Cơ Hạo hít ngược một ngụm khí lạnh, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm Thái Cực Thần Phong mới sinh.
So sánh với thân kiếm ban đầu phong cách cổ xưa dày rộng, thân kiếm Thái Cực Thần Phong mới sinh thon dài mà đẹp thanh tú, như một mũi nhọn sắc bén nhất trong thiên địa, có thể thoải mái đâm thủng tất cả trở ngại.
Thân kiếm thon dài long lanh mà trong suốt, trong mỗi một hơi thở, thân kiếm trong suốt đều sẽ biến hóa màu sắc một lần, giữa hai màu đen trắng chuyển đổi, có vô số đại đạo văn ấn khí chất phong cách cổ xưa như ẩn như hiện ở trong thân kiếm trong suốt.
Trên lưỡi kiếm một trái một phải, hai con trường long như ẩn như hiện cúi đầu, thu vuốt, cực lực đem bốn cái sừng rồng thon dài rướn về phía trước, nơi sừng rồng hội tụ chính là vị trí mũi kiếm của bảo kiếm.
Cái đuôi thon dài của hai con trường long ở trên chuôi kiếm đan xen quay quanh, chuôi kiếm chính là một vầng hỗn độn chi khí cấp tốc xoay tròn vờn quanh, mơ hồ có thể thấy được đuôi hai con rồng như ẩn như hiện ở trong hỗn độn. Khi Cơ Hạo nắm lấy chuôi kiếm, hỗn độn chi khí như vật còn sống quấn quanh ở trên tay hắn, một lực lượng như dòng điện từ trong thân kiếm ùa vào thân thể Cơ Hạo.
Cả người Cơ Hạo tê tê, Thái Cực Thần Phong mới sinh hoàn toàn không giống như một thanh binh khí, ngược lại như là một đoạn cánh tay Cơ Hạo kéo dài ra ngoài. Khí tức của hắn cùng khí tức trường kiếm giao dung một thể, tuy hai mà một, khi tùy tay vung, tùy tâm sở dục giống như sử dụng ngón tay mình, linh hoạt linh động đến cực hạn.
Bản thân Thái Cực Thần Phong chính là thần binh lợi khí cấp tiên thiên chí bảo.
Sau khi dung nhập Long Giác Kiếm, lại mãnh liệt cắn nuốt vài món trọng bảo Long cung, còn đem thượng cổ thiên địa thần khí Khống Tinh Bảo Luân cũng nuốt sạch. Cơ Hạo cũng không biết, thanh Thái Cực Thần Phong mới sinh này rốt cuộc có uy năng mạnh bao nhiêu.
Nhưng không cần thử cũng biết, thanh kiếm này so với Thái Cực Thần Phong mạnh hơn rất nhiều, so với Long Giác Kiếm cũng mạnh hơn rất nhiều.
“Cũng không biết, ai là kẻ xui xẻo đầu tiên bị ngươi bổ một kiếm!” Cơ Hạo nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm thon dài mà thanh tú, trầm giọng nói: “Ngươi đã dung nhập... một bộ phận thân thể Bàn Cổ thánh nhân, như vậy ngươi tiếp tục gọi là Thái Cực Thần Phong cũng không thỏa đáng. Cứ gọi ngươi ‘Bàn Cổ Long Văn’ là được.”
“Bàn Cổ Long Văn?” Ở bên U Minh giáo chủ rất thèm thuồng nhìn bảo kiếm trong tay Cơ Hạo, lắc đầu nói: “Tên này không ra làm sao, nhưng cũng phù hợp thực tế... Luôn có cảm giác, cái tên này có chút không xứng với kiếm này. Nhưng người tu đạo chúng ta, cũng không cần để ý các chuyện vụn vặt đó.”
Lắc đầu, U Minh giáo chủ đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài: “Không thể không để ý da mặt, không thể không để ý da mặt. Bản giáo chủ nếu có da mặt của Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân, tất nhiên sẽ quát to một tiếng ‘bảo vật này có duyên với bổn môn’. Đáng tiếc, đáng tiếc, bản giáo chủ không thể chịu mất mặt được! Mau thu lại, mau thu lại, loại bảo bối này...”
Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’, cố ý đem Bàn Cổ Long Văn hướng U Minh giáo chủ quơ quơ, há mồm hít một cái, Bàn Cổ Long Văn hóa thành một đạo hỗn độn chi khí bị hắn nuốt vào, lẳng lặng lơ lửng ở trong thần hồn không gian của hắn, bị mấy đại đạo đài thay nhau phun ra bản mạng tinh khí tế luyện.
“Những người này...” Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận bị Bàn Cổ Long Văn cắn nuốt, lực lượng tinh tú lưu lại xung quanh tán đi, trong phòng tiếp khách của ngôi lầu nhỏ người nằm ngang dọc đầy đất, mọi người đều bởi vì thủ đoạn của Đại Tiêu Dao mà bất tỉnh.
Cơ Hạo nhìn thoáng qua đám người Bạch Vũ đang ngất, lắc đầu, bước đến bên cạnh Ngao Lễ cũng ngất ngã xuống đất, khóe miệng còn dính máu tươi. Hai tay cẩn thận kiểm tra một phen ở trên người Ngao Lễ, thương thế bị Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận đánh ra tuy nghiêm trọng, nhưng đối với Long tộc da thô thịt dày mà nói, cũng không tính là gì.
Khiến Cơ Hạo nhíu mày là, tinh huyết Ngao Lễ thiếu thốn ghê gớm, hắn ít nhất có tám chín thành tinh huyết chẳng biết đi đâu, lúc này Ngao Lễ nhìn qua vẫn là một hán tử hung mãnh tinh tráng, trên thực tế trong xương tủy hắn không sai biệt lắm với một lão nhân gần đất xa trời.
Nếu không phải thân thể Long tộc nền tảng mạnh mẽ, Ngao Lễ đã sớm phải nằm bệt giường, bệnh nặng không dậy nổi, nào còn có tinh lực chạy khắp nơi?
“Đây là... tửu sắc thương thân, bị rút sạch thân thể!” Cơ Hạo kinh hãi nhìn Ngao Lễ. Ngao Lễ thực lực tương đương với Vu Đế nhân tộc, đường đường Long tộc cửu thái tử, bản mạng tinh huyết hùng hậu cỡ nào, thế mà bị ‘tửu sắc thương thân’?
Cốt tủy Ngao Lễ cũng thiếu chút nữa bị rút sạch. Thần thức Cơ Hạo đảo qua thân thể hắn, cốt tủy trong xương cột sống hắn cũng khô quắt như dây leo già trên núi héo rũ, chỉ có một chút ít ỏi cốt tủy lưu lại sâu trong xương.
Cũng không biết Đại Tiêu Dao rốt cuộc đã làm gì đối với Ngao Lễ, mạch máu toàn thân thằng cha này cũng thu nhỏ lại còn không đến một phần mười trước kia, khí huyết trong cơ thể uể oải xám xịt, thực lực tuy còn giữ lại ở tiêu chuẩn có thể so với Vu Đế nhân tộc, nhưng lúc nào cũng có thể ngã xuống một cảnh giới lớn.
“Ngươi đây là gặp quỷ sống rồi!” Cơ Hạo trầm giọng lẩm bẩm một tiếng.
“Bản giáo chủ cả ngày gặp quỷ sống, cũng chưa thấy bản giáo chủ biến thành như vậy!” U Minh giáo chủ hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi thần quang chợt lóe, nhìn lướt qua Ngao Lễ, đột nhiên chỉ vào Phượng Cầm Tâm nói: “Tiểu tử này ăn nhiều thuốc bổ một chút, cũng có thể bổ về. Thê thảm nhất, là cô bé Phượng tộc này!”
Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn về phía Phượng Cầm Tâm, do dự chốc lát, ngón tay hắn điểm nhẹ, nhanh chóng kiểm tra một phen ở các nơi yếu hại trên người Phượng Cầm Tâm.
Giống với Ngao Lễ, tinh huyết trong cơ thể Phượng Cầm Tâm cũng đến bên bờ vực dầu hết đèn tắt, nhưng trình độ khí huyết tổn hao của nàng so với Ngao Lễ còn kinh người hơn chút, khí huyết của nàng đã hầu như sụp đổ, nếu không phải có linh dược giữ mạng chống đỡ, Cơ Hạo hoài nghi Phượng Cầm Tâm đã sớm biến thành một cái xác ướp.
Nhưng ở trong bụng Phượng Cầm Tâm, một luồng sinh mệnh tinh khí khổng lồ tới mức khiến Cơ Hạo cũng nhíu mày đang ấp ủ.
Phượng Cầm Tâm thế mà có thai, hơn nữa thai nhi trong bụng nàng còn chưa sinh ra, đã có được năng lượng khổng lồ có thể so với nửa bước Vu Thần. Lúc trước có thể là Đại Tiêu Dao dùng bí pháp che dấu, Cơ Hạo chưa thể phát hiện dị trạng trên người Phượng Cầm Tâm, hiện tại tới gần nhìn, ở dưới thần thức của Cơ Hạo quét, thai nhi trong bụng Phượng Cầm Tâm quả thực như một vầng mặt trời nhỏ tản mát ra hào quang kinh người.
“Cái này, cái này!” Cơ Hạo đột nhiên nện một quyền xuống đất, hắn lớn tiếng quát: “Đại Tiêu Dao chết tiệt, ả là muốn để Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm dùng toàn bộ tinh huyết sinh sản đời sau, làm... làm... thân thể dự trữ cho ả. Nếu ả không tìm thấy cực phẩm thiên tài địa bảo đúc lại thân thể, ả sẽ đoạt xá đối với thai nhi trong bụng Phượng Cầm Tâm!”
“Đủ ác!” U Minh giáo chủ đứng ở một bên lẩm bẩm: “Bản giáo chủ cũng coi như người độc ác, nhưng làm việc chưa từng không từ thủ đoạn như vậy. Chậc chậc, Long tộc cửu thái tử, Phượng tộc tiểu công chúa, bị người ta giày vò thành như vậy... Lấy tính tình thối của Long tộc, Phượng tộc, ha ha!”
Thai nhi trong bụng Phượng Cầm Tâm đột nhiên cựa quậy một cái, từ trong cơ thể nàng truyền đến một lực lượng cắn nuốt đáng sợ, điên cuồng đoạt lấy năng lượng tinh huyết còn sót lại không có mấy của Phượng Cầm Tâm. Phượng Cầm Tâm cho dù là đang ngất, trên mặt của nàng cũng lộ ra một tia tuyệt vọng thống khổ.
“Tiền bối, có linh dược nào đại bổ khí huyết không?” Cơ Hạo ngẩng đầu lên hướng U Minh giáo chủ vươn tay.
“Ô, hai đứa nhỏ này cũng thật đáng thương. Mà thôi, mà thôi, bản giáo chủ cũng không nhịn được loại chuyện này.”
U Minh giáo chủ nhíu mày, từ trong tay áo lấy ra hai gốc U Minh Huyết Chi đưa cho Cơ Hạo.