“Đạo hữu ý gì?” Mộc đạo nhân nhìn mười đại Cộng Công ăn vào linh đan, mặt đầy ý cười xoay người lại, hướng U Minh giáo chủ nhìn một cái. Khi hắn nhìn thấy bộ dáng quái dị của U Minh giáo chủ, cùng với mười tám đạo U Minh chi khí ngưng tụ thành vòng tròn phía sau, nụ cười của hắn nhất thời cứng ngắc, rất nhanh trở về sắc mặt cười so với khóc còn khó coi hơn của hắn ngày thường.
U Minh giáo chủ nhìn như chậm rãi từng bước một hướng Mộc đạo nhân đi qua. Hắn đi mỗi một bước, bên người liền có thêm một đạo kiếm quang màu máu, dần dần mấy ngàn kiếm quang màu máu ở phía sau hắn ngưng tụ thành một màn ánh sáng mỹ lệ như cái đuôi khổng tước.
Huyết khí quay cuồng ngập trời, U Minh giáo chủ nhìn Mộc đạo nhân cười nhạt nói: “Linh đan của đạo hữu, có thể chữa huyết độc của bọn họ?”
Mộc đạo nhân nhìn nhìn kiếm quang màu máu phía sau U Minh giáo chủ hoa mỹ dị thường như Khổng tước xòe đuôi, lại lộ ra tà khí âm trầm, như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Bọn họ, là đạo hữu đả thương?”
U Minh giáo chủ đút hai tay trong tay áo, nheo mắt nhìn Mộc đạo nhân từ trên xuống dưới: “Không phải bần đạo tự mình ra tay, là phi đao bần đạo tặng cho vị tiểu hữu nào đó gây nên, vậy cũng là thần binh lợi khí bần đạo tự tay rèn luyện, huyết độc trên đó đả thương người không cứu được.”
Khi U Minh giáo chủ nói chuyện, vết thương trên người mười đại Cộng Công đang cấp tốc khép lại, trên vết thương của bọn họ từng tia khí tức màu máu không ngừng chảy ra, một tầng vầng sáng trơn bóng màu xanh lục như ẩn như hiện ở phụ cận vết thương của bọn họ, không ngừng đem huyết độc trong cơ thể bọn họ bức ra.
Mộc đạo nhân chưa quay đầu, lại nắm chắc rõ ràng thương thế trên người mười đại Cộng Công khôi phục.
Nặn ra một nụ cười khó coi, Mộc đạo nhân chậm rãi nói: “Linh đan của bần đạo có thể trừ tất cả tà độc. Phi đao đạo hữu luyện chế tất nhiên hiểm ác, linh đan của bần đạo lại đạo cao một thước.”
Sắc mặt U Minh giáo chủ càng thêm âm trầm khó coi. Hắn nghiến răng, khóe miệng hơi run rẩy.
Mặc cho là ai, tiêu phí mấy vạn năm khổ công, vất vả rèn luyện ra một bộ thần binh lợi khí, vốn tưởng dựa vào bộ binh khí này có thể hoành hành một phương, lại đột nhiên phát hiện đặc tính lợi hại nhất của bộ binh khí này đã bị người ta phá giải!
Loại tâm tình mất mát này có thể nghĩ mà biết!
U Minh giáo chủ càng cảm thấy da mặt nóng rát khó chịu, đưa tặng cho Cơ Hạo chín thanh Hóa Huyết Phi Đao, tự nhiên không lợi hại như Hóa Huyết Phi Kiếm hắn tự dùng, uy lực đại khái chỉ tương đương với không đến một thành của Hóa Huyết Phi Kiếm. Nhưng huyết độc trên Hóa Huyết Phi Đao, lại bắt nguồn cùng một gốc với trên Hóa Huyết Phi Kiếm.
Linh đan của Mộc đạo nhân có thể phá huyết độc trên Hóa Huyết Phi Đao, tự nhiên cũng có thể đối phó Hóa Huyết Phi Kiếm.
“Đạo hữu đường đột ra tay, thật sự không đem bần đạo để vào mắt.” U Minh giáo chủ chậm rãi vươn hai tay, tay trái nắm một đại ấn, tay phải nắm một cây quyền trượng, lạnh lùng nhìn Mộc đạo nhân trầm giọng nói: “Nói không chừng, hôm nay phải lãnh giáo cao chiêu của đạo hữu!”
Mộc đạo nhân cảm thụ được đại ấn cùng quyền trượng trong tay U Minh giáo chủ tản mát ra khí tức sắc bén, sắc mặt hắn cũng càng căng lên, càng lúc càng sầu khổ không chịu nổi: “Gương mặt đạo hữu rất xa lạ, bần đạo chưa từng gặp. Nhưng khí tức của đạo hữu, lại khiến bần đạo có điều nghĩ xa xôi... Minh đạo hữu thật có hứng thú, sao cũng nhúng tay việc của nhân tộc? “
U Minh giáo chủ nghiến răng, nhẹ nhàng nói: “Bần đạo luôn luôn ở U Minh chi địa khổ tu, chưa từng nhúng tay việc nội bộ nhân tộc. Lần này phân thân đến, cũng chỉ là thu thập một ít ‘tài liệu’ mà thôi. Ngược lại Mộc đạo hữu, ngươi làm như vậy, xem như đã phá khế ước đỉnh trụ trời năm đó chúng ta ký, ngươi không sợ... Sao?”
Mộc đạo nhân khẽ cau mày, đột nhiên cười lên: “Sợ cái gì? Phần khế ước đỉnh trụ trời... Trụ trời cũng đã gãy rồi, phần khế ước đó còn có tác dụng gì đây? Đạo hữu nếu muốn cân nhắc thủ đoạn của bần đạo, cũng không cần tìm cớ!”
U Minh giáo chủ cười đặc biệt sáng lạn: “Không phải bần đạo tìm cớ, mà là đạo hữu ngươi đã vượt giới hạn! Người bị pháp bảo của bần đạo đả thương, đạo hữu dựa vào cái gì ban cho bọn hắn linh đan?”
Mộc đạo nhân cười lạnh ‘Hắc hắc’ một tiếng, hai tay nắm chặt thanh mộc trượng cười mà không nói.
U Minh giáo chủ cũng cất tiếng cười to, trong tiếng cười mười tám tầng vòng tròn U Minh phía sau hắn dần dần khuếch tán ra, chậm rãi một vòng tròn màu đen nhỏ nhất cũng khuếch trương đến vạn dặm. Mười tám tầng vòng tròn U Minh chính phản thuận nghịch, nhanh nhanh chậm chậm xoay tròn, một khí tức đáng sợ từ trong vòng tròn lặng yên nảy sinh.
Hư không đã đổi một bộ dáng khác, vốn nước lũ đầy trời đầy đất chợt biến mất, từng làn gió âm thổi lên từ đất bằng, các núi đao rừng kiếm lơ lửng ở trên hư không, Huyết Trì vô biên thay thế đại địa, vô số cây cột liệt hỏa đứng sừng sững ở trên Huyết Trì, trên lửa cháy hừng hực lơ lửng những cái nồi cái chảo, dầu tanh tưởi gay mũi ‘Ọc ọc’ nổi bong bóng.
Các loại dị tượng khủng bố đáng sợ không ngừng hiện lên, sắc mặt Mộc đạo nhân cũng càng lúc càng nghiêm túc.
Qua hồi lâu, khi mười tám loại dị tượng khác nhau trải rộng thiên địa, Mộc đạo nhân đột nhiên lặng lẽ thở dài: “Căn bản của mười tám ngục thiên, thế mà bị ngươi đạt được... đạo hữu biết không, U Minh thế giới, là trọng địa bần đạo tương lai chứng đạo Tịch Diệt đại đạo? Đạo hữu đã lấy đi mười tám ngục thiên căn bản, nói không chừng, bần đạo cùng với đạo hữu phải nói đạo lý hẳn hoi một chút!”
U Minh giáo chủ cười lạnh nhìn Mộc đạo nhân: “Nói lý? Nói đạo lý gì? U Minh thế giới chính là trọng địa căn cơ của bần đạo, đạo hữu nếu muốn chứng đạo, mời đi nơi khác, nếu đạo hữu dám bước vào U Minh chi địa một bước, bần đạo tất nhiên khiến đạo hữu trăng khuyết khó tròn!”
Mộc trượng trong tay Mộc đạo nhân đột nhiên chỉ bầu trời, hắn cười to nói: “Bàn Cổ thế giới hiện nay, nào có trăng?”
U Minh giáo chủ cất tiếng cười to, đại ấn ở tay trái mang theo một đám mây đen cuồn cuộn hướng trước mặt Mộc đạo nhân đập xuống: “Thái Âm Thái Dương, chính là thiên địa đại đạo, ánh trăng tuy không hiện trước người ta, nhưng trong lòng bần đạo, lại vẫn nhớ rõ làn sóng trong trẻo đầy trời đó! Đốt!”
U Minh giáo chủ và Mộc đạo nhân cùng cất tiếng rống to, mộc trượng trong tay Mộc đạo nhân nhìn như đánh xuống một gậy bình thường, ngay ngắn đánh vào trên ấn tỳ.
Vang một tiếng, ấn tỳ U Minh giáo chủ đánh ra bị mộc trượng gạt bay. U Minh giáo chủ thét dài một tiếng, hai tay nắm quyền trượng cuộn mình hướng Mộc đạo nhân lao đi, quyền trượng đen sì phóng ra vô lượng thần quang, kéo theo từng đợt lực lượng U Minh như sóng to hung hăng bổ xuống.
Phía sau Mộc đạo nhân hư ảnh một cây bồ đề che trời đạp đất như ẩn như hiện, hắn cầm mộc trượng che trái chắn phải, mộc trượng và quyền trượng va chạm lẫn nhau, không ngừng phát ra tiếng nổ nặng nề.
Chiêu số của hai người đều cực kỳ đơn giản, đơn giản là quét ngang bổ thẳng đơn giản nhất, nhưng động tác lại nhanh tới mức không cách nào hình dung.
U Minh giáo chủ và Mộc đạo nhân vừa giao thủ, thời gian, không gian các pháp tắc người thường không thể đột phá ở trước mặt bọn họ đều không có bất cứ ý nghĩa gì. Nháy mắt thời gian của người thường, đối với họ mà nói lại như ngàn năm tuế nguyệt, nháy mắt ngắn ngủn, bọn họ ít nhất công kích lẫn nhau mấy vạn ức lần!
Đổi thành người ngoài giao thủ với bọn họ, thường thường còn chưa thấy rõ động tác của bọn họ, thì đã bị đánh cho hóa thành tro bụi!
Nhanh, quá nhanh, nhanh tới không cách nào hình dung!
Trên thực tế đối với U Minh giáo chủ và Mộc đạo nhân mà nói, động tác của bọn họ không nhanh, theo bọn họ thấy chỉ là mỗi chiêu mỗi thức cực kỳ bình thường công kích lẫn nhau. Chỉ là chiêu thức của bọn họ vượt qua cực hạn thời gian cùng không gian, cho nên tỏ ra đặc biệt nhanh!
Bỗng nhiên, bên cạnh U Minh giáo chủ một bóng người màu máu chợt lóe qua, mấy ngàn bóng kiếm màu máu ‘Phập’ một tiếng đảo qua lưng Mộc đạo nhân.
Hư ảnh này của Mộc đạo nhân bị một kiếm chặt đứt, hóa thành mảng lớn máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.
Trong hư không, xa xa truyền đến tiếng Mộc đạo nhân cười lạnh: “Minh đạo hữu, hôm nay ban thưởng một kiếm, tương lai chắc chắn có lúc kết thúc nhân quả!”