Ở địa chỉ ban đầu của trụ trời Bất Chu sơn, ngay phía dưới cửa chính thiên đình, quân đội quy mô khổng lồ của Cơ Hạo đồn trú mười ngày.
Long tộc, phượng tộc khẳng định ở các nơi của Bàn Cổ thế giới đều bố trí truyền tống trận bí mật, ngắn ngủn mười ngày thời gian, quân đội hai tộc đáp ứng giao cho Cơ Hạo cũng đã đều hội tụ lại.
Sáu mươi vạn long tộc thuần huyết, mỗi người dũng mãnh gan dạ tinh tráng; ba mươi vạn phượng tộc thuần huyết, mỗi người thần bí kiêu ngạo.
Bọn họ phân biệt thống lĩnh hai mươi ức thuỷ binh, mười ức phi cầm, cũng đều là tinh nhuệ hàng đầu, chưa dùng lính tôm tướng cua hoặc là chim sẻ… để lấy lệ cho đủ số. Trong các thuỷ binh này, bản thể kém cỏi nhất cũng là thủy tộc hung hãn như cá mập hổ; mà trong đám phi cầm, bản thể kém cỏi nhất cũng là loài linh hạc giống nòi không tệ.
Đại quân hai tộc lấy quân doanh của Cơ Hạo làm trung tâm, một trái một phải không tách rời, mây tía nồng hậu che cả bầu trời, kéo dài mấy chục vạn dặm, lúc nào cũng có thể nghe được giao long ngâm nga, thần cầm hót giận. Thân thể tộc nhân hai tộc tự thổ nạp thiên địa linh khí, ở trên không đại quân của hai tộc ngưng tụ thành hai đám mây lành cực lớn.
Khiến Cơ Hạo chú ý là, trong quân đội phượng tộc đưa tới, cầm đầu là một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt non nớt thanh tú, nhìn như chỉ mười ba mười bốn tuổi. Đây là Thanh Tường theo như lời Ngao Bạch, rõ ràng nàng và Ngao Bạch là người quen cũ, vừa gặp mặt hai người đã ghé vào nhau, ‘Xì xầm xì xầm’ cũng không biết đang nói gì đó.
“Có gian tình!” Cơ Hạo lắc lắc đầu, cười ‘Hắc hắc’ vài tiếng.
Long tộc, phượng tộc còn xa mới hòa thuận như bọn họ thoạt nhìn, hai tộc đều là hạng tâm cao khí ngạo, lại đều tính cách mãnh liệt bá đạo, kiêu ngạo vô cùng, vì thiên tài địa bảo, vì địa bàn lớn nhỏ, vì các loại chuyện lông gà vỏ tỏi, xung đột ma sát giữa bọn họ từ trước tới giờ chưa từng ngừng nghỉ.
Nhưng Ngao Bạch, Thanh Tường vừa gặp mặt, Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bọn họ đều chợt sáng ngời, không để ý tới đám long tử phượng tôn bên người một chút nào, hai người ghé lại với nhau cũng không biết nói gì đó, tóm lại biểu cảm trên mặt đặc biệt vi diệu.
Cơ Hạo tiếng cười cổ quái, vẻ mặt Ngao Cổ, Phượng Linh các cao tầng hai tộc cũng rất chật vật, bọn họ thậm chí không dám nhìn Ngao Bạch cùng Thanh Tường ghé lại với nhau, mà là nhìn trái nhìn phải nói linh tinh, khi nói chuyện với Cơ Hạo, ánh mắt rất có chút cảm giác chột dạ phiêu du bất định.
Lười lảm nhảm với những người này, Cơ Hạo cưỡi Cửu Long Xa Liễn bay lên trời cao. Chỉ tay một cái, thiên địa khế ước hắn tự tay chế thành bay lên trời, hóa thành một quầng sáng màu vàng cực lớn lơ lửng ở đỉnh đầu.
“Tộc nhân long phượng hai tộc, đem một giọt bản mạng tinh huyết đưa vào thiên địa khế ước, mau mau tiến hành, sau khi xong việc, ta dẫn các ngươi đi làm một hồi đại sự.” Cơ Hạo cười đặc biệt sáng lạn, con ngươi màu vàng ròng đảo qua trái phải, tộc nhân hai tộc long phượng phía dưới chỉ cảm thấy ánh mắt Cơ Hạo như đao, hung hăng cắt qua gò má mình, theo bản năng cúi đầu, không dám đối diện với Cơ Hạo.
Dựa theo Cơ Hạo yêu cầu, các tộc nhân long phượng hai tộc biết nhiệm vụ của mình nhìn nhau, đều cắn chót lưỡi, một giọt bản mạng tinh huyết hóa thành ráng đẹp khí lành bay vào thiên địa khế ước.
Thuỷ binh, phi cầm bọn họ mang đến cũng đều theo nếp mà làm, đem bản mạng tinh huyết của bản thân dung nhập trong thiên địa khế ước.
Chờ mọi người đều đã hoàn thành, Cơ Hạo lấy ra thiên đế ấn tỳ của mình, đem một tia thái dương bổn nguyên lực rót vào ấn tỳ, hung hăng in ở trên thiên địa khế ước.
Hư không Bàn Cổ thế giới khẽ run lên, một áp lực linh hồn không tên từ trên trời giáng xuống, chậm rãi đảo qua toàn bộ người ở đây. Nhất là các tộc nhân long phượng ký khế ước, bọn họ cảm giác được như có một con mắt vô hình chăm chú nhìn mình một cái thật sâu, sau đó bọn họ liền cảm giác được, bóng người mình tựa như tan thành một thể cùng tồn tại nào đó cực kỳ đáng sợ, không thể làm trái trong minh minh.
Thiên địa khế ước Cơ Hạo chế thành đột nhiên tan rã thành vô số tia sáng màu vàng nhỏ bé, từng tia sáng vàng ở dưới một lực lượng khổng lồ vô hình khống chế đan xen lẫn nhau, chậm rãi ngưng tụ thành một thần văn cực lớn đường kính ngàn dặm.
Thần văn này đường nét đơn giản trôi chảy, tuy người ở đây nhận ra thần văn này cộng lại không đến một bàn tay, nhưng mọi người vừa thấy thần văn này, liền đồng thời hiểu ý tứ của nó —— thiên địa làm chứng, khế ước đạt thành, nếu làm trái, thiên địa tiêu diệt!
Thần văn màu vàng dần dần tan đi, toàn bộ tộc nhân long tộc, phượng tộc ở đây khi một lần nữa nhìn Cơ Hạo, đột nhiên phát hiện tất cả đều đã khác.
Lúc ban đầu bị trưởng bối nhà mình hạ lệnh, mang theo rất nhiều bố trí chạy tới nơi này, nhiều con cháu long tộc, phượng tộc kiêu căng đối với Cơ Hạo là một vạn cái không phục —— dựa vào cái gì Cơ Hạo là thiên đế thiên địa sắc lệnh? Dựa vào cái gì bọn họ phải bán mình cho Cơ Hạo làm nô làm phó? Dựa vào cái gì Cơ Hạo có thể vĩnh viễn sai sử bọn họ, thậm chí con cháu bọn họ cũng phải đời đời kiếp kiếp phục tùng mệnh lệnh của Cơ Hạo?
Nếu không phải có Ngao Cổ, Phượng Linh những lão gia hỏa này áp chế, sớm đã có tộc nhân long phượng ngày thường coi trời bằng vung hướng Cơ Hạo xuống tay.
Nhưng giờ phút này, ký xong thiên địa khế ước, sau khi ở dưới thiên địa giám chứng khế ước đạt thành, các long tử phượng tôn kia khi một lần nữa nhìn về phía Cơ Hạo, thì không hiểu sao cảm thấy một uy áp khổng lồ phả vào mặt, bọn họ không tự chủ được tràn ngập tôn kính đối với Cơ Hạo, thậm chí có một tia kính trọng đang âm thầm nhanh chóng nảy sinh.
Mọi cảm xúc tiêu cực của bọn họ đối với Cơ Hạo đột ngột biến mất, khi bọn họ nhìn về phía Cơ Hạo, bọn họ không hiểu sao cảm thấy Cơ Hạo là hoàn mỹ như thế, vĩ đại như thế, cao quý uy nghiêm như thế, tôn quý bất phàm như thế, Cơ Hạo là tín ngưỡng duy nhất, chúa tể duy nhất của bọn họ, vì một câu của Cơ Hạo, bọn họ có thể rơi đầu đổ máu, bọn họ có thể vì một câu của Cơ Hạo mà đi chịu chết!
Lực ước thúc của thiên địa khế ước vượt xa xa sự tưởng tượng của tộc nhân long phượng!
Vốn có đại bộ phận tộc nhân long phượng còn muốn chơi với Cơ Hạo vạn cái bằng mặt không bằng lòng, nhưng bọn hắn lại hoàn toàn không hiểu, đã là thiên địa ý chí Bàn Cổ thế giới làm chứng giám, bọn họ là ký khế ước với thiên địa bổn nguyên, bọn họ sao có thể có cơ hội quấy rối?
Từ hôm nay trở đi, bọn họ từ thân thể đến linh hồn, đều là người hầu trung thành nhất của Cơ Hạo, đời đời con cháu bọn họ đều hoàn toàn mất đi cơ hội làm trái Cơ Hạo.
“Chúng ta tham kiến đại đế!” Không biết là ai dẫn đầu, tộc nhân long phượng hai tộc quỳ rạp chỉnh tề xuống đất, hướng Cơ Hạo đại lễ bái kiến.
Rất nhiều thuỷ binh, phi cầm bọn họ thống lĩnh đồng thời quỳ xuống, nhìn Cơ Hạo vạn phần cuồng nhiệt bái kiến không ngừng như núi lở sóng thần.
Tiếng rống của họ như sấm, sóng âm thanh cuồn cuộn khuếch tán ra, thấy một màn này Ngao Cổ, Phượng Linh không thể tin mở to mắt nhìn —— Chuyện gì vậy? Các tộc nhân này của họ, thiệt tình thực lòng khuất phục Cơ Hạo như vậy?
“Khởi binh, mục tiêu, thiên đình!” Cơ Hạo từ trong tin tức thiên địa khế ước đưa về biết được tiền căn hậu quả của sự tình, hắn không khỏi cất tiếng cười to, đột ngột chỉ hướng bầu trời: “Long tộc làm tả quân, phượng tộc là hữu quân, đều tự chọn lựa tám vạn tộc nhân tinh nhuệ vào trung quân bảo vệ xung quanh ta, lấy mười vạn Bán Long Tu La làm tiên phong, binh phát thiên đình, ai dám ngăn trở, giết!”
Quân đội quy mô khổng lồ bay lên trời, theo cuồng phong cuồn cuộn, kéo quân trận mấy chục vạn dặm nhanh chóng lao về phía thiên đình.
Mấy ngày sau, cửa chính thiên đình, quân đội khổng lồ của Cơ Hạo lao tới từng nhóm một, đem cửa chính thiên đình vây một giọt nước cũng không lọt.