“Hủy hắn.”
Trong đại điện tranh cãi ồn ào, Cơ Hạo vươn người đứng dậy, không nói một lời hóa thành một luồng sáng cấp tốc tiêu tán.
Ngao Hạo đã uống có chút ngà ngà say quay đầu, hàm hàm hồ hồ hướng Cơ Hạo gọi một tiếng: “Cơ Nhật Thiên, ngươi đi đâu rồi? Ha ha, uống nào, uống! Ngươi nói Da Ma La Gia con nhỏ đó, ngươi thích hay là không thích?”
Thiên Địa Kim Kiều toàn lực phát động, tốc độ xuyên qua hư không của Cơ Hạo đã đạt tới cực hạn trên cảnh giới nào đó. Chỉ chớp mắt, hắn đã rời xa Lương Chử, đi tới cạnh phân thân của mình. Tiếp nhận Bàn Cổ Long Văn, phân thân hóa thành một làn khói tan đi, Cơ Hạo đứng ở phía dưới lôi vân cuồn cuộn, sau đầu đột nhiên có một bánh xe ánh sáng màu vàng sáng lên.
Kim quang dày nặng mà mượt mà, một mảng lớn tử khí từ trong bánh xe ánh sáng màu vàng phun ra, ở phía sau Cơ Hạo ngưng tụ thành một đám mây vạn dặm. Ánh vàng mây tím vừa xuất hiện, lôi vân trên bầu trời chợt rời xa Cơ Hạo, giống như sợ ngộ thương đến một sợi lông của hắn.
Đây là công đức bảo quang Cơ Hạo nhiều năm qua đánh giết vô số dị tộc, càng ở trong nghiệp lớn trị thủy cứu sống vô số thương sinh lê dân, được thiên địa ban cho. Sau khi kim luân tử khí hiện lên, trong lòng Cơ Hạo chỉ hơi có ý niệm, liền có vô lượng thiên địa linh khí gào thét hướng hắn ùa tới.
Khác với Hủy Diệt Võ Trang mạnh mẽ cắn nuốt thiên địa linh khí, giờ phút này thiên địa linh khí của Bàn Cổ thế giới là hoan hô nhảy nhót chủ động dung hợp với Cơ Hạo. Không có nửa điểm cảm giác không thích ứng, lượng khổng lồ thiên địa linh khí xuyên thấu qua công đức bảo luân rót vào thân thể Cơ Hạo, rất dễ dàng chuyển hóa thành lực lượng của hắn.
Kiếm ngân lên ‘Choang’ một tiếng, Bàn Cổ Long Văn được pháp lực vô biên của Cơ Hạo thêm vào, một đạo kiếm quang từ mũi kiếm phun ra dài ngàn dặm. Nơi kiếm quang đi qua, mây trôi trên trời đứt gãy, hư không cũng như bị chém ra một khe hở trong suốt.
Lôi kiếp tới cũng nhanh cũng đi vội, ngắn ngủn ba hơi thở lôi kiếp cuồng bạo đã biến mất, lôi vân trên trời đột ngột như nó đến, cũng rất đột ngột biến mất vào hư không.
Trên mặt đất đã có thêm một cái hố to sâu tới vạn dặm, Hủy Diệt Võ Trang ngã chỏng vó ở trong hố to, toàn thân không ngừng toát ra khói đen cuồn cuộn. Vô số ánh điện vẫn nhảy nhót lóe lên ở mặt ngoài Hủy Diệt Võ Trang, ngoài thân Hủy Diệt Võ Trang cao tới trăm trượng có vô số vết rách, đang không ngừng phun ra điện quang liệt hỏa.
Trong tiếng ‘Răng rắc’, Hủy Diệt Võ Trang chậm rãi bay lên, chậm rãi hướng bầu trời bay đi.
Trong khoang tinh thể, Da Ma Thiên ngất một lần nữa. Hắn như búp bê vải rơi vào trong tay con gấu nhỏ, toàn bộ thân thể vặn vẹo như giẻ rách, xương khớp toàn thân hầu như vỡ vụn toàn bộ, vô số bột xương từ trong làn da hắn đâm ra, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Một đợt lôi kiếp này chỉ tạo thành thương tổn bậc trung không nhẹ không nặng đối với Hủy Diệt Võ Trang, nhưng dư âm chui vào Hủy Diệt Võ Trang, lại tạo thành đả kích rất lớn cho Da Ma Thiên. Giờ phút này Da Ma Thiên không cần nói khống chế Hủy Diệt Võ Trang tiếp tục tác chiến, chỉ cần Cơ Hạo cho Hủy Diệt Võ Trang một cú đánh mạnh nữa, lực lượng cắn trả của Hủy Diệt Võ Trang có thể đem hắn nghiền thành phấn.
Bàn Cổ Long Văn cao giọng kêu lên, Cơ Hạo nhìn chằm chằm vết thương mặt ngoài Hủy Diệt Võ Trang không ngừng mấp máy, không ngừng khép lại.
Kết tinh văn minh đỉnh phong của Ngu tộc, loại Hủy Diệt Võ Trang này thật sự đã đạt tới cực hạn khí giới chiến tranh nhân tạo. Nếu Da Ma Thiên có thành tựu một chút, thực lực cá nhân của hắn có thể mạnh thêm chút nữa, có thể thừa nhận lực cắn trả mạnh hơn nữa của võ trang, hắn sẽ đủ để hoành hành Bàn Cổ thế giới, cực ít người có thể đủ tạo thành uy hiếp đối với hắn.
“Có thể bớt đi một tên thì bớt đi một!” Cơ Hạo nhìn Da Ma Thiên lẩm bẩm một tiếng trầm thấp, Bàn Cổ Long Văn kéo một tiếng kêu cao vút hung hăng hướng khoang tinh thể ở mi tâm Hủy Diệt Võ Trang đâm xuống.
Một cơn gió dữ từ chéo một bên gào thét lao đến, một thanh đại phủ xé gió hung hăng bổ về phía mạng sườn Cơ Hạo. Đại phủ cách Cơ Hạo còn mười mấy dặm, Cơ Hạo đã cảm thấy một sát ý ngập trời hầu như ngưng tụ thành thực chất, cực kỳ bá đạo xâm nhập thần hồn không gian của hắn.
Đổi làm người thường, chỉ riêng sát ý thực chất hóa này đã đủ để phá hủy linh hồn bọn họ.
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, Bàn Cổ Long Văn tiếp tục hướng Da Ma Thiên chém xuống. Tay trái hắn như vuốt ưng, mang theo tiếng xé gió thê lương hướng đại phủ chộp xuống.
‘Thùng’ một tiếng trầm nặng, một bóng người từ trong hư không đột nhiên chui ra, hắn hung hăng húc bả vai vào trên Hủy Diệt Võ Trang, Hủy Diệt Võ Trang hoàn toàn dựa vào bản năng chậm rãi bay lên bầu trời bị hắn húc trúng, hướng một bên lệch đi xa mười mấy trượng.
Kiếm quang của Bàn Cổ Long Văn cọ sát đầu Hủy Diệt Võ Trang cắt qua.
Rú thảm một tiếng, bóng người húc lệch Hủy Diệt Võ Trang, cứu Da Ma Thiên bị một kiếm chém trúng. Bàn Cổ Long Văn sắc bén vô cùng một kiếm biến hắn thành hai đoạn, tính cả linh hồn hắn cũng đồng loạt chém giết.
“Lão Cửu!” Bóng người khôi ngô cầm đại phủ hung hăng bổ Cơ Hạo rên rỉ một tiếng, sát ý trên đại phủ càng nồng đậm hơn mấy lần.
‘Keng’ một tiếng vang lớn, tay trái Cơ Hạo chuẩn xác vô cùng chế trụ lưỡi đại phủ. Trên lưỡi rìu màu máu tỏa ra huyết quang, bóng người khôi ngô cầm đại phủ dốc hết toàn lực thúc giục đại phủ muốn chặt bàn tay Cơ Hạo, nhưng đại phủ không nhúc nhích được chút nào.
Ánh mắt Cơ Hạo thâm trầm nhìn người cầm đại phủ: “Xi Vưu? Đã lâu không gặp, ngươi tựa như chưa có gì tiến bộ. Lúc ở Bàn Hi thế giới ngươi là bộ dáng thế nào, tựa như ngươi hiện tại vẫn là bộ dáng cũ đó!”
Xi Vưu mặc trọng giáp, hai tay nắm chặt đại phủ gương mặt vặn vẹo nhìn Cơ Hạo.
Lúc trước ở Bàn Hi thế giới, Xi Vưu có tự tin nếu chính diện giao chiến, hắn có thể thoải mái chém Cơ Hạo. Nhưng giờ mới mấy năm? Cơ Hạo lại có thể một bàn tay đã tiếp được một đòn toàn lực của hắn!
Nhân tộc tất nhiên có tiềm lực vô hạn, tất nhiên trong lịch sử nhân tộc cũng không thiếu quái vật trăm năm thời gian đã thành đỉnh phong cường giả, ví dụ như nói Hiên Viên thánh hoàng, Thần Nông thị, Toại Nhân thị… các Nhân Hoàng năm đó, bọn họ đều chỉ dùng ngắn ngủn mấy chục năm đã trưởng thành cột ngọc chống trời cho nhân tộc.
Nhưng tốc độ trưởng thành của Cơ Hạo cũng quá nhanh, so với tốc độ trưởng thành của các Nhân Hoàng thượng cổ còn nhanh hơn một đoạn!
“Nghiêu Hầu Cơ Hạo... ngươi tên quái thai này... Da Ma Thiên đại nhân, là ngươi có thể thương tổn sao?”
Mấy trăm bóng người cao lớn khôi ngô ở giữa không trung ‘vù vù’ xuyên ra, bọn họ cầm trọng thuẫn, đại đao, bảo vệ nhiều vòng quanh Hủy Diệt Võ Trang. Càng có người đứng ở đầu Hủy Diệt Võ Trang, dùng sức gõ khoang tinh thể trong suốt, lớn tiếng gọi tên Da Ma Thiên.
“Ta muốn đả thương hắn, ngươi có thể như thế nào?” Cơ Hạo nhìn Xi Vưu, cảm thụ được trên đại phủ của Xi Vưu một đợt lại một đợt lực lượng to lớn ập tới, đột nhiên nhếch miệng cười.
Năm ngón tay khẽ lật, bàn tay Cơ Hạo chợt biến thành dạng bán trong suốt, các luồng hỗn độn chi khí phun ra, năm ngón tay Cơ Hạo chợt cắm vào lưỡi rìu dày nặng. Vang cực lớn ‘keng’ một tiếng, đại phủ trong tay Xi Vưu bị Cơ Hạo mạnh mẽ bẻ gãy.
“Trời ạ!” Xi Vưu chợt mắt tròn xoe ——đại phủ của hắn chính là thần binh thiên địa sinh ra, càng do tông sư Tu tộc dùng bí pháp rèn luyện nhiều năm mà thành. Cơ Hạo thật sự, chỉ dùng thân thể máu thịt của mình, không dùng bất cứ thần thông bí pháp nào, đơn thuần dùng man lực thân thể đem đại phủ của hắn bẻ gãy!
Cây đại phủ này, cho dù là thân thể Vu Thần bình thường cũng có thể chém đứt!
Nhưng dưới tay Cơ Hạo, cây đại phủ này sao lại trở nên như tấm gỗ vậy?
Cường độ thân thể Cơ Hạo rốt cuộc đã tới cảnh giới nào? Xi Vưu đời này chưa bao giờ sợ ai, nhưng giờ khắc này, hai chân hắn đột nhiên có chút như nhũn ra.
Chưa cho Xi Vưu bất cứ cơ hội nào, Cơ Hạo cuộn mình húc vào lồng ngực Xi Vưu, Bàn Cổ Long Văn thật ở tay phải chui sâu vào trong ngực hắn.
Chỉ là một kiếm, đương đại Xi Vưu của Xi Vưu quân đoàn Ngu tộc đã ngã xuống.