Mây lửa quay cuồng, Cửu Long Xa Liễn xé rách hư không hướng Nghiêu Sơn thành bay nhanh.
Cơ Hạo ngồi ở trên Cửu Long Xa Liễn, nghiêng người nhìn sông núi cấp tốc lướt qua bên dưới. Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận đã hoàn thành, nước lũ trên mặt đất đang chậm rãi thối lui, ở rất nhiều nơi, trong một ít sông lớn sông nhỏ, hồ lớn hồ sâu sóng đục vẫn quay cuồng như cũ.
Nhưng tình huống so với lúc đại hồng thủy điên cuồng nhất đã tốt hơn rất nhiều, cạnh thủy đạo to nhỏ đã có các khối đất lớn nhỏ không đồng nhất lộ ra khỏi mặt nước. Trên một số nơi đất bằng phẳng thậm chí đã dựng lên nhà tranh lán cỏ đơn sơ, hình thành những doanh địa đơn sơ to nhỏ.
Vô số con dân nhân tộc chăm chỉ kéo thân thể mệt mỏi gầy trơ cả xương, mang theo nụ cười tràn đầy khát khao, ở trên những mảnh đất đó đem hết toàn lực lao động. Bọn họ mở mang ruộng đất, lấy ra hạt giống lương thực trong lúc nạn lũ vất vả tỉ mỉ bảo tồn, dị thường cẩn thận bỏ từng hạt vào trong ruộng đất.
Đại địa Bàn Cổ thế giới là khoan hậu mà bác ái, chỉ cần chịu bỏ sức, chịu đổ mồ hôi, hạt giống gieo xuống nhất định sẽ cho người ta hồi báo phong phú. Từng thế hệ con dân nhân tộc vô luận gặp tai nạn lớn bao nhiêu, bọn họ đối với mảnh đất này đều tràn ngập lòng tin.
Hôm nay gieo xuống một hạt giống, qua mấy tháng nữa, thu hoạch sẽ là ngàn hạt lương thực.
Chỉ cần có đất, chỉ cần bỏ sức, sẽ có thu hoạch. Ăn no rồi, liền có sức đi mở mang càng nhiều ruộng đất hơn, một lần nữa xây dựng thôn trấn, thành trì, xây dựng quê hương mới, sinh sản con cháu, sinh sôi không thôi.
“Con dân nhân tộc, đều tốt.” Cơ Hạo đột nhiên nở nụ cười, trong lòng hắn ấm áp, có một loại lực lượng ấm áp vô danh lan tràn ở toàn thân. Đạo đài của hắn cũng run rẩy rất khẽ, hắn từ trên thân các phàm nhân bình thường nhất này cảm nhận được một loại lực lượng sinh mệnh vĩ đại nhất.
Khi ở trong đại điện thảo luận chính sự, nhìn đám tinh anh thị tộc thân ở địa vị cao, có được khả năng dời non lấp biển, Cơ Hạo cảm nhận được là băng lạnh, khô mục, vô tình, tàn khốc. Chỉ có nhìn thấy những phàm nhân này, Cơ Hạo mới cảm nhận được một loại sức sống khác biệt.
Đám người Công Tôn Bá rất băng lạnh, rất khô mục, rất vô tình, rất tàn khốc, cho nên Cơ Hạo liền dám vung kiếm giết bọn hắn đầu lăn lông lốc, máu chảy thành sông. Mà các phàm nhân này là thấp hèn như thế lại ấm áp như thế mà tỏa ra sức sống, cho nên Cơ Hạo đối với bọn họ cũng tràn ngập tình yêu ấm áp, hắn nguyện ý dùng tất cả của mình đi thủ hộ các phàm nhân không có bất cứ lực lượng gì, lại đại biểu tất cả lực lượng này.
“Hừ, Đế Thuấn thật là!” Man Man ngồi một bên, từng miếng từng miếng gặm hoa quả, cắn tới mức đầy mặt đều là nước trái cây, vừa hàm hàm hồ hồ oán giận: “Hắn chính là Nhân Hoàng, vương của toàn bộ nhân tộc! Lời hắn nói cũng không ai nghe, thật là! Xem xem a cha, ở Nam Hoang, bộ lạc nào dám không nghe lời a cha nói, trực tiếp diệt cả nhà bọn hắn!”
Lắc lắc đầu, Man Man thở dài một hơi: “Đế Thuấn nhân hoàng này, làm thật sự nghẹn khuất!”
Cơ Hạo bất đắc dĩ vỗ đầu Man Man một cái, thở dài một hơi thật dài: “Đế Thuấn, là người tốt... người tốt, phải chịu ủy khuất!”
Man Man đột nhiên nheo mắt, mang theo một tia tinh quang nguy hiểm nhìn Cơ Hạo: “Ủa? Ngươi nói a cha là người xấu sao?”
Cơ Hạo cười phá lên ‘Ha ha’, kéo vành tai nhỏ nhắn của Man Man lắc lư vài cái: “Chúc Dung đại nhân không phải người xấu, hắn là hung nhân! Người đời phần nhiều bắt nạt kẻ yếu, ngươi hung ác một chút, tự nhiên sẽ không ai dám trêu chọc ngươi, tự nhiên sẽ chịu ngoan ngoãn nghe lời ngươi! Đương nhiên, Chúc Dung đại nhân cùng lúc là hung nhân, hắn khẳng định cũng là người tốt.”
Bình tĩnh mà xem xét, Chúc Dung thị thật sự là người tốt. ít nhất con dân Nam Hoang ở dưới sự thống trị của hắn còn được coi như mưa thuận gió hoà, an cư lạc nghiệp. Nhất là Chúc Dung nhất mạch nhiều thế hệ trấn áp Xi Vưu đời thứ nhất, phần công tích này cũng đáng được người ta khâm phục.
Man Man hài lòng gật gật đầu, nàng mở to hai mắt, cùng không hiểu nhìn Cơ Hạo: “Vậy, Đế Thuấn vì sao không thể làm một hung nhân chứ?”
Cơ Hạo trầm mặc một phen. Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời thản nhiên nói: “Bởi vì, nhân tộc có quá nhiều vướng bận, đối với tổ tiên cũng quá tôn sùng. Tôn lão kính lão, tôn kính huyết mạch tông tộc, đây là chuyện tốt, nhân tộc mà, từ thời đại hồng hoang viễn cổ, đã là dựa vào từng cái gia tộc gắt gao ôm đoàn, mới khiến huyết mạch nhân tộc sinh sản tới hôm nay, cho nên ở trong xương tủy nhân tộc, đối với tông tộc bọn họ luôn rất coi trọng, rất coi trọng.”
“Đế Thuấn là người tốt, cho nên hắn cũng đặc biệt tôn lão kính lễ... Hắn là hậu nhân của đế Chuyên Húc, cũng là hậu nhân trực hệ của đế Hiên Viên. Hữu Hùng thị là tông mạch đế Hiên Viên, Đế Thuấn làm sao có thể trở mặt với Hữu Hùng thị chứ?”
Cơ Hạo bất đắc dĩ dang hai tay, thản nhiên nói: “Không chỉ có Hữu Hùng thị, Cao Dương thị, Vân Dương thị, Hữu Sào thị, Toại Nhân thị, bọn họ đều là đại thị tộc của nhân tộc, đồ đằng trên đồ đằng chiến kỳ của mỗi một thị tộc bọn họ, đại biểu là căn nguyên huyết mạch nhân tộc... Tất cả con dân nhân tộc, cho dù là nơi hẻo lánh nhất, tiểu dân thấp kém nhất, bọn họ cũng đều biết, những đồ đằng đó đại biểu cho tổ tiên nhà mình.”
Tổ tiên, tựa như một bầu trời này, một mảnh đất này, là thần thánh không thể xâm phạm!
Cho nên Công Tôn Bá bọn họ đám tộc trưởng thị tộc này, nghiễm nhiên chính là hóa thân đồ đằng tổ tiên nhân tộc, trời sinh đã mang theo vòng sáng thần thánh không thể xâm phạm. Trừ Cơ Hạo loại ngoại tộc đến từ đời sau, tính cách lại là ‘trừng mắt tất báo’ này, cho dù là Đế Thuấn, cũng không có khả năng đối kháng với thị tộc.
Man Man như hiểu như không gật gật đầu, cầm hột ném bừa ra ngoài Cửu Long Xa Liễn, nắm lên một con hỏa long quay quanh ở trên đùi Cơ Hạo, dùng sức lau sạch bàn tay nhỏ ở trên lân giáp nóng bỏng của nó.
Thở dài một hơi nặng nề, Man Man nhìn Cơ Hạo nói rất nghiêm túc: “Cơ Hạo, nếu bọn họ thật sự bắt nạt người ta, vậy chúng ta trở về Nam Hoang đi. Về tới Nam Hoang, tuyệt đối không ai dám trêu chọc chúng ta!”
Vẻ mặt Cơ Hạo hơi cổ quái nhìn Man Man một cái, hắn chỉ chỉ phía nam, trầm giọng nói: “Có lẽ không phải chúng ta về Nam Hoang, mà là Nam Hoang tới tìm chúng ta. Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận của Văn Mệnh a thúc, lợi hại có chút thái quá!”
Khi nói nói cười cười, Cửu Long Xa Liễn đã tới trên không cách Nghiêu Sơn thành không đến trăm dặm.
Từ không trung quan sát xuống, đồng ruộng, thôn trấn bốn phương tám hướng Nghiêu Sơn thành đều bị đại hồng thủy càn quét sạch sẽ, biến thành một mảnh đất trống. Vô số điểm đen từ đông tây nam bắc bốn phương hướng vây về phía Nghiêu Sơn thành, trong đó chỉ riêng pháo đài bay Tu tộc sản xuất, to nhỏ đã có nhiều tới mấy chục tòa.
Thần thức như nước chảy, đảo qua ở trên quân đội vây kín bốn phương, làm Cơ Hạo có chút không nói nên lời là, trong quân đội quy mô khổng lồ ở bốn phía, chiến sĩ dị tộc chiếm chín chín phần trăm, chiến sĩ nhân tộc thật sự cực kỳ bé nhỏ. Hơn nữa Cơ Hạo quan sát lời nói cử chỉ của bọn họ, các chiến sĩ nhân tộc này tựa như cũng chỉ là làm loại nhân vật dẫn đường dẫn đường cùng liên lạc.
Thật sự chỉ huy điều động đại quân, là một đám quý tộc Ngu tộc mặc trường bào cùng chiến giáp hoa lệ trên một tòa pháo đài bay.
Đám quý tộc Ngu tộc vẻ mặt kiêu căng này hướng một bộ vu pháp sa bàn, đang hướng về phía Nghiêu Sơn thành trên sa bàn chỉ trỏ, tựa như đang nghiên cứu từ nơi nào bắt đầu tấn công mới tương đối thích hợp.
Vô số tinh quái nô lệ dị tộc khiêng binh khí đủ loại màu sắc hình dạng, bọn họ ở quanh Nghiêu Sơn thành đào móc mương máng, xây dựng tường vây, một tư thế triệt để phong tỏa Nghiêu Sơn thành, đem Nghiêu Sơn thành hóa thành tuyệt địa.