Ngoài Hoài Môn nước lũ ngập trời, cương phong gào thét, vô số thủy yêu, vô số nhân tộc ngơ ngác nhìn nơi Cộng Công thị ngã xuống, chưa phát ra nửa thanh âm.
Đương đại Cộng Công, đầu sỏ nhấc lên nước lũ ngập trời, cứ như vậy ngã xuống. Hắn thậm chí chưa có cơ hội ra tay, Cơ Hạo chỉ một kiếm, đã đem hắn chém giết ngay tại chỗ.
Qua rất lâu sau, Tương Liễu hình dung dữ tợn mới lẩm bẩm: “Vô Ưu thái tử cũng đã ngã xuống, Cộng Công nhất tộc lại ngay cả một đứa con nối dõi cũng không lưu lại. Các Cộng Công đi xa Hồng Mông hỗn độn kia, tất cả đều đã ngã xuống. Đương đại Cộng Công... Cộng Công thần tộc, tiêu vong từ đây rồi?” (Có 1 tình tiết Oa Linh đã gieo 9 đứa con vào trong bụng 1 tiểu thiếp của Cộng Công ở các chương trước, có lẽ tác giả quên).
Trong con ngươi Côn Bằng lóe ra một luồng tinh quang, hắn cười mang theo một tia không thể tưởng tượng, một tia kinh hỉ như điên thấp giọng nói: “Chết rồi, chết hết rồi, Cộng Công nhất tộc đã chết sạch, lời thề của lão tổ ta năm đó, tự nhiên sẽ không cần tuân thủ nữa.”
Một luồng yêu khí dần dần cường đại từ trong cơ thể Côn Bằng khuếch tán ra, dần dần càng lúc càng mạnh, thật sự giống như Côn Bằng phá thủy xông lên chín tầng trời, trong chớp mắt đã bành trướng đến cảnh giới khủng bố phi thường. Yêu khí màu u lam hóa thành yêu vân cuồn cuộn tản ra, khí tức khủng bố chấn động làm bọn người Tương Liễu, Ngu tộc, Vô Chi Kỳ bên cạnh hắn ùn ùn lui bước.
“Hay, lão tổ ta hôm nay hoàn toàn khôi phục tự do, ha ha ha, từ nay về sau thiên địa mặc ta tung hoành!”
Lời còn chưa dứt, Côn Bằng rú thảm một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo nhìn mũi kiếm màu máu trên ngực mình đột nhiên đâm ra. Không biết từ bao giờ, Da Ma Sát Nhất đã đến phía sau Côn Bằng, ngay tại lúc hắn đắc ý nhất, bành trướng nhất, một kiếm ám toán làm hắn bị thương nặng!
Bàn tay Da Ma Sát Nhất băng lạnh, trơn mềm từ phía sau gắt gao chế trụ cổ Côn Bằng, năm ngón tay như năm con quái mãng, phát ra lực lượng khủng bố vặn cổ Côn Bằng. Côn Bằng dốc hết toàn lực phát ra yêu khí, lúc này mới vừa đủ chặn được khí lực trên tay Da Ma Sát Nhất, chưa bị Da Ma Sát Nhất bẻ gãy cổ mình.
“Ngươi... Vô sỉ!” Côn Bằng lắp bắp mắng.
“Hì hì, ha ha, ha ha!” Da Ma Sát Nhất mặt không biểu cảm cười, nháy mắt biến hóa mấy chục loại tiếng cười. Tay phải hắn nắm chuôi kiếm hung hăng uốn éo, mũi kiếm không lưu tình chút nào xé nát trái tim Côn Bằng.
“Nếu ta còn Hà Đồ Lạc Thư chí bảo, ngươi, ngươi, ngươi không gây thương tổn được cho ta!” Côn Bằng lắp bắp lẩm bẩm, trong con ngươi lóe ra tinh quang, giờ phút này hắn vô cùng hoài niệm hai kiện chí bảo Hà Đồ Lạc Thư bị Cơ Hạo phá, mạnh mẽ từ trong tay hắn chạy thoát.
“Nói nhảm!” Da Ma Sát Nhất lạnh lùng trả lại Côn Bằng hai chữ, hắn mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, Ám Nhật lực toàn lực phát động, một lực cắn nuốt đáng sợ theo trường kiếm trong tay chui vào trong cơ thể Côn Bằng, điên cuồng đoạt lấy cắn nuốt bản mạng tinh huyết của Côn Bằng.
“Giết hắn!” Đám hiếu tử hiền tôn phía sau Côn Bằng giận dữ hét lên, gần trăm con Côn Bằng đồng thời há mồm hướng tới Da Ma Sát Nhất hung hăng hút một cái. Chợt nghe ‘Oành’ một tiếng vang lớn, hư không bên người Da Ma Sát Nhất sụp đổ, ở dưới thiên phú thần thông của gần trăm Côn Bằng ‘Côn Bằng Cự Hấp’, hư không Bàn Cổ thế giới cũng bị đánh cho tan rã tàn phá.
Da Ma Sát Nhất biến mất như u linh, ở trong nháy mắt trước khi hư không sụp đổ đã biến mất không thấy nữa. Hắn nhẹ nhàng khéo léo đánh lén Côn Bằng một kiếm, cắn nuốt ba thành pháp lực cùng tinh huyết của Côn Bằng, tay áo cũng chưa vung lên một cái đã cứ thế lặng yên biến mất.
Tương Liễu khàn cả giọng hét lên: “Các vị, Cộng Công đại nhân nhấc lên đại hồng thủy, việc này chúng ta là tuyệt không đồng ý! Cho nên, nhân tộc muốn trị thủy, thì để bọn họ trị thủy đi! Nước lũ rút rồi, mọi người mới có thể an cư lạc nghiệp!”
“Nhưng!” Tương Liễu đổi giọng, lớn tiếng quát: “Mặc kệ Cộng Công đại nhân có bao nhiêu sai lầm, hắn dù sao là tôn chủ của chúng ta! Vô số năm qua, chúng ta nhiều thế hệ tôn thờ Cộng Công nhất mạch, tôn chủ bị người ta diệt sạch dòng dõi, chúng ta nên báo thù cho Cộng Công tôn chủ mới phải!”
“Kẻ thù của chúng ta, không phải nhân tộc, không phải Đế Thuấn, không phải Tự Văn Mệnh. Kẻ thù của chúng ta, chỉ có một mình Cơ Hạo!” Vực tổ nhảy lên gào rống, trong mồm không ngừng phun ra lượng lớn khói độc cát độc. Hắn chỉ vào Cơ Hạo điên cuồng kêu lên: “Toàn bộ các con nghe lệnh, không được tổn thương một sợi tóc của một tên nhân tộc, dốc hết toàn lực, giết chết Cơ Hạo!”
Côn Bằng, Tương Liễu, Vực tổ, Vô Chi Kỳ, Bắc Minh Giao Vương, còn có một số tử tôn phía sau bọn hắn ở mi tâm đều có một mảng hư ảnh hoa sen rõ ràng có thể thấy được cấp tốc xoay tròn. Trong mắt bọn họ cũng mơ hồ có phù ấn hoa sen hiện lên, dưới làn da bọn họ hiện lên hoa văn vỏ cây màu xanh lục nồng đậm, cường độ thân thể, lực lượng thân thể bọn họ, còn có lực phòng ngự đối với các loại pháp thuật thần thông đều đang cấp tốc tăng lên.
Bồ đề chi thể, thần công rèn luyện cơ thể chí cao môn nhân tinh anh môn hạ Mộc đạo nhân mới được truyền thụ, đám người Côn Bằng thế mà đều đã được truyền thụ, hơn nữa hỏa hậu của bọn họ ở trên Bồ Đề Chi Thể cực kỳ tinh thuần, bộ dáng nghiễm nhiên đã chìm đắm mấy vạn năm trong đó.
Ở dưới ảnh hưởng của Bồ Đề Chi Thể, bản mạng yêu khí của đám người Côn Bằng cũng trở nên tinh thuần hơn rất nhiều, mơ hồ mang theo một hơi thở thần thánh uy nghiêm.
Bọn họ dứt khoát bỏ qua chuyện đại hồng thủy, đem đại hồng thủy việc công này biến thành thù riêng đối với Cơ Hạo. Bọn họ ‘đơn thuần’ là muốn báo thù cho Cộng Công thị, cho nên bọn họ muốn giết chết Cơ Hạo!
Trừ Vô Chi Kỳ, đám hồng hoang cự yêu này sớm đã phản bội Cộng Công, bày ra một gương mặt trung thần trung can nghĩa đảm, mang theo đám đông con cháu tru khàn cả giọng hướng Cơ Hạo xung phong.
Vì duy trì tính hợp lý ‘báo thù cho Cộng Công’ của bọn họ, bọn họ chỉ điều động con cháu có huyết duệ thân tình với bọn họ, tất cả quân đội thủy yêu khác đều chưa điều động. Bọn họ biết rõ, bọn họ hô lên khẩu hiệu ‘Tru sát Cơ Hạo báo thù cho Cộng Công thị’, nếu bọn họ vận dụng thêm cho dù một tên lính tôm, tính chất cũng sẽ trở nên khác biệt.
Tuy không biết Mộc đạo nhân vì sao hạ lệnh bắt bọn họ phải dùng cái cớ ‘thù riêng’ tru sát Cơ Hạo, bọn Côn Bằng mơ hồ phát hiện, trong lòng Mộc đạo nhân có ý kiêng kị rất lớn. Việc tru sát Cơ Hạo, chỉ có thể là thù riêng, không thể lồng ghép bất cứ quan hệ gì với đại hồng thủy.
Vô Chi Kỳ kéo dài tụt lại tới cuối cùng, mang theo một đám hầu tử hầu tôn uể oải kêu gào.
Côn Bằng, Tương Liễu, Vực tổ hưng phấn đến cực điểm xông lên dẫn đầu, nhất là Côn Bằng vừa mới trúng một kiếm, đôi mắt hắn càng đỏ bừng xông vào vị trí đầu tiên.
Bắc Minh Giao Vương mặt không biểu cảm mang theo đám đông Hàn Giao theo sát ở phía sau đám người Côn Bằng, quanh thân hắn lóe ra hàn khí, đôi mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo, thấp giọng lẩm bẩm: “Không thể trách ta, Nghiêu Hầu Cơ Hạo... Bổn vương, hôm nay chỉ có thể toàn lực ra tay.”
Đám người Côn Bằng kêu la lợi hại, nhưng lúc cách Cơ Hạo chỉ có mười mấy dặm, Bắc Minh Giao Vương phun một hơi thở hàn băng hóa thành một con băng long dài đến trăm trượng, lướt qua đám người Côn Bằng, hướng vào ngực Cơ Hạo đập xuống.
Cơ Hạo nhìn đàn yêu quái lớn tiếng kêu gào hướng mình xung phong, tựa cười mà không cười vung tay lên, Thái Cực Càn Khôn Kính hóa thành một mảng u quang màu bạc đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn. Băng long Bắc Minh Giao Vương phun ra nhập vào trong u quang, trong nháy mắt tiếp theo liền chui ra giữa con cháu của Côn Bằng. Băng long phát ra một tiếng vang lớn nổ tung, vô số băng trùy to nhỏ lao vút đi, đem mười mấy con tiểu Côn Bằng đánh tan thành mảnh nhỏ ngay tại chỗ.
“Giao vương càng già càng dẻo dai, thật uy mãnh!” Cơ Hạo cười ha ha, hướng Tự Văn Mệnh rống lớn một tiếng, rút Bàn Cổ Long Văn xâm nhập đội ngũ yêu quái.