Sắc mặt Đế Thuấn chợt trở nên cực kỳ quái dị.
Trong biểu cảm của hắn mang theo một tia khẩn trương chờ mong, lại mang theo một tia do dự kiêng kị, lại có một loại kinh mộng gang tấc đại loạn. Hắn theo bản năng nâng tay phải hướng Cơ Hạo chộp một cái, nhưng rất nhanh, hắn lại buông tay xuống.
Hắn tựa như là muốn ngăn cản Cơ Hạo kích phát các khối ngọc kia, đừng để chứng cứ bên trong lộ ra ngoài. Làm một Nhân Hoàng cố gắng duy trì đại cục nhân tộc, đau khổ ngăn cản dị tộc uy hiếp, Đế Thuấn không muốn bên trong nhân tộc có quá nhiều rối loạn.
Nhưng làm một người có đức hạnh, Đế Thuấn lại chờ mong Cơ Hạo có thể làm ra một số chuyện, ít nhất ít nhất, Cơ Hạo có lẽ có thể khiến những đại thị tộc kia xảy ra một ít biến hóa?
Gương mặt Đế Thuấn vặn vẹo, có chút thống khổ nhắm mắt lại. Hắn luôn chờ mong làm chút gì đó đối với các đại thị tộc này, nhưng hắn trước kia nhiều năm như vậy cũng không thể hạ quyết tâm thật sự động thủ đối với các đại thị tộc này. Dù sao các đại thị tộc này cắm rễ thật sâu ở trong cơ thể nhân tộc, có chút động chạm đối với bọn họ, toàn bộ nhân tộc đều sẽ nguyên khí đại thương.
Nhất là hiện tại đại hồng thủy vừa mới qua đi, dị tộc rất có thể như hổ rình mồi.
Nhưng, Đế Thuấn thật sự rất giãy dụa, có lẽ, giờ phút này cũng là thời cơ tốt nhất?
Hùng Ngao vung thi thể Công Tôn Hoa gào rống. Hắn điên cuồng hướng tới đám trưởng lão Công Tôn nhất tộc mắng. Tổ phụ Công Tôn Hoa cũng rít gào khàn cả giọng, dốc hết toàn lực muốn lao về phía Hùng Ngao, mấy trưởng lão Công Tôn nhất tộc trong đầu còn duy trì một tia tỉnh táo thì gắt gao ôm lấy hắn, không cho hắn xảy ra xung đột với Hùng Ngao.
Thù giết con, mối hận làm nhục con gái... Hơn nữa Hùng thị nhất tộc là một chi nhánh quan trọng nhất của Hữu Hùng thị, thế lực Hùng thị cực kỳ khổng lồ, thậm chí bá hậu xuất thân Hùng thị đã có hơn trăm người. Công Tôn Hoa thế mà lại làm ra chuyện như vậy đối với con trai, con gái đương đại tộc trưởng Hùng thị, hắn thậm chí còn giam cầm linh hồn con trai Hùng Ngao tra tấn ngày đêm!
Đây là tử thù! Tử thù làm Hùng thị nhất tộc và Công Tôn nhất tộc không đội trời chung!
Hiện tại phải trấn an Hùng Ngao, không tiếc mọi giá trấn an Hùng Ngao, một khi Hùng thị và Công Tôn nhất tộc triệt để quyết liệt, Công Tôn nhất tộc thành trò cười cho nhân tộc tạm không đề cập tới, chẳng may kinh động phân thân Hiên Viên thánh hoàng để lại Bàn Cổ thế giới, vậy tất cả đều xong đời!
Công Tôn nhất tộc có quá nhiều chuyện xấu xa, không thể chịu được sự truy tra. Lấy thủ đoạn sấm sét của Hiên Viên thánh hoàng, một khi những việc bung bét đó bị lật ra, Công Tôn nhất tộc bọn họ rất nhiều người đều sẽ đầu người lăn lông lốc! Đừng thấy Công Tôn nhất tộc bọn họ là con cháu đích hệ của Hiên Viên thánh hoàng, thật sự bàn tới, Hùng thị bọn họ cũng là huyết duệ đích hệ Hiên Viên thánh hoàng đó!
Hiên Viên thánh hoàng tuyệt đối sẽ không bao che đám người Công Tôn Bá, nếu bọn họ mắc sai lầm, bọn họ nhất định sẽ chết!
“Ha ha, đã làm những việc này, thì đừng sợ bị người ta biết!” Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, hắn chọn một khối ngọc, tùy tay đánh lên một đạo vu ấn, một quầng sáng ‘Vù’ một cái bốc lên cao mấy chục trượng.
“Cơ Hạo, ngươi dám!” Thịt toàn thân Công Tôn Bá đều đang run rẩy, không phải vì phẫn nộ, mà là vì sợ hãi. Cơ Hạo là như thế nào lấy được những khẩu cung này? Hắn rốt cuộc là như thế nào biết những việc này?
Trong quầng sáng, một người vạm vỡ vẻ mặt dữ tợn thống khổ kêu thảm: “Ta nhận tội, ta nhận tội. Bộ tộc chi nhánh nọ của Mị thị ở Thanh Vân sơn, là ta dẫn theo đội săn nô ‘Diệu Kim thương hội’ của dị tộc, đem bọn họ tiêu diệt!”
“Không thể trách ta, không thể trách ta! Tộc trưởng Mị thị Thanh Vân sơn nhất mạch, hắn là tâm phúc đáng tin của Mị thị tộc trưởng, nhưng hắn luôn luôn khuyên bảo Mị thị tộc trưởng rời xa chủ nhân nhà ta, ngược lại càng đi càng gần với kẻ đối đầu chủ nhân, cho nên bọn họ phải chết mới có thể thiên hạ thái bình!”
Thân thể Mị thị tộc trưởng phía sau Hùng Ngao chợt nhoáng lên một cái, mắt hắn chợt biến thành màu đen đáng sợ, toàn bộ con mắt hoàn toàn biến thành màu đen. Sau đó các tia điện quang trắng xóa từ sâu trong mắt hắn phun trào ra, ở trước mặt hắn ngưng tụ thành hai lôi đình vu ấn to bằng nắm tay.
“Đồ chết tiệt! Là các ngươi diệt Thanh Vân sơn! Ta, ta, ta...”
Mị thị đương đại tộc trưởng Mị Hân phun ra một ngụm máu tươi xa mấy chục trượng, rơi thật mạnh trên thân một trưởng lão Công Tôn nhất tộc. Ngụm máu tươi đó của hắn ầm ầm bùng nổ ra, vô số luồng lôi quang từ trong máu tươi xông ra, đánh nửa đoạn thân thể Công Tôn trưởng lão không kịp trở tay nổ thành phấn, chỉ còn lại có đầu và hơn phân nửa bờ ngực ở nơi đó khàn giọng kêu rên.
“Công Tôn Thương! Công Tôn Thương lừa nhập! Tọa trấn Thanh Vân sơn, là huynh đệ sinh đôi với ta, là huynh đệ của Mị Hân!” Mị Hân rống giận khàn cả giọng, quanh thân vô số lôi quang phun trào, hắn hét giận dữ hướng Công Tôn Thương vỡ nát nửa đoạn thân thể lao qua.
Lấy lịch duyệt của Mị Hân, hắn chỉ nghe xong khẩu cung của đại hán kia liền biết tiền căn hậu quả của sự tình.
Huynh đệ ruột thịt của hắn, tộc trưởng Mị thị Thanh Vân sơn nhất mạch, người Mị Hân tín nhiệm nhất trong đời, càng là nhân tuyển thừa kế đại vu tế Mị thị nhất tộc đời tiếp theo, hắn vẫn luôn có điều bất mãn đối với Công Tôn Thương, nói Công Tôn Thương tâm tính độc ác, không đáng kết giao, hắn luôn khuyên bảo Mị Hân giao hảo mấy vị trưởng lão khác của Công Tôn nhất tộc, khuyên bảo Mị Hân vạch ra giới hạn với Công Tôn Thương.
Chỉ bởi vì chút chuyện này, Công Tôn Thương thế mà phái tử sĩ cấu kết đội săn nô dị tộc, diệt cả Thanh Vân sơn.
Mị Hân như phát điên điên cuồng công kích Công Tôn Thương. Các trưởng lão Công Tôn nhất tộc đại loạn một phen, bọn họ không biết làm sao hò hò hét hét, có người muốn đi giúp Công Tôn Thương, có người muốn ngăn lại Mị Hân, nói tóm lại là loạn hết cả lên.
Cơ Hạo lại liên tục mở mấy trăm khối ngọc.
Một cái lại một cái khẩu cung của tử sĩ đại thị tộc không ngừng hiện lên, chuyện không thể để lộ ra bọn họ từng làm lần lượt bại lộ trước mặt người ta.
Đám bá hậu nhân tộc phía sau Công Tôn nhất tộc, Hữu Sào thị, Toại Nhân thị, Cao Dương Thị, Vân Dương thị, Quỷ Xa nhất tộc, sơ vu nhất mạch… các đại thị tộc vẻ mặt đại biến. Một số bá hậu nổi điên rút binh khí, rống giận liên tục hướng một số trưởng lão của các đại thị tộc đánh tới, còn có một số bá hậu nhân tộc cười thê lương, nghiến răng nghiến lợi lui vội về phía sau.
Phía sau các đại thị tộc này vốn chiếm hơn sáu phần mười bá hậu nhân tộc, đây là chỗ dựa để bọn họ duy trì quyền uy của mình ở trong nhân tộc, càng là bộ phận tạo thành quan trọng nhất của thế lực to lớn các đại thị tộc bọn họ.
Nói không chút khách khí, các bá hậu chiếm sáu thành tổng số bá hậu của nhân tộc, nếu bọn họ trở mặt với tông mạch các đại thị tộc mà nói, thế lực chỉnh thể các đại tông mạch ít nhất sẽ sụp đổ tám phần trở lên!
Cơ Hạo không ngừng mở ra các khối ngọc, từng phần khẩu cung bại lộ trước mặt người ta, một lại một bá hậu nổi giận bùng lên rống giận giết người, một lại một bá hậu nản lòng thoái chí, thậm chí là mất hết can đảm mang theo tộc nhân rời xa đại biểu các đại thị tộc tông mạch.
Ngắn ngủn một khắc đồng hồ, mấy vạn bá hậu phía sau mấy chục đại thị tộc thế mà như gió cuốn mây tan giải tán hơn tám phần!
Một số bá hậu tụm năm tụm ba, dựa theo giao tình ngày thường đứng xa xa ở một bên, còn có một số bá hậu nhìn nhau một cái, bọn họ không nói một lời quay sang phía sau Đế Thuấn.
Càng có một số bá hậu tức sùi bọt mép hùng hùng hổ hổ đi tới phía sau Cơ Hạo, bày rõ lập trường bày ra trận thế phía sau Cơ Hạo.
Không bao lâu, thế mà có hơn vạn bá hậu đứng ở phía sau Cơ Hạo, mọi người đều đỏ mắt nhìn chằm chằm đám người Công Tôn Bá.