Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ điên cuồng rít gào, đem lai lịch các hắc xà phân thân của hắn nói ra.
Rắn sẽ lột da, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ tự nhiên cũng không ngoại lệ. Con Hắc Thủy Huyền Xà đầu tiên trong thiên địa, sinh linh sinh ra thời thái cổ hồng hoang, da rắn của Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ có thể xưng là đỉnh cấp thiên tài địa bảo, mỗi một bộ da được lột đều kiên cố vô cùng, thần binh tầm thường không thể dễ dàng tổn hại chút nào.
Có được một trái tim hướng đạo, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ tự nhiên không cam lòng cả đời làm một yêu quái chỉ dựa vào thiên phú thần thông kiếm cơm ăn. Hắn muốn tu luyện, hắn muốn đắc đạo, hắn muốn chiếm cứ một phương thiên đạo, đứng trên mây, quan sát ức vạn sinh linh.
Không quá lý giải đối với ‘Đại đạo’, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ cũng biết, hồng hoang cự yêu giống hắn, một khi bước lên ‘con đường’, sẽ có tam tai cửu nạn các loại kiếp nạn buông xuống. Cho nên hắn tích góp da rắn mình mỗi lần lột đi, đem nó luyện thành thân ngoại hóa thân.
Nhiều năm như vậy, bộ da Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ tích góp lấy hàng vạn để tính, số lượng thân ngoại hóa thân luyện chế thành công cũng khổng lồ.
Toàn bộ phân thân đều tính mạng tương liên với Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, một khi tế ra, pháp lực trong phân thân đều có thể thuyên chuyển cho Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ. Các phân thân này mỗi một cái đều chỉ có không đến một thành pháp lực của Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, nhưng cộng lại sẽ là một con số cực kỳ đáng sợ.
Cơ Hạo chém giết một khối phân thân của Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, phá đi ba thành tinh huyết cùng pháp lực của hắn, làm thực lực Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ sụt xuống một mảng lớn. Nhưng các phân thân da rắn kia vừa ra, pháp lực tổn thất Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ chợt căng tràn, pháp lực hùng hồn đến cực điểm thậm chí phá tan giam cầm thân thể hắn, hóa thành các xúc tu màu đen phấp phới lắc lư ở bên người hắn.
Thân hình Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ vốn quắt queo khô gầy nhanh chóng đẫy đà lên, theo tiếng khớp xương ‘Rắc rắc’, chiều cao của Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ cất cao từng đoạn một, rất nhanh đã từ một lão nhân khô quắt gió thổi có thể ngã, biến thành một đại hán cường tráng cao ba trượng.
Nhẹ nhàng chớp lên đôi tay cuồn cuộn cơ bắp, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ rít gào trầm thấp: “Nghiêu Hậu Cơ Hạo, còn có ngươi hậu sinh vãn bối không biết tên này, đến, chiến!”
U Minh giáo chủ như có hứng thú nhìn mấy vạn phân thân da rắn bên người Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, hắn cười ‘Hì hì’ nói: “Hay lắm, hay lắm, bần đạo hôm nay là phát tài rồi. Cơ Hạo tiểu hữu, ngươi cứ tự đi, xem bần đạo hôm nay hàng phục lão xà yêu này!”
Cười quái dị ‘khà khà’ một tiếng, U Minh giáo chủ rất hưng phấn cười nói: “Sớm biết lão rắn da đen này có thủ đoạn bực này, có nhiều phân thân như vậy... bần đạo, đã sớm hướng hắn xuống tay, làm sao có thể để hắn tiêu dao cho tới hôm nay?”
Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ đột nhiên biến sắc, lời U Minh giáo chủ nói, là hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.
“Ngươi...” hai tay vung lên, rút ra hai thanh trường mâu dùng răng nọc của mình chế thành, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ chỉ vào U Minh giáo chủ rống giận khàn cả giọng.
Cơ Hạo ‘Ha ha’ cười xoay người bước đi, tính cả Bàn Cổ Chung cũng cùng nhau mang đi. U Minh giáo chủ muốn tận tay thu thập Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, lấy thân phận địa vị của hắn, cũng không cần Cơ Hạo một vãn bối cho hắn mượn bảo bối vây khốn kẻ địch.
Chỉ nghe thấy U Minh giáo chủ cất tiếng cười to, mười tám ngục thân một lần nữa tề tụ, từng đạo U Minh chi khí ngưng tụ thành cái vòng bao lấy Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ tầng tầng lớp lớp. Bản thể pháp tướng U Minh giáo chủ từ trong khí đen lao ra, sau khi cười to một tiếng, toàn thân chui vào trong U Minh chi khí.
Xa xa chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ kinh sợ giận dữ đan xen của Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, sau đó U Minh chi khí hướng vào phía trong hợp lại, trong khí đen cuồn cuộn rốt cuộc không nghe được chút thanh âm nào nữa.
Cơ Hạo thoát ly chiến đoàn, đứng ở đám mây quan sát Quỳ Môn.
Quỳ Môn khổng lồ đã thành một mảng hỗn loạn, liên quân thị tộc nhân tộc ra sức hướng vào phía trong tấn công, Hạ Mễ dẫn dắt đại đội lính tôm càng quấy nát Quỳ Môn. Khắp nơi đều là lính tôm hô to gọi nhỏ xông pha, quấy phá tới mức đại quân thủy yêu trong Quỳ Môn không sao tổ chức nổi lực lượng phản kích liên quân thị tộc nhân tộc bên ngoài nữa.
Mi tâm đ*o mâu mở ra, thần thức khổng lồ bao phủ toàn bộ Quỳ Môn, Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Long Văn, hết sức chăm chú giám thị toàn bộ chiến trường. Nơi nào có đại yêu, cự yêu tạo thành thương vong thật lớn đối với lính tôm, hắn lập tức một kiếm bay đi đem nó chém giết.
Càng có Thái Cực Càn Khôn Kính lơ lửng trời cao, từng đạo Thái Âm Thần Quang bắn loạn, phàm là thủy yêu bị Thái Âm Thần Quang đánh trúng, toàn thân đều cháy lên Thái Âm chi hỏa màu bạc trắng, ở trong tiếng kêu thê lương, vô số thủy yêu chậm rãi hóa thành các làn khí xám.
Có Cơ Hạo cường thế áp trận, càng có Hạ Mễ, Hoành Hành hai đại mãnh tướng xung phong tả hữu, lính tôm Quỳ Môn càng thêm không thể ngăn cản, đánh cho đám đông thủy yêu trong Quỳ Môn chạy trối chết, không hội được thành quân.
Phía trước đột nhiên vang lên một đợt tiếng kèn trống cao vút trào dâng, Hắc Thủy Huyền Xà lấy hàng vạn để tính hoặc là hình người, hoặc là hóa thành nguyên hình, vô cùng chật vật theo thủy đạo Quỳ Môn chạy tới.
Đám Hắc Thủy Huyền Xà hoảng sợ vạn phần rống to, liên quân thị tộc ở phía sau bọn hắn đuổi theo không tha. Vô số nhân tộc tinh nhuệ mặc trọng giáp cầm binh khí chói lọi, hướng về phía các Hắc Thủy Huyền Xà chạy lung tung kia chặt chém một hồi, mảnh thi thể trộn lẫn máu tươi nhuộm đỏ thủy đạo Quỳ Môn.
“Giết sạch toàn bộ thủy yêu, công lao công phá Quỳ Môn, là của Cùng Tang thị ta!”
“Nói hươu nói vượn, rõ ràng là Vu Thường thị ta công lao lớn nhất, công đầu công phá Quỳ Môn, là của Vu Thường thị chúng ta!”
“Các ngươi đem Vân Dương thị ta đặt ở đâu? Không có binh hùng tướng mạnh của Vân Dương thị ta, các ngươi có thể đi vào Quỳ Môn sao?”
“Ai dám tranh, ai dám đoạt? Công lao của sơ vu nhất mạch ta, cũng có người dám cướp đoạt? Không sợ nói thật cho các ngươi biết, Vu Cổ trưởng lão của chúng ta đã lẻn vào Quỳ Môn, công đầu công phá Quỳ Môn, nên là của sơ vu nhất mạch chúng ta!”
Sự tình còn chưa xong, còn có Hắc Thủy Huyền Xà lấy hàng vạn để tính sống sờ sờ, quân đội thủy yêu trong Quỳ Môn tuy bị đám lính tôm xông pha nát bét, nhưng vẫn bảo lưu lại số lượng khổng lồ. Nếu có một vị cự yêu thực lực đủ mạnh, thanh danh đủ cao ra mặt, hô hào, vẫn có thể tổ chức lực lượng phản kháng cường đại.
Đại quân do các các đại thị tộc tạo thành đã bắt đầu tranh đoạt công lao.
Cơ Hạo đứng ở đụn mây, hiện ra bộ dáng ban đầu, nhìn đại quân thị tộc lộn xộn đuổi giết mà đến trào phúng liên tục cười lạnh: “Các vị tới muộn rồi. Quỳ Môn này, là bản hầu phụng mệnh Tự Văn Mệnh đại nhân công phá! Công lao sao, có quan hệ cái lông với các ngươi?”
Tiếng cười to của Cơ Hạo vang tận mây xanh, vô số cường giả thị tộc đều ngẩng đầu, liếc một cái đã thấy được Cơ Hạo.
Nhân vật đầu não các đại thị tộc đều hổn hển hét lên, bọn họ rõ ràng liên thủ đuổi đi Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh, vì sao Cơ Hạo có thể xuất hiện ở nơi này? Đùa cái gì thế, Cơ Hạo đã ở đây, như vậy Tự Văn Mệnh đâu?
Nếu để Tự Văn Mệnh đoạt công đầu công phá Quỳ Môn, như vậy bọn họ hưng sư động chúng mang theo đại đội tộc nhân đến Quỳ Môn làm gì?
Cơ Hạo cất tiếng cười to, hắn lấy ra Cản Sơn Tiên, hướng về Quỳ Môn vung thật mạnh.
Các loại cấm chế trước đó đã mai phục trong thân núi Quỳ Môn ầm ầm phát động. Quỳ Môn kéo dài ức vạn dặm, được địa mạch chi khí tưới tắm không thể phá vỡ ầm ầm sụp xuống, một cái thủy đạo rộng lớn khoảng ngàn dặm đột nhiên xuất hiện.
Nước lũ cuồn cuộn theo thủy đạo đột nhiên vỡ ra của Quỳ Môn, vui vẻ hướng một cái long môn tiếp theo ùa đi.