Khi mười hai thủy thế giới va chạm Bàn Cổ thế giới, hoặc là nói, Bàn Cổ thế giới bắt đầu cắn nuốt mười hai miếng thịt béo tự động đưa lên cửa, Cơ Hạo, còn có toàn bộ sinh linh trong ngoài Quỳ Môn, đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Bầu trời nứt ra mười hai cái lỗ thủng thật lớn, thủy nguyên linh khí cuồn cuộn hóa thành làn sóng thực chất trút xuống.
Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận sắp kết thúc công việc hoàn mỹ, hơi nước cuồn cuộn đang không ngừng chảy về phía Quy Khư phía sau chín đại long môn, mưa tầm tã ở Bàn Cổ thế giới đã yếu đi rất nhiều. Mười hai cái thủy thế giới đột nhiên buông xuống, mưa to làm người ta hít thở không thông, làm người ta tuyệt vọng, so với lúc trước càng mãnh liệt hơn gấp trăm lần, ngàn lần gào thét từ trên cao rơi xuống.
Cơ Hạo ngơ ngác đứng ở chính giữa đường cái chợ Quỳ Môn, nhìn các cột nước đường kính vài dặm, mấy chục dặm, mấy trăm dặm từ trên trời giáng xuống, nhìn từng cơn sóng to vạn trượng như thác nước từ bầu trời trút xuống.
Trận mưa to này, không nhìn thấy giọt nước, chỉ có các cột nước to to nhỏ nhỏ rơi xuống, chỉ có mảng lớn đầu sóng gào thét vỗ xuống.
Sóng nước cuồn cuộn điên cuồng va chạm sông núi Trung Lục thế giới, một số ngọn núi không quá chắc chắn ầm ầm vỡ vụn, các ngọn núi lơ lửng ở bầu trời không chịu nổi áp lực nước cực lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo từ trên trời giáng xuống, hung hăng va chạm trên mặt đất.
“Thần uy Cộng Công đại nhân!” Vô số thủy yêu vui sướng, điên cuồng giơ cánh tay, khàn cả giọng hướng tới bầu trời lớn tiếng hò hét.
“Cộng Công đại nhân thần uy!” Vô số tiểu yêu còn chưa thể hóa thân thành người, vẫn giữ lại hình thái chủng tộc ban đầu đều ngửa mặt lên trời gào rống, mơ hồ không rõ tán tụng sự vĩ đại của Cộng Công thị.
Đại yêu, cự yêu số lượng đông đảo cưỡi yêu vân, nhấc lên sóng to, hoan hô nhảy nhót hướng bầu trời lao lên. Từng đợt sóng to đáng sợ vỗ ở trên thân bọn hắn, lại không cách nào tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với bọn hắn. Bọn hắn thoải mái xuyên qua sóng to, tự do tự tại ở trong các cột nước ra ra vào vào.
Bọn hắn càng thi triển thiên phú thần thông, để nước dâng lên trăm dặm trên đất bằng, các tòa bình đài do nước lũ ngưng tụ thành gào thét xông lên, vô số thủy yêu đứng ở đỉnh chóp sóng nước đục ngầu hưng phấn vung binh khí lớn tiếng gào rống.
Tiếng rít ‘Tê tê’ từ cách đó không xa truyền đến, Cơ Hạo chợt ngẩng đầu nhìn tới.
Đó là phòng ốc Dư Xích chiếm cứ, mấy chục lão Vực yêu đứng ở nóc nhà, hiện ra nguyên hình, đang vui sướng ở trong làn nước vặn vẹo thân thể mập mạp, phun ra từng ngụm khói độc cát độc. Các lão Vực yêu đó hưng phấn đến cực điểm, không để ý chút nào khói độc cát độc mình phun ra theo sóng nước truyền nọc độc bốn phương, lính tôm tướng cua phụ cận đã ngã xuống vô số.
“Đồ chết tiệt!” Cơ Hạo âm thầm mắng một câu, thân hình lóe lên tới bên cạnh đám lão Vực yêu hưng phấn thái quá, Bàn Cổ Long Văn tùy tay vung lên, mấy chục lão Vực yêu nhất thời thành mảnh vụn.
Tay trái nắm, phóng, một đạo Thái âm đ*o lôi tuôn ra, máu thịt các lão Vực yêu tính cả cát độc dịch độc khủng bố trong cơ thể theo một trận tiếng gầm nặng nề hoàn toàn thành bột. Cơ Hạo nhìn thoáng qua Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ xa xa đang vặn vẹo thân thể khổng lồ thét dài hoan hô, một cước đạp vỡ nóc nhà, xâm nhập trong căn phòng.
Thủy nguyên linh khí khổng lồ đang không ngừng hướng căn nhà này hội tụ đến, tế đàn chính giữa căn phòng như một cái hố đen, đang không ngừng cắn nuốt thủy nguyên linh khí cuồn cuộn đến. Dư Xích bị Cơ Hạo âm thầm xuống tay bất tỉnh tựa chéo ở trên tế đàn, da mặt vẫn trắng bệch như trước.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Dư Xích, Cơ Hạo không nói một tiếng vung ra một kiếm, một luồng lực lượng hủy diệt xâm nhập thân thể Dư Xích, khiến thân thể hắn nổ thành một mảng lớn tro tàn màu xám.
Tế đàn không ngừng tản mát ra linh khí dao động kịch liệt, một đợt dao động mạnh mẽ hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, lấy thực lực của Cơ Hạo cũng khó ở cạnh tế đàn đứng vững bước chân. Thân thể ba con Vực cuộn mình ở trên tế đàn kịch liệt run rẩy, thân hình bọn họ chậm rãi trở nên mông lung mơ hồ, ở đỉnh đầu bọn họ, ba bóng người mặc đồ đen, cao lớn khôi ngô đang chậm rãi ngưng hiện.
“Hoan nghênh trở lại Bàn Cổ thế giới!” Cơ Hạo nhìn ba cái bóng người dần dần hiện lên nhếch miệng cười, chín thanh Hóa Huyết Phi Đao U Minh giáo chủ đưa tặng bay lên, hóa thành chín tia máu nhỏ bé lao vào tế đàn.
Trước đó vài ngày, Vũ Dư kiếm ý Cơ Hạo mai phục trước ở trong tế đàn leng keng nổ vang, nhanh chóng hòa hợp một thể với Hóa Huyết Phi Đao. Ở dưới Vũ Dư kiếm ý dẫn dắt, tám thanh Hóa Huyết Phi Đao xuyên thấu qua không gian dao động mịt mờ trong tế đàn, lặng yên xuất hiện trong tế đàn đối ứng trong tám long môn phía sau Quỳ Môn.
“Chúng ta, đã trở lại!” Trên tế đàn trước mặt Cơ Hạo, một nam tử cao lớn mặc hộ tâm giáp màu đen, hai tay phân biệt nắm một thanh loan đao màu đen ngửa mặt lên trời thét dài: “Cộng Công thị ta đã trở lại! Ha ha ha, Thần Nông thị, năm đó các ngươi bức chúng ta tiến vào Hồng Mông, tìm kiếm sào huyệt dị tộc, các ngươi tuyệt đối không thể ngờ được, chúng ta còn có một ngày trở về!”
“Ha ha ha, không tiến vào Hồng Mông hỗn độn, không biết bên trong đáng sợ. Không có phương hướng, không có đường, tất cả đều dựa vào vận khí! Nhưng Cộng Công nhất tộc ta tự có bí pháp quay về Bàn Cổ thế giới, các ngươi thì sao? Các ngươi sớm đã cốt nhục thành tro rồi nhỉ?” Một nam tử đồ đen thân hình cao lớn khác cũng ngửa mặt lên trời kêu vui vẻ, hắn đột nhiên xoay người, hướng nam tử đồ đen mặc hộ tâm giáp kính cẩn hành một lễ.
“A cha, ngài còn sống? Ha ha ha, chúng ta đều bình an vô sự!” Nam tử đồ đen vui mừng ngửa mặt lên trời thét dài.
“Đồ vô liêm sỉ, chỉ nhận được a cha ngươi sao? còn quên ta a thúc này rồi hay sao?” Trên tòa tế đàn này, một nam tử đồ đen cuối cùng hưng phấn gào rống: “Đại huynh, ngươi bình an là tốt rồi, còn có tiểu tử thối này của ngươi. Ha ha ha, chúng ta đều không sao, chúng ta đều không sao, chúng ta đều trở về...”
‘Phập’ một tiếng, Cơ Hạo vung Bàn Cổ Long Văn, một bước đến trên tế đàn, không nói một tiếng một kiếm đâm xuyên qua ngực tên ‘A thúc’ này.
Hai cái long ảnh mơ hồ trong Bàn Cổ Long Văn lóe lên, tiếng rồng gầm trầm thấp chấn động màng tai người ta đau nhức. Thân thể ‘A Thúc’ kịch liệt chấn động, thân thể hắn còn chưa hoàn toàn quay về Bàn Cổ thế giới, thân hình còn mang theo một tia mông lung kịch liệt chấn động, lại căn bản không thể làm ra đánh trả hữu hiệu.
“To gan!” ‘A cha’ mặc hộ tâm giáp tức giận rít gào.
“Ngươi, ngươi, ngươi là ai?” Một vị Cộng Công thị cuối cùng khàn cả giọng rít lên, hung tợn vung nắm đấm muốn đánh mạnh vào Cơ Hạo, nhưng thân thể bọn hắn đang thong thả ‘quay về’ Bàn Cổ thế giới, hắn căn bản không có sức vung nắm đấm.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta không thể để các ngươi quay về Bàn Cổ thế giới!” Cơ Hạo nhìn ba vị Cộng Công thị, trầm giọng nói: “Các ngươi, vẫn là trở về đi thì hơn. Cho dù bị lạc ở trong Hồng Mông hỗn độn, cho dù hồn phi phách tán, phải không?”
‘Ông’ một tiếng, Vũ Dư kiếm ý Cơ Hạo mai phục trong tế đàn phát ra, mượn dùng lực lượng Hóa Huyết Phi Đao bộc phát ra.
Vô số luồng huyết quang nhỏ bé giăng ngang dọc trên tế đàn, điên cuồng xé rách thân thể Cộng Công thị. Không chỉ có một tòa tế đàn này, trên tám tòa tế đàn của tám đại long môn khác, đều có Hóa Huyết Phi Đao biến thành huyết quang tương tự phun trào ra.
Hai mươi bảy vị Cộng Công thị còn chưa hoàn toàn quay về Bàn Cổ thế giới, thân thể còn đan xen giữa hư ảnh cùng thực thể, bọn họ thân thể bị sắc bén dị thường, bị Hóa Huyết Phi Đao ác độc tuyệt luân xé rách ra vô số vết thương.
Tiếng rống giận đinh tai nhức óc từ trên bầu trời truyền đến: “Các ngươi lũ phế vật này, đang làm gì? Bảo vệ tế đàn, bảo vệ tế đàn!”