyện gì thế? Có thanh âm nói, thiên đế Cơ Hạo phong con làm Mộc bộ phó thần! Mộc bộ này là làm gì? Mộc bộ phó thần, trời ạ, không phải chứ?”

Hành La Quân đột nhiên tỉnh ngộ, nàng không dám tin ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời không lường được.

Nàng chỉ là một sơn quỷ ở trong rừng rậm Nam Hoang vô ưu vô lự, tùy tính chơi đùa mà thôi, sao lại ù ù quạ quạ trở thành thiên đình chính thần cao cao tại thượng? Thân phận biến hóa quá lớn, Hành La Quân cảm thấy, nàng phải tìm lão Thạch, lão Mộc bọn họ đi kiếm chút rượu cho tỉnh táo đầu óc.

Trong thành Nghiêu Sơn, Cơ Hạ đang mang theo đám đông tộc nhân tọa trấn quân doanh, như hổ rình mồi giám thị chiến sĩ tư quân lãnh địa Nghiêu Sơn thao luyện.

Hắn thường thường lớn tiếng rít gào, ‘trứng mềm’, bọn đàn bà’, ‘phế vật’, ‘ngu xuẩn’… ô ngôn uế ngữ không ngừng từ trong mồm hắn phun ra, như lôi đình nổ vang ở đỉnh đầu các chiến sĩ tư quân.

Chợt, ánh lửa ngập trời từ trên trời giáng xuống, dòng chảy nóng cuồn cuộn hóa thành một cái phễu màu đỏ to lớn không gì so sánh được, hồng hoang tinh thần hỏa thuộc tính khắp trời đồng loạt lóe sáng, thiên địa linh khí hỏa thuộc tính cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, không ngừng rót vào thân thể Cơ Hạ.

‘Oành’ một tiếng vang lớn, thân hình Cơ Hạ vốn đã cường tráng hơn người một lần nữa bành trướng trên dưới ba thước, quần áo toàn thân bị thiêu đốt sạch sẽ, đột nhiên một bộ trọng giáp màu đỏ thiên địa ý chí ngưng tụ thành khoác ở trên thân hắn. Ngọn lửa mãnh liệt như nham thạch nóng chảy từ trong cơ thể hắn phun ra, mái tóc dài trên đầu Cơ Hạ cũng biến thành màu đỏ, lông mày, con mắt không ngừng phun ra lửa.

“Chiến bộ chính thần? Quản lý toàn bộ thần binh thiên đình? Hắc, Cơ Hạo đứa nhỏ tốt, đây là để cha ngươi buông tay ra chân đi đánh người sao? Hắc, lũ khốn kiếp Hắc Thủy Huyền Xà bộ, còn có bọn ngu xuẩn Tất Phương bộ năm đó ức hiếp Kim Ô bộ chúng ta... Cơ Hạ gia gia hiện tại dẫn quân đnáh các ngươi, đó là phụng thiên mệnh mà trừng phạt kẻ bề tôi không ra gì, quật không chết các ngươi là ân điển, quật chết các ngươi là bổn phận! Các ngươi từng người tắm rửa sạch sẽ chờ Cơ Hạ gia gia!”

Cơ Hạ ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, chỉ thấy các tia sáng màu đỏ từ trên trời giáng xuống, không ngừng rót vào trong cơ thể tướng lĩnh quan trọng của Kim Ô bộ bên hắn, thân thể bọn họ cũng chợt thiêu đốt lên.

Trong thành Nghiêu Sơn, đỉnh đầu toàn bộ tộc nhân Kim Ô bộ đều có lửa hạ xuống, không sót một ai.

Một người đắc đạo, gà chó lên trời, Cơ Hạo không có gánh nặng tâm lý, đem thần chức lớn nhỏ trong quyền hạn của hắn có thể sắc phong đều cho tộc nhân Kim Ô bộ.